Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 318: Hỏi thăm

Trên vách núi cheo leo có hai người ngồi đối diện với nhau. Mạc Cầu nhìn kỹ người vừa tới. Đó là một nữ tử mặc đồ trắng, mi thanh mục tú, trong con ngươi có linh quang ẩn hiện. Trâm cái tóc người này tựa như linh xà trên thân khắc nhiều phù văn, ngay cả văn lộ trên y sam cũng nội uẩn nhiều điều huyền diệu. Đó đều là pháp khí cả.
Kỷ Thiên Vân.
Đệ tử nội môn Thương Vũ Phong, chấp pháp sứ của tông môn, tu vi Luyện khí tầng chín, thực lực người này không tầm thường. Ngược lại Kỷ Thiên Vân cũng đang thầm đánh giá vị đệ tử ngoại môn trước mặt này.
Có thể dùng thân thế phàm nhân gia nhập tông môn là điều chưa từng có ở Thương Vũ Phái, nó khiến nàng hết sức tò mò. Nhất là gần một năm trước, lúc đệ tử ở Tiên đảo bái nhập nội môn thì người này mang danh đại sư huynh cũng bị không ít người đàm tiếu, thanh danh bên ngoài không nhỏ.
Tướng mạo hắn bình thường, có lẽ ở Hắc ngục lâu nên màu da có vẻ hơi trắng xám, cả người nhìn không có gì lạ, nhìn hắn còn không khác gì một thư sinh yếu đuối, chỉ có thần sắc là có vẻ kiêu ngạo chứ không tự ti, cử chỉ biểu lộ lạnh nhạt không giống với người thường khi đối mặt với chấp pháp sứ của tông môn thường là vừa lo vừa sợ.
“Mạc sư đệ.” Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, Kỷ Thiên Vân chậm rãi lên tiếng. “Tại hắc ngục mà có được cảnh trí thế này, sư đệ thật có nhã hứng.”
Vách núi lồi ra bên ngoài có thể quan sát ngàn vạn hang động khắp Hắc ngục, tầm mắt khoáng đạt, tinh thần thư thái rất tốt cho việc dưỡng thần.
“Không tính là gì.” Mạc Cầu lắc đầu. “Nhưng cũng là chỗ phù hợp để nghỉ ngơi mà không quá bí bách.”
“Có thể chịu được tịch mịch, lại một lòng tu hành, ngày sau sư đệ nhất định sẽ đạt nhiều thành tựu.” Kỷ Thiên Vân cười nhạt rồi giọng nói trở nên nghiêm túc. “Có điều theo ta được biết, lúc trước Trương Thanh dù bị thương thì cũng có tu vi Luyện khí tầng tám, lại có cả pháp khí lợi hại, sư đệ chỉ là một kẻ phàm nhân sao lại bắt được hắn?”
Nàng nói chuyện không chút khách khí, hai mắt nhìn Mạc Cầu ngưng trọng không để sót một biểu hiện khác lạ nào của đối phương.
“Có lẽ là do hắn chủ quan chăng.” Mạc Cầu trầm ngâm rồi trả lời. “Sư tỷ cũng biết, ta chỉ là một phàm nhân, tu Tiên giả gặp người thường khó tránh khỏi có cảm giác xem thường. Vừa lúc Mạc mỗ có chút tính toán nên vô ý mắc lừa, việc đó không hẳn là không thể xảy ra.”
“Thật vậy sao?” Khóe miệng Kỷ Thiên Vân hơi nhếch lên. “Ta cũng đang muốn xem xem sư đệ có cách gì để làm cho một đệ tử nội môn đến hài cốt cũng không còn.”
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ chớp động, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên.
Một khắc sau, sắc mặt Kỷ Thiên Vân trở nên nhưng trọng. Trong mắt nàng hiện ra một cỗ khí tức cuồng bạo từ trên người Mạc Cầu.
“Hoa...”
Hỏa Sát Chân Cương như nham tương sôi sục như một cái biển lửa lơ lửng giữa không trung. Đối phương chỉ đứng yên bất động nhưng lại tạo cho người khác một loại uy áp nặng nề, thậm chí khiến cho pháp lực vận chuyển bị hạn chế lại.
Khói đen lắc lư, dung nham sôi sục nương theo Mạc Cầu bấm quyết mà bổ nhào đến một tảng đá lớn cách đó mấy chục mét.
“Phốc!”
Một tiếng động nhỏ vang lên, Hỏa Sát Chân Cương qua đi, cự thạch tan rã chỉ còn để lại một dòng nham tương chậm rãi chảy đi. Hai mắt Kỷ Thiên Vân co rút lại. Uy lực bậc này, ngoài tốc độ hơi chậm một chút ra thì không thua kém uy lực pháp khí của nàng. Nếu đối phương đột nhiên bộc phát, Luyện khí tám tầng thực sự có khả năng mất mạng thật.
Nhưng nếu đối thủ có phòng bị từ trước thì thủ đoạn này rất khó uy hiếp được tu Tiên giả Luyện khí hậu kỳ. Còn như khiến cho đối phương đến hài cốt cũng không còn thì... Việc đó cũng bình thường!
Từ khí tức trên người Mạc Cầu mà xem thì rõ là đầy cuồng bạo, biến động, hiển nhiên đối phương còn chưa hoàn toàn kiểm soát được năng lực của mình, chân khí Tiên thiên không được tinh chuẩn mềm mại như pháp lực. Một khi đã bộc phát, khả năng không thu liễm kịp cũng là bình thường.
“Ba ba...”
Kỷ Thiên Vân nhìn hắn bằng con mắt tán thưởng.
“Thủ đoạn của sư đệ không tệ, Luyện sát chi thuật có uy năng như thế sợ là người của Cửu Sát Điện cũng không làm được.”
“Quá khen.” Mạc Cầu cười nhạt. “Cũng là cơ duyên xảo hợp mà tại hạ có duyên với hỏa mạch nên mới tu công pháp tới cảnh giới đó được.”
Nói xong hắn vẫy tay, Hỏa Sát Chân Cương lại quay về chui vào trong người hắn rồi biến mất không để lại dấu ấn gì. Thủ đoạn này của hắn khiến cho Kỷ Thiên Vân cũng phải nhướng mắt lên.
Cương khí có thể công có thể thủ, mà cương khí như thế dung nhập vào nhục thân thì sợ là nhục thân của đối phương đã không còn sợ pháp khí hạ phẩm chém vào nữa rồi.
“Bội phục. Bội phục!” Nàng chắp tay mà than nhẹ. “Không hổ là người đến từ Tiên đảo, sư đệ tuy là phàm nhân nhưng thủ đoạn đủ khiến cho sư tỷ phải thấy xấu hổ. Nhưng có điều, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ở đây quá mức nguy hiểm sao?”
Nói xong nàng chỉ tay xuống phía dưới. Bên dưới vách núi là biển lửa nham tương lúc nào cũng bốc lên liệt diễm ngùn ngụt, thi thoảng lại có Hỏa ngạc vừa bơi lượn vừa ngửa mặt lên trời mà gào thét.
Không ai biết vách đá này duy trì được bao lâu, đột nhiên nó đổ sụp thì người nào từ đó rơi xuống sẽ không giữ được mạng, mà ngay cả hài cốt cũng chẳng còn. Người khu Dậu nói Mạc giám mục thường xuyên tu hành ở chỗ này, thế có khác gì như đi dây trong gánh xiếc?
Điều này thật khiến cho người ta không hiểu.
“Làm phiền sư tỷ phải lo lắng.” Mạc Cầu cười nhạt, hắn đưa tay chỉ về một pho tượng hùng ưng bằng kim loại rồi nói. “Có nó ở đây ta sẽ an toàn không sao cả.”
“A!” Đôi mắt đẹp của Kỷ Thiên Vân chớp động. “Khôi lỗi?”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu, hắn khẽ thay đổi suy nghĩ, bức tượng hùng ưng liền giương cánh vọt lên trời cao. Chỉ trong nháy mắt, nó từ một con khôi lỗi im lặng trở thành một con diều hâu vô cùng linh hoạt.
“Yển sư tạo vật, thủ đoạn thật không tầm thường.” Kỷ Thiên Vân lại khẽ than. “Kỹ nghệ của sư đệ thật khiến cho người ta nhìn vào mà than thở, có thể đánh bại Luyện khí tầng tám cũng không phải chuyện lạ nữa rồi.”
Mạc Cầu cười nhạt không đáp.
“Đã thế ta không có gì phải hỏi nữa.” Kỷ Thiên Vân đứng dậy, nàng vỗ nhẹ quần áo. “Bởi vì hài cốt không còn nên người chết có phải là Trương Thanh hay không vẫn chưa khẳng định được, chúng ta sẽ cẩn thận đánh giá. Còn như công lao của sư đệ tông môn sẽ đánh giá, chờ xác nhận thân phận rồi tất có đền bù khác.”
“Làm phiền sư tỷ.” Mạc Cầu chắp tay, lại hỏi như tùy ý. “Sư tỷ, hai mắt của ngươi...”
“A!” Kỷ Thiên Vân trừng mắt nhìn, linh quang trong mắt cũng tán đi ít nhiều. “Đây là một môn pháp nhãn thần thông có thể xem xét thật giả hư ảo, nó giống với Linh quan pháp nhãn của Trương Thanh vậy. Sư đệ chớ trách ta, đây là quy củ làm việc nên không thể sơ sài được.”
“Là công việc mà thôi.” Mạc Cầu cúi đầu, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy nhưng trọng. Khó trách hắn vừa rồi có cảm giác bị ai đó dò xét, thủ đoạn của tu Tiên giả thật khó mà phòng bị.
“Đúng rồi, hẳn sư đệ cũng biết, giám ngục Du Đức của khu Đinh và Bạch Lãng cùng gặp nạn, Bạch chủ quản đang cực kỳ thương tâm. Ta nghe nói hình như là do Hỏa ngạc bạo tẩu. Thật không ngờ bọn họ lại gặp chuyện như thế, quả thực là đáng tiếc.”
Mạc Cầu nghe vậy thì than nhẹ, vẻ mặt cảm khái, Phù Đồ trong thức hải duy trì ổn định để suy nghĩ không nổi sóng. Sau khi rời khu Dậu, đôi mắt đẹp của Kỷ Thiên Vân co rút lại, vẻ mặt nàng chứa đầy trầm tư.
“Sư tỷ.” Một người đi theo thấy vậy thì lên tiếng hỏi. “Việc thế nào rồi, tên Mạc Cầu kia có gì bất thường không?”
“Không.” Kỷ Thiên Vân lắc đầu. “Hắn rất bình thường, dù ta đã dùng phá vọng pháp nhãn quan sát kỹ nhưng cũng không phát hiện ra vấn đề gì bất thường.”
“Việc này có gì không ổn hay sao?”
“Đúng là có điểm bất thường.” Kỷ Thiên Vân nghiêm mặt. “Một người dù có chính trực như thế nào đi nữa, bị hỏi đến việc có liên quan đến bản thân thì trong lòng luôn có ít nhiều phản ứng mới phải. Còn tên Mạc Cầu kia cứ như một khối băng cứng, ta không nhìn ra bất cứ điểm gì bất thường ở hắn cả.”
“Điều này...”, Người tùy tùng chần chừ. “Sư tỷ muốn nói là hắn có thể khống chế ý nghĩ của mình?”
“Tám chín phần mười là như vậy.” Khóe miệng Kỷ Thiên Vân nhếch lên, nàng có vẻ hào hứng. “Bí thuật thần hồn là thứ không phải ai cũng có thể tu hành được. Vị sư đệ này chắc chắn còn ẩn giấu nhiều bí mật không nhỏ.”
“Thế nhưng thưa sư tỷ.” Người tùy tùng nói tiếp. “Chúng ta tới điều tra sự việc Trương Thanh, ta đã hỏi những người khác ở khu Dậu, sự việc hẳn không có vấn đề gì chứ?”
“Không chỉ Trương Thanh, còn cả việc ngộ hại của Bạch Lãng nữa.” Kỷ Thiên Vân trầm tư. “hiện giờ ta có chút hoài nghi, cái chết của Du Đức, Bạch Lãng liệu có thật là ngẫu nhiên hay không? Hỏa ngạc ít khi gây ra náo loạn, chỗ bọn họ đứng cũng cách dung nham bên dưới rất cao, không có lý gì lại đụng phải Hỏa ngạc...”
“Còn cả tay Mạc Cầu này nữa, hắn cũng có chút không bình thường.”
“Có ý tứ!”
Đoàn người vừa trao đổi vừa đi xa rồi dần biến mất trong thông đạo...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó mà đã nửa tháng. Trong thạch thất tạm thời của chấp pháp sứ, Kỷ Thiên Vân cau mày, nàng lật xem công văn trước mặt.
“Không có tác dụng gì.” Lý Nguyên Cảnh ở bên cạnh lắc đầu. “Bất luận là hai năm trước hay là cách đó vài ngày, người kia có phải là Trương Thanh hay không thật không thể biết được khi hài cốt không còn. Không có thi thể, chúng ta không thể chứng minh được gì. Theo ta thấy chẳng bằng kết án cho xong.”
Trong phòng có mấy người cùng gật đầu với ý kiến này.
Trong Hắc ngục quanh năm không thấy ánh mặt trời, không khí ngột ngạt, bọn họ đã dần mất kiên nhẫn rồi.
“Không.” Kỷ Thiên Vân nghiêm mặt. “Hai năm này một nửa số khu ở Hắc ngục đều có báo cáo việc hàng hóa bị cướp mất. Bọn họ nghi ngờ là do khu khác gây ra để hoàn thành chỉ tiêu tông môn giao, nhưng trên thực tế cũng hàng hóa đó chưa từng xuất hiện lại lần nào nữa.”
“Cho nên...”, Lý Nguyên Cảnh nhíu mày.
“Cho nên rất có thể bên trong Hắc ngục có một nhóm người vẫn đang lén lút tích lũy vật tư.” Kỷ Thiên Vân nhíu mày. “Từ báo cáo mà xét thì số lượng vật tư không ít, đám người đó thu thập hàng hóa chắc chắn vì một mục đích lớn.”
“Vậy sao?” Lý Nguyên Cảnh từ chối cho ý kiến. “Cũng có thể chỉ là do sư muội nghĩ nhiều cũng nên.”
“Có lẽ.” Kỷ Thiên Vân không phủ nhận, nàng gật đầu. “Nhưng nếu quả thật như thế thì chuyện này quan hệ trọng đại, chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng để đề phòng rắc rối có thể xuất hiện.”
“A!”
“Không phải chứ?”
“Còn muốn điều tra!”
Nàng vừa dứt lời, đám người có mặt cùng kêu than. Nửa tháng tra xét vẫn không có chút manh mối nào, cứ tiếp tục thì biết đến khi nào đây?”
“Các ngươi làm sao vậy?” Lý Nguyên Cảnh sa sầm mặt liếc nhìn mọi người. “Sư muội nói có lý, chuyện này nếu chỉ là do suy nghĩ nhiều quá thì không sao, vạn nhất đối phương thực sự có mưu đồ gì đó thì không thể coi thường được. Chúng ta đã phát hiện thấy có điểm nghi ngờ thì sao có thể bỏ qua. Có điều...”
“Sư muội, không có manh mối gì thì chúng ta cũng không thể tìm lung tung được. Liệu có biện pháp gì không?”
“Có.” Kỷ Thiên Vân vui mừng gật đầu nói. “Mọi chuyện xảy ra đều loanh quanh ở gần khu Đinh, khu Ất, trước hết chúng ta có thể điều tra kỹ ở khu Đinh.”
“Được rồi, Tôn Nam ở đâu.”
“Ồ!” Lý Nguyên Cảnh nhướng mày. “Đúng, sao hôm nay không thấy hắn đến vậy?”
Lúc đó từ bên ngoài truyền đến tiếng hô thất thanh. “Không xong, không xong rồi. Có một vị chấp pháp sứ bị thạch đầu đè chết!”
“Cái gì?”
Mọi người sững sờ, lúc đuổi tới hiện trường thì đối phương đã được chuyển sang một bên, thi thể biến dạng đập vào mắt mọi người.
“Ngoài ý muốn?”
Có người chần chừ không lên tiếng. Hắc ngục toàn là núi được khai thác đã lâu không còn bền vững kiên cố như thủa ban đầu nữa, thi thoảng vẫn có đá rơi từ trên núi xuống. Hàng năm có không ít tội phạm, lao dịch bị đá rơi đè chết.
“Hừ, thân thể bị đá đè còn có thể giải thích được, sao trong miệng hắn cũng bị nhét một khối đá thế kia?”
“Chẳng lẽ bình thường Tôn Nam hay nhiều chuyện mà ngay cả trời cao cũng thấy khó chịu?”
Kỷ Thiên Vân và Lý Nguyên Cảnh nhìn nhau, đôi bên đều thấy trong mắt đối phương một ánh nhìn ngưng trọng. Tôn Nam chính là người đã châm chọc Bạch Lãng khi bọn họ đến viếng lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận