Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 391: Nhập Bí cảnh (1)

Mấy ngày sau, tại một nơi cách trụ sở Thương Vũ Phái hơn mười dặm, một lâu thuyền chở gỗ từ từ dừng lại, mấy thân ảnh lần lượt theo nhau nhảy xuống.
“Bạch!”
Đến lúc mọi người đã xuống hết, chiếc lâu thuyền đột nhiên thu nhỏ lại chỉ còn nửa xích rơi vào chưởng tâm của Lý Si Mai.
“Đi!”
Nàng quét mắt nhìn mọi người, khẽ quát lên một tiếng rồi hoá thành một đạo lưu quang hướng về phía dưới sơn cốc lao đi. Cùng với nàng còn có tiên tu Đạo cơ Phan Sư Chính và hơn trăm tu sĩ luyện khí của Thương Vũ Phong, Xích Hoả Phong, Thiên Vân Phong và Mê Nguyệt Phong.
Người yêu nhất trong số này cũng có tu vi luyện khí tầng sáu, thuật ngự phong đã trở thành bản năng. Không bao lâu đoàn người hạ xuống một vùng đất bị bao phủ bởi mê chướng. Phan Sư Chính tiến lên trước, vung tay xuất ra một tấm linh phù phát ra ánh sáng chiếu rợi phía trước.
Mê chướng tán ra để lộ một thông đạo.
“Xếp hàng đi vào, không được tán ra.” Dặn dò xong, mọi người tuần tự đi vào thông đạo. Mạc Cầu đứng trong đám người cũng tiến lên trước.
“Sư huynh.” Vừa lúc ấy có một âm thanh rất nhỏ từ phía sau truyền đến, giọng nói thân thiết vui vẻ.
Mạc Cầu quay đầu thì nhìn thấy một nữ tử mắt ngọc mày ngài, tướng mạo hơi quen thuộc.
“Sơ Dao phải không?” Hắn ngập ngừng, rồi nhanh chóng nở nụ cười nhạt. “Ngươi đã lớn vậy rồi sao.”
Đối phương chính là thiếu nữ Sơ Dao đến từ tiên đảo cùng hắn lúc trước nhưng hiện giờ thân hình đã có biến hoá lớn. Bất chợt gặp nhau sớ là hắn không dám nhận.
“Vâng.” Sơ Dao ra vẻ kích động. “Sư huynh, từ lúc ta nhập môn thì luôn bị sư tỷ trông chừng không cho chạy loạn nên không có cơ hội gặp huynh. Đến lúc ta cơ thể rời khỏi tông môn thì lại không tìm thấy huynh đâu. Thật không ngờ lần này huynh cũng tới.”
“Không chỉ có ta.” Mạc Cầu cười gật đầu, đưa tay chỉ về một người phía trước. “Chu sư đệ cũng tới.”
“Sơ Dao sư muội.” Chu Lâu Vân chắp tay. “Từ lúc chia tay đến giờ vẫn tốt chứ? Ta nghe nói sư muội ở Mê Nguyệt Phong tiến bộ nhanh lắm, không ngờ đã là tu sĩ luyện khí tầng tám rồi. Thật đáng mừng.”
Thiên phú của Chu Lâu Vân không tồi, hiện giờ đã đạt đến luyện khí tầng chín. Hắn lại có xuất thân từ gia đình thương nhân, giỏi về giao lưu nên rất nhanh chóng hoà nhập với tứ phong. Năm xưa hắn dùng linh quang pháp nhãn đổi được hai kiện pháp khí lẽ ra đã thuộc về Mạc Cầu.
“Chu sư huynh.” Nhìn thấu Chu Lâu Vân, ý cười trên mặt Sơ Dao nhanh chóng được thu lại, nàng nhanh chóng cung kính thi lễ.
“Chớ lên tiếng.” Ở phía trước, Lý Si Mai cất giọng lạnh lẽo. “Đừng nói lung tung, tập trung nhìn đường.”
“Vâng.” Mọi người vội đáp rồi giữ im lặng. Đoàn người tiến thêm một lát thì phía trước hiện ra một khu vực đất trống rộng chừng hơn trăm mẫu, chính giữa có chín cây cột đá. Mỗi cây cột đá phải mấy người ôm mới hết. Cột đá cao chừng hơn mười mét, lơ lửng cách mặt đất khoảng ba thước. Trên trụ đá có khắc phù văn và có từng tia linh quang luân chuyển không ngừng.
Trận pháp!
Chỉ không biết đây là trận pháp gì.
Mạc Cầu thầm nhủ trong lòng, ánh mắt đặt trên cột đá dần hướng ra xung quanh, thu hết quanh cảnh nơi này vào trong mắt. Nơi này không chí có người của Thương Vũ Phái mà còn có rất nhiều người mặc quan phục văn võ hay chế phục của Trấn Pháp Ti Nguỵ triều. Thậm chí còn có hai người mặc hoàng gấm, quần áo hoa lệ giống như người của hoàng thất.
Trong số này Mạc Cầu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Bộ đầu kim bài của Trấn Pháp Ti, huyết mạch hoàng thất, tu sĩ luyện khí viên mãn Lương Tuyết Quân.
Không ngờ nàng cũng xuất hiện ở chỗ này.
“Bí cảnh này do chúng ta và Trấn Pháp Ti quản lý cho nên khi nhập bí cảnh có thể sẽ xảy ra một chút tranh chấp.” Phan Sư Chính thấp giọng. “Bên trong bí cảnh đại sư tỷ của các ngươi toạ trấn, có việc gì thì cứ tìm đến nàng ấy, nhớ đừng tranh chấp với người của Trấn pháp Ti. Đương nhiên, nếu gặp phải chuyện sinh tử thì cũng không cần phải khách khí, mọi việc đã có tông môn chịu trách nhiệm.”
“Vâng.” Mọi người đồng thanh đáp, có không ít người lộ biểu cảm khác thường. Mạc Cầu chỉ thở dài trong lòng. Những đãi ngộ này trước đây chỉ đệ tử nội môn mới có, đệ tử ngoại môn không có được.
“Trước tiên tìm nơi nghỉ ngơi đi, tới thời điểm sẽ gọi các ngươi.” Phan Sư Chính phất tay, mọi người đều lĩnh mệnh.
Mọi người nhanh chóng tản ra, tụ thành tốp năm tốp ba cùng nhau thảo luận tin tức liên quan tới Bí cảnh. Sơ Dao cũng lại gần mấy người Mạc Cầu lắng nghe. Chu Lâu Vân ở một bên cười khẽ. Tin tức hắn đưa ra hơn xa của mọi người.
“Lúc nhập bí cảnh sẽ được tiền bối cấp cho linh phù cấm pháp dùng để phong kín túi trữ vật của chúng ta. Lúc đi ra, nếu cấm pháp bị hủy, đồ vật trong túi trữ vật sẽ bị tông môn thu lại. Tất nhiên các ngươi có thể không nhận cấm pháp nhưng vật phẩm tuỳ thân đều phải qua sự kiểm tra của tông môn mới được.”
“Nhập bí cảnh rồi mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, hoàn thành nhiệm vụ được giao sẽ nhận được phần thưởng có giá trị nhất định như đan dược, công pháp, pháp khí… Chỉ cần chúng ta tích đủ công lao, ngay cả Trúc Cơ Đan mà đệ tử chân truyền thèm muốn cũng có thể đổi được. Trong bí cảnh không an toàn, có thể nói là tương đối hiểm ác.”
“Nghe nói vì quy tắc thiên địa không bình thường cho nên khí tức trong đó tương đối xáo động, đến tu sĩ Đạo Cơ cũng không tồn tại được.” Chu Lâu Vân chậm rãi nói. “Cũng vì vậy mà bên trong bí cảnh, uy lực thường thấy của pháp thuật sẽ đại giảm. Không chỉ pháp thuật, cấm pháp, bí pháp, thần thông đều chịu áp chế như thế, chỉ có pháp khí là không bị ảnh hưởng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận