Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 512: Âm Sơn huyện

“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Bên trong phòng, đạo sĩ mặt đen hoảng sợ nhìn Mạc Cầu, cả người run lên nhè nhẹ. “Đạo hữu, xin tha mạng.”
Vừa mới cách đây không lâu, hắn phát hiện có người theo dõi nên ra tay xuất thủ, kết quả thu được khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo. Không biết người tới tu vi thế nào mà mặc cho hắn thi triển sở học cả đời, lôi ra đủ các loại thủ đoạn nhưng đối phương chỉ lật bàn tay là có thể dễ dàng trấn áp. Linh phiên trong tay hắn cũng bị đối phương lấy mất.
“Thủ đoạn thú vị.” Mạc Cầu cầm trường phiên rồi khẽ rung lên, một cỗ âm khí nồng đậm lập tức tản ra. “Luyện hồn nhập phiên, thu thập tinh nguyên lại không cô đọng, ngươi đang làm việc cho người khác?”
“Ánh mắt của đạo hữu quả không nhìn nhầm.” Đạo sĩ mặt đen cắn răng. “Trịnh mỗ phụng mệnh huyện uý Âm Sơn huyện đến đây thu thập linh hồn xử nữ, mong các hạ nể mặt mũi huyện uý đại nhân tha tho ta một lần.”
“Âm Sơn huyện uý?” Mạc Cầu nhíu mày. “Quanh Linh quận hình như không có chỗ nào gọi là Âm Sơn huyện. A…, chủ nhân của ngươi là một đầu quỷ vật?”
Mạc Cầu biết, thế giới động thiên này âm hồn lệ quỷ hoành hành, thậm chí còn lập cả âm phủ giữa dương thế. Âm Sơn huyện uý này có lẽ là một người như thế.
“Thật can đảm.” Đạo sĩ mặt đen bước lùi về sau một bước, hắn quát khẽ. “Huyện uý đại nhận chính là tán nhân Âm Tu, hồn phách chứng đạo, đám quỷ vật sao có thể so sánh được?”
“Hồn phách chứng đạo?” Mạc Cầu khẽ nheo mắt, vẻ mặt biểu lộ cảm giác thú vị, hắn liền hỏi. “Có phải Âm Sơn huyện uý này tự nguyện bỏ qua nhục thân, chuyển tu Quỷ đạo? Thực lực hắn thế nào?”
“Hừ.” Đạo sĩ mặt đen hừ lên một tiếng. “Huyện uý đại nhân chính là một trong thập đại tán nhân của Tề châu, người có thể động thiên địa, cầu âm dương, hô âm khí… Tuy chưa thể hô phong hoán vũ nhưng có thể ngao du một phương, chớp mắt đã đi xa gần một dặm, có thể độn địa mà không gặp trở ngại gì.”
“Thì ra là một vị chân nhân.”
Mạc Cầu nghe xong thì gật đầu, bàn tay cầm linh phiên của đối phương khẽ động, từ đó bùng lên một đoàn hoả diễm u lãnh. Ngọn lửa quấn quanh trường phiên hướng vào bên trong, lấy Âm Khuê Mộc, Nam La Cẩm chậm rãi luyện chế linh phiên.
Âm ảnh đảo qua hư không, âm hồn tinh phách bị vây khốn trong trường phiên đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
“Soạt…”
Đạo sĩ mặt đen kia lùi lại một bước, vẻ mặt trắng bệch, đôi mắt chăm chú nhìn vào ngọn lửa kia.
“Cửu… Cửu U Minh Hoả!”
Nhìn thấy ngọn lửa, biểu hiện ngạo nghễ khi nhắc đến danh hào Âm Sơn huyện uý đã hoàn toàn biến mất.
“Ngươi biết tên ngọn lửa này?” Mạc Cầu ngạc nhiên. “Ngươi từng nhìn thấy nó rồi?”
Linh hoả như này ở ngoại giới cũng rất hiếm thấy. Mạc Cầu có được một sợi cũng là nhờ tông sư Kim Đan ban cho, nếu không rất khó đắc thủ vào tay. Tên đạo sĩ trước mạt này chỉ là một đạo nhân còn chưa nhập Luyện khí sao lại biết được?
“Ta từng có duyên gặp được một lần.” Đạo sĩ mặt đen cứng người lại. “Trong thập đại tán nhân có Hắc Sơn lão gia, hắn luyện thành một đạo Cửu U Minh Hoả.”
“Tiền bối.” Hắn nuốt nước bọt, khom người theo lễ vãn bối. “Tiểu nhân chỉ làm việc cho huyện uý mà thôi, mong tiền bối không để ý mà tha cho ta một mạng.”
Mạc Cầu lắc đầu. “Đem đồ đạc của ngươi lấy ra…”
“Bạch!”
Một đạo hắc mang đột nhiên hiển hiện, nhằm thẳng Mạc Cầu mà chém xuống, còn đạo sĩ mặt đen kia thì cuộn tròn thân thể, không ngoái đầu chạy thẳng ra cửa sổ.
Nơi này ở đâu xuất hiện một người có thực lực cường hãn đáng sợ, sâu không thấy đáy, trên người còn có cả Cửu U Minh Hoả mà huyện uý đại nhân cũng không có được. Đạo sĩ mặt đen biết mình không địch lại nên đành xuất thủ đoạn mong chạy thoát được. Sau lưng hắn Mạc Cầu lắc đầu, đón lấy hắc mang đột kích rồi nhẹ nhàng bắn tay ra.
“Bạch!”
Hắc mang bị bẻ gãy giữa không trung, đảo ngược như đao chém xoẹt qua thân thể đạo sĩ mặt đen, chạy dọc từ trên xuống dưới.
“Phốc.”
Vết máu hiện ra trên trán đạo sĩ rồi dần kéo dài xuống dưới cho đến khi vỡ ra, thân thể đối phương đã chia thành hai nửa.
“Ầm…”
Khung cửa sổ vỡ nát, tàn thi đổ gục. Mạc Cầu quét mắt nhìn thi thể, nhấc cây hắc tiên dài nhỏ tạo thành hắc mang kia lên. Mới nhìn thì nó giống một sợi dây dài gần một trượng, to bằng ngón tay, bên ngoài có rất nhiều hoa văn tinh mịn. Cầm cây roi trong tay, Mạc Cầu chậm rãi lại gần quyển sách đặt trên bàn.
“Âm Sơn Lục.”
Mạc Cầu mở quyển sách thì thấy bên trong là những công pháp được người là Âm Sơn huyện uý kia dụng công ghi lại. Trong đó có chín lại ba gồm công pháp và bí luyện ba kiện pháp khí. Một thứ trong đó là Đoạt Hồn phiên đã bị Mạc Cầu thiêu hủy, lấy tinh phách đặt vào trong Diêm La Phiên. Ngoài ra còn có một kiện Âm Hồn Tiên, có lẽ là vật hắn đang cầm trên tay.
Trừ hai thứ đó ở trong phòng còn có một môn tiên pháp tên là Toả Hồn Cửu Liên Hoàn.
“Cái gì?”
Bên tai lảng vảng âm thanh dị thường, Mạc Cầu ngưng thần, vung tay áo thu lại đồ vật trước mặt rồi dạo bước biến mất không thấy đâu nữa.
“Cẩn thận.”
“Minh thúc, ngươi để ý đến Kính Nhất một chút.”
Điền Ỷ cầm song giản trong tay, thân mặc nhuyễn giáp cẩn thận đi vào đình viện.
“Nhị tỷ.” Điền Nhất Kính cầm một tờ linh phù, lông mày đổ mồ hôi nói. “Chúng ta cần gì vội vã như vậy, đã biết vị trí yêu nhân thì nên chờ người đến đầy đủ rồi vây giết cũng không muộn.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Điền Ỷ không quay đầu lại đáp. “Khí tức yêu nhân còn sót lại một sợi, nếu trì hoãn thì sau này biết tìm ở đâu. Trừ phi… phải chờ đến lúc hắn lại tiếp tục ra tay. Lúc hắn ra tay chính là lúc có thêm người gặp nạn, ta không muốn chuyện đó xảy ra.”
“Nhị tỷ.” Điền Nhất Kính nhăn mặt. “Dù như thế thì ngươi cũng không cần phải mang ta theo làm gì cho vướng chân vướng tay ra chứ.”
“Nhất Kính.” Điền Ỷ cau mày. “Ngươi quá nhát gan. Chúng ta tới nơi này, về sau chỉ có thể dựa vào chính mình, ngươi không thể tiếp tục như thế mãi. Đối phương chỉ là một thuật sĩ nho nhỏ, vừa hay để cho ngươi ma luyện mà thôi.”
“Yên tâm, có Minh thúc ở đây rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Hy vọng như thế.” Điền Nhất Kính cười khổ, hắn lùi ra sau Minh thúc, tay nắm chặt Linh phù.
“Thiếu gia không cần khẩn trương như vậy.” Minh thúc giữ vẻ mặt bình thản, nếu có cao thủ võ học ở đây tất sẽ nhìn ra, hắn biểu lộ nhẹ nhõm là thế nhưng tuỳ thời đều có thể bộc phát ra toàn lực trong nháy mắt.
“Khẩn trương thái quá sẽ làm cơ bắp căng lên, vạn nhất gặp tình huống nguy cấp sẽ càng khó phản ứng. Ổn định hô hấp, điều chỉnh tư thế để cho mình luôn ở trạng thái lúc nào cũng có thể ra tay mới tốt.”
“Vâng vâng.” Điền Nhất Kính hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, thời gian trôi qua cũng dần ổn định trở lại.
“Không có động tĩnh gì nhỉ?” Điền Ỷ xách song giản mà đi, nàng nhíu mày. “Ở trong hậu viện.”
“Ừm.” Minh thúc gật đầu, chun mũi ngửi khẽ thì sắc mặt đại biến, thân hình liền lao vọt tới trước. “Có mùi máu tanh.”
“Cái gì?”
“Cùng lên.”
“Chờ ta với.”
Thấy hai người lao về hậu viện, Điền Nhất Kính hốt hoảng tăng tốc đuổi theo. Đi tới hậu viện, cảnh tượng diễn ra khiến ba người ngẩn ngơ.
“Chết rồi?”
Khung cửa sổ vỡ vụn, hai phần thi thể tách rời, huyết dịch và nội tạng tràn ra một chỗ. Điền Nhất Kính che mũi liên tục bước lùi về sau.
“Một đao phân thân, thủ đoạn thật sắc bén.” Minh thúc nghiêm mặt, hắn bước lại gần thi thể kiểm tra rồi nói. “Hẳn là đối phương đang chạy trốn thì bị một đao chém từ phía sau, thực lực của người kia vượt xa hắn.”
“Là ai ra tay?” Điền Ỷ thu song giản, nét mặt nghi hoặc. “Có thể giết một thuật sĩ thì không thể là một người bình thường, quận thành này không có nhiều người làm được như vậy.”
“Đúng.” Minh thúc gật đầu. “Nơi đây không có khí tức của loại thật pháp thứ hai, người hạ thủ chắc là một quân nhân, có thể là cao thủ tu ra chân khí. Nha môn không muốn ra tay mà muốn chúng ta làm giùm, giờ lại còn có người nhanh chân hơn là sao. Việc này thật kỳ quái.”
“Không cần nghĩ nhiều.” Điền Nhất Kính ở phía sau khoát tay, hắn móc ra một tấm khăn che miệng rồi nói. “Đầu tiên nên xác định đây đúng là người chúng ta cần tìm hay không. Nếu đúng, chúng ta có thể trực tiếp mang đi giao nộp. Có người thay mình làm việc chẳng phải là chuyện tốt hay sao, cần gì phải biết đối phương là ai.”
Điền Ỷ nghe xong thì liếc đệ đệ một cái rồi gật đầu. Sau khi bẩm báo nha môn, ba người đi ra đường, trong lòng không khỏi có chút vui mừng.
“Không cần tốn sức mà có thể làm xong việc, xem ra ông trời giúp chúng ta rồi.”
Điền Ỷ vung vẩy cánh tay, vẻ mặt đầy hào hứng. “Chờ thương nhai mở ra, thương lộ thông rồi hai tỷ đệ chúng ta sẽ lập một cái hào môn ở quận thành này. Không, chỉ ở quận thành thì chưa đủ, chúng ta phải tiến tới Châu phủ nữa.”
“Ôi nhị tỷ, ngươi mơ mộng cái gì vậy.” Điền Nhất Kinh buồn bực ngán ngẩm phụ hoạ, hắn không quên nhìn sang Minh thúc ở bên cạnh. “Minh thúc, ngươi có tâm sự gì sao? Ta cảm giác từ lúc đến Linh quận ngươi có điểm khác thường?”
“Thật vậy sao?” Minh thúc quay sang nhìn ánh, ánh mắt lấp loé. “Kỳ thực không có việc gì, tổ tiên nhà ta ở ngay Linh quận, ta thấy vật thì nhớ người mà thôi.”
“Thật sao?” Điền Ỷ hiếu kỳ. “Lại nói chúng ta chỉ biết Minh thúc họ Trần, còn không biết tổ tiên Minh thúc thế nào, làm gì?”
“Cũng chỉ trông nhà hộ viện cho người khác thôi.” Minh thúc cười khẽ, rồi hắn hạ giọng nói đủ cho mình nghe. “Chỉ là thân phận người đó đặc thù, ngoại trừ gia tổ không còn ai khác được thấy.”
“Nhị tỷ.” Hai mắt Điền Nhất Kính sáng lên, đột nhiên kéo người Điền Ỷ. “Mau nhìn phía trước, đó chính là lão nam nhân mà ngươi ngưỡng mộ kìa.”
“Cái gì lão nam nhân?” Điền Ỷ nhíu mày, đến lúc nhìn thấy thân ảnh ở không xa thì đôi mắt đẹp không khỏi sáng lên. “Chính là hắn.”
“Đúng, chính là hắn.” Điền Nhất Kính gật đầu. “Hình như hắn đang tìm việc để làm, không biết hắn có bản lãnh gì không, đương lúc nhà chúng ta đang cần người, mau qua xem.”
“Điền Ỷ cũng vung tay lên, nàng gật đầu. “Qua đó.”
Sắc trời ám trầm, hồng nguyệt treo cao, trong khu rừng tán cây che lấp ánh sáng, ngay cả sâu bộ cũng không thấy động đậy hay phát ra âm thanh gì.
Âm phong thổi qua, một cỗ kiệu màu đỏ lặng yên xuất hiện trên đường mòn. Cỗ kiệu có bốn người khiêng, thêm bốn người ở phía sau vừa đi vừa vặn vẹo mà không phát ra âm thanh nào, bốn người khiêng kiệu sắc mặt nhợt nhạt, chân bước lơ mơ không khác gì khôi lỗi.
Nhìn kỹ sẽ thấy cỗ kiệu cũng được làm từ giấy mà thành.
Dưới ánh mặt trời, trong rừng rậm, người cõng kiệu giấy, âm hồn làm bạn, quỷ phong bồi hồi, cả đoàn cứ thế vượt qua trăm trượng.
“Thánh nữ.” Trong đêm có một đạo hư ảnh hiện ra. “Phía trước mười dặm chính là Âm Sơn huyện. Phía dưới có một đội xe của phàm nhân đã tiến vào huyện thành, bọn chúng chưa phát hiện huyện thành chính là quỷ vực.”
“Vậy sao?” Một giọng nói thanh thuý từ trong cỗ kiệu vang lên. “Vậy là có thể ăn no nê rồi.”
“Hì hì…”
“Tiếp tục đi.”
“Vâng.”
Một khắc sau, tiếng chiêng vui vẻ vang lên, đoàn người như đám đưa rước tân nương nhằm thẳng huyện thành ở phía trước mà tiến tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận