Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 344: Giải quyết (2)

“Hạ sư huynh cũng chết rồi.” Lại có thêm một người tìm được một cỗ thi thể, sắc mặt càng khó coi hơn. “Bị người ta lấy mất trái tim, chắc chắn là thủ đoạn tà đạo.”
“Ta… Nhị thúc của ta cũng gặp nạn.” Lôi Thiên Quân chớp mắt, hắn nhỏ giọng. “Đây hẳn đều là thủ đoạn của đám người Hợp Hoan Tông, nhưng chính bọn chúng cũng không thể đào tẩu mà mất mạng tại chỗ. Ngay cả Hình Tả của Hình gia cũng chết tại hiện trường. Ta đoán có lẽ là do Hình Tả cấu kết với người của Hợp Hoan Tông hại Nhị thúc, cuối cùng đôi bên đồng quy vu tận.”
“A…”, Mạc Cầu ra vẻ trầm ngâm. “Người của Hợp Hoan Tông đã đắc thủ sao lại tha cho Mạc mỗ?”
“Đúng thế.” Lôi Thiên Quân cũng sững sờ.
“Bởi vì các nàng ấy cũng đã chết.” Tần Vũ sa sầm nét mặt, hắn từ xa bước tới. “Từ tình huống nơi này mà đoán, yêu nữ Hợp Hoan Tông không địch lại sư huynh, tước khi chết đã thi triển bí thuật gì đó khiến cho cả dặm quanh đây không còn sinh cơ rồi cùng chết với Vạn sư huynh. Mà Mạc sư đệ lại đang bị thương hôn mê bất tỉnh, may mắn không ở trong phạm vi này nên thoát được một kiếp.”
“Không đúng.” Hắn nhăn mày lại như nghĩ ra điểm sơ hở nào đó. “Pháp khí đâu hết rồi?”
Nếu là đồng quy vu tận, không ai sống sót thì ở hiện trường phải có pháp khí rơi lại chứ?
Suy nghĩ vừa động, những người có mặt liền đưa ánh mắt về phía Mạc Cầu.
“Ta tỉnh lại thì mọi chuyện đã như thế này rồi.” Mạc Cầu lắc đầu nói. “Nếu sư huynh không tin thì có thể lục soát trên người ta.”
Hắn biết càng nói nhiều thì càng sơ hở nhiều nên giả bộ như không biết, nguỵ trang sơ sơ còn lại thế nào đều để mặc cho người khác tự suy diễn. Hắn tin dù thế nào người ta cũng sẽ không nghi ngờ hắn có liên quan đến việc này. Dù chính miệng hắn nói sợ mọi người cũng sẽ không tin.
“Nơi này hẳn là còn có ai đó từng xuất hiện.” Ngô Niệm Nhu lắc đầu, bước qua mảnh phế tích do Vạn Quỷ Phiên gây ra. “Quỷ khí âm trầm, vạn vật tuyệt tích, công pháp này hoàn toàn khác với công pháp Hợp Hoan Tông hay dùng, có lẽ là từ một người khác.”
“Không sai.” Nhiều người khác gật đầu đồng tình.
Ở đây không có ai là kẻ ngốc, xem xét sơ qua là đoán được hiện trường đã từng xuất hiện một cao thủ khác. Chí ít, người này có thực lực tương đương với Vạn Nhậm Bình và yêu nữ của Hợp Hoan Tông kia.
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước chờ sẵn ở phía sau ư?
Trong chớp mắt, mọi người cảm thấy chấn động, rốt cuộc sau trường đại chiến chỉ có một kẻ thắng lợi trở về.
“A…”, Mạc Cầu lắc đầu. “Ta chưa từng nhìn thấy có ai khác.”
“Nếu ngươi nhìn thấy thì có lẽ ngươi cũng không còn sống rồi.” Tần Vũ nghe hắn nói thì hừ lạnh, hai mắt nhìn Mạc Cầu trừng trừng. “Vận khí của người thật tốt đấy, bao nhiêu người đã chết lại chỉ một mình ngươi sống sót.”
“Sư huynh.” Mạc Cầu chớp mắt. “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Thôi được rồi.” Ngô Niệm Nhu vội lên tiếng. “Tần sư huynh, chúng ta đều biết quan hệ giữa ngươi và Hạ sư huynh không tệ, nhưng việc này không thể đổ lên đầu Mạc sư huynh được. Cùng là huynh đệ đồng môn, đừng có vì thế mà tổn thương hoà khí.”
“Hừ.” Tần Vũ hừ lạnh. Hắn biết Hạ Bạch Thạch có sát tâm đối với Mạc Cầu, bản thân hắn cũng từng mờ miệng khuyên can, thật không ngờ hảo hữu của mình lại gặp nạn còn cái tên Mạc Cầu kia lại may mắn trốn được một kiếp.
Có một người khác lên tiếng. “Vạn sư huynh bỏ mình, Chu sư tỷ không ở đây, người của Lôi gia cũng tử thương rất nhiều, tiếp đây chúng ta nên làm gì?”
Không gian trở nên yên lặng.
“Những việc khác để nói sau.” Ngô Niệm Nhu khoát tay. “Mạc sư huynh bị thương cần phải được chữa trị. Lôi gia các ngươi có nơi nào hoả khí nồng đậm không? Sư huynh là đệ tử Xích Hoả Phong, ở nơi hoả khí nồng đậm thì sẽ nhanh bình phục.”
“Có, có.” Lôi Thiên Quân vội gật đầu. “Phía dưới Thiên Lôi Phong có một địa hoả linh mạch, tuy linh khí hơi yếu nhưng cũng có thể dùng được.”
“Ta sẽ mang Mạc sư huynh đến đó.”
“Làm phiền rồi.” Mạc Cầu chắp tay.
Thiên Lôi Phong.
Đây là một trong rất nhiều ngọn núi ở Vân Lan phủ, nó không quá cao, không quá hiểm trở mà hơi thấp, lại mang một màu đen nhánh. Lôi gia sở dĩ chọn định cư ở đây là vì tại ngọn núi này, mỗi lần có mưa giông thì đều có thiên lôi đánh xuống. Lôi đình hội tụ rất tốt cho công pháp của Lôi gia sở tu.
Trải qua ba trăm năm, nội bộ Thiên Lôi Phong đã được Lôi gia cải tạo thành mấy cái thông đạo rộng rãi, trong đó có một đạo nối thẳng đến hoả mạch trong lòng đất.
Lôi Thiên Quân nâng một viên dạ minh châu lên chiếu sáng khắp bốn phía, đồng thời đưa tay ra chỉ.
“Địa hoả mạch này tuy nội uẩn hoả hành chi lực lại quá mức bá đạo, Mạc huynh, ngươi phải cẩn thận một chút.”
“Ừm.” Mạc Cầu đứng ở phía sau gật đầu. “Có còn hơn là không.”
Tại thềm đá ở đây có một cỗ hoả khí nồng đậm ập vào mặt khiến cho người ta cảm thấy khô nóng. So với hoả mạch ở hắc ngục kéo dài không dứt thì nơi này quả thực nhỏ hơn rất nhiều. Chính giữa hoả mạch có mười tám cây xích sắt lớn chống lên một cái tế đàn. Trong tế đàn có lơ lửng một đoàn liệt diễm màu đỏ quỷ dị không ngừng dao động, bên trong nó ẩn ẩn có tiếng sấm rền vang.
“Trước kia nơi này có kiếm phôi của một thanh Thiên Lôi Kiếm.” Lôi Thiên Quân nhìn tế đàn rồi khẽ lắc đầu. “Nhị thúc vì để lôi kéo Vạn đạo huynh nên tặng kiếm phôi ấy, kết quả cuối cùng không biết nó đã rơi vào tay ai.”
Nói xong hắn than nhẹ. “Kỳ thực Nhị thúc không biết, kiếm phôi đó không phải kiếm phôi của pháp khí mà chính là kiếm phôi của pháp bảo. Việc này chỉ có người của chúng ta biết được, đáng tiếc… Bây giờ còn có ý nghĩa gì nữa đây?”
Kiếm phôi đã không còn, bí mật ấy có giữ cũng chẳng ích gì.
Pháp bảo?
Hai mắt Mạc Cầu chớp động. Chả trách Vạn Nhậm Bình không tiếc bị tông môn trách phạt cũng ra sức xua đuổi rất nhiều thế gia tu hành ở phủ Vân Lan. Thì ra là vì vật này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận