Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 463: Phản đồ

“Bạch!”
Kiếm quang xẹt qua, thân thể Vương Thủ bị phân làm hai nửa trong nháy mắt. Mạc Cầu một kích thành công nhưng không thừa thắng xông lên, chém giết thần hồn của đối thủ. Một khắc cuối cùng ấy, thế công của Vương Thủ đã phát ra.
Thiên Mang Hoá Huyết Thần Châm!
Vô số mũi châm như những ngôi sao băng nhỏ từ hư không hiện ra, nhằm vào khắp các huyệt đạo trên người Mạc Cầu, mang theo sát cơ vô tận. Từng sợi tinh quang lấp loé, nhục thể phàm thai vừa chạm vào là sẽ hoá thành xương khô. Ngay cả tu sĩ Đạo cơ bình thường cũng khó thoát được một kiếp.
Mạc Cầu đứng giữa không trung, thân hoá hư ảo, hắn cúi đầu xem kỹ pháp khí đang xoay tròn quanh người. U Minh Pháp Thể đại thành rồi, hắn có thể hoá thực thành hư, siêu thoát nhục thân thực chất nên có thể xem nhẹ rất nhiều công kích thông thường nhưng không có nghĩa là tất cả.
Giống như hiện tại, một cỗ hấp lực kinh khủng hiện ra xung quanh muốn kéo ra pháp thể của hắn từ trong hư ảo, hắn muốn chạy cũng không được.
Pháp khí quỷ dị này là khắc tinh của Cửu Hoả Thần Long Tráo, có thể không quan tâm đến liệt diễm đốt cháy xung quanh mà chuyên tâm xuyên phá lớp phòng ngự của Mạc Cầu. Nếu hắn không phản ứng kịp thời, sợ là đã bị mắc lừa rồi.
Cũng may, giải quyết việc này không khó.
“Chát…”
Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm quét một đường vào dòng sông sao băng kia, kiếm quang khẽ quấn kéo Mạc Cầu từ bên trong theo ra ngoài, đồng thời một bàn tay lớn bằng hoả diễm xuất hiện, năm ngón tay hư nắm tóm trọn tinh hà tạo bởi cô số thần châm kia vào trong lòng. Không có chủ nhân điều khiển, những thần châm này chỉ có thể di chuyển theo lộ tuyến định sẵn từ trước, lấy đi không khó.
“A…!” Tới lúc ấy, tiếng kêu thảm thiết của Vương Thủ mới từ phía trước truyền đến. Cùng lúc đó có một lá cờ đen hiện ra bao lấy một đoạ tàn hồn toát ra từ thi thể, hốt hoảng chạy về phía xa xa.
Vạn Quỷ Phiên!
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, hắn vô thức vung kiếm chém tới, một khắc sau đó vẻ mặt bỗng đại biến. Kiếm quang loé lên kèm theo tiếng sấm nổ vang bọc lấy hắn bay thẳng lên trời.
Kiếm Khí Lôi Âm!
Hắn dùng toàn lực ứng phó nên tốc độ nhanh rợn người, thời gian chưa tới một hô hấp đã vượt ra ngoài gần một dặm, bay thẳng lên trời xanh. Có điều…
“Oanh…”
Một tầng huyền quang ám trầm từ chân trời và dưới lòng đất hiện ra, nhanh chóng quay kín một vùng rộng hơn mười dặm. Chỉ một thoáng thiên địa đã biến sắc, nhật nguyệt vô quang, toàn bộ Minh Đình Sơn và thành trì dưới chân núi bị nó bao phủ.
Mạc Cầu trầm sắc mặt.
Trận pháp!
Ở trận chiến còn lại, bóng tối bao trùm đại địa, tu sĩ Đạo cơ dùng thần niệm dò xét cũng không được rộng, thần niệm ra xa tới trăm trượng đã là cực hạn. Lúc này Hà Thừa Nghiệp mang dáng vẻ nhếch nhác đang điên cuồng né tránh, nét mặt càng cuồng loạn hơn.
“Ngươi điên rồi.”
“A!”
Trác Bạch Phượng tựa như điên thật rồi. Hai mắt nàng đỏ hồng, chứa đầy vẻ bi thương, tự trách, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác mà chỉ một lòng gào thét xông tới. Trên người nàng dính nhiều thương tích nhưng nàng không để ý, chỉ liều mạng ngự kiếm phát động thế công.
Thiên Kiếm Quyết chủ về chém giết, tại Bắc Đấu Thất Sát Kiếm, luận về lực sát phạt nó cũng đứng hàng đầu. Lúc này Trác Bạch Phượng mang sát ý ngút trời, thần sắc điên cuồng vừa hay lại kết hợp hoàn mỹ với kiếm quyết này, uy thế do đó cũng bạo tăng.
Rõ ràng tu vi, pháp lực hay tích lũy nàng đều không bằng Hà Thừa Nghiệp, mà trận chiến này nàng lại đang chiếm thượng phong.
“Ta muốn giết ngươi!”
“Giết ngươi!”
“A!”
Trong tiếng gầm gừ, kiếm quang đen nhánh lướt dọc bốn phía, quang mang nó tạo ra còn u ám hơn bóng đêm xung quanh mấy phần.
“Ngươi điên rồi.” Hà Thừa Nghiệp điên cuồng lùi lại, liều mạng ngự kiếm ngăn cản đồng thời hướng về phía sau mà rống lớn. “Vương gia chủ, còn không mau động thủ đi. Có nữ tử này nữa, cộng thêm tên họ Mạc kia là đủ để ngươi luyện thành hai cái Vạn Quỷ Phiên rồi.”
“Sư huynh.” Tang Thanh Hàn vừa cố gắng đứng dậy, nghe lời đối phương nói thì không khỏi kinh sợ. “Ngươi cấu kết với tà đạo, hãm hại đồng môn. Họ Hà kia, chẳng lẽ ngươi không sợ tông môn trách tội?”
“Trách tội?” Sau phút đầu hoảng loạn, dần dần Hà Thừa Nghiệp đã ổn định trận cước. Hắn nghe thế thì cười lạnh. “Giải quyết xong bọn họ thì ai biết ở đây đã xảy ra chuyện gì chứ? Sư muội yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”
Hắn quét mắt xem ra, vẻ mặt dữ tợn. “Dù thế nào ngươi cũng là hảo muội muội của ta, ta thương ngươi không hết, há lại xuống tay với ngươi? Yên tâm, sau này chúng ta còn nhiều thời gian tốt đẹp ở bên nhau.”
“Tên họ Hà kia.” Tang Thanh Hàn vừa kinh sợ vừa tức giận, nàng gầm lên. “Ngươi thật hèn hạ. Vô sỉ. Hạ lưu…”
Nàng gào thét chửi bới nhưng pháp lực tự thân đều bị phong ấn, không thể làm ra được hành động gì. Ngược lại là Trác Bạch Phượng, ánh mắt nàng đầy quyết tâm, kiếm thức phát ra ngày một lăng lệ, muốn cùng đối phương đồng quy vu tận.
“Vương gia chủ.” Hà Thừa Nghiệp lại rống lên. “Còn không xuất thủ? Ngươi định chờ đến bao giờ?”
Khi thấy người bay lại không phải là Vương Thủ mà chính là Mạc Cầu, hắn ghìm kiếm quang xuống, ánh mắt đầy kinh ngạc. “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa rồi hắn bị trận pháp che giấu nên không biết tình hình bên kia phát sinh cái gì.
“Mạc sư huynh.” Tang Thanh Hàn nhìn thấy Mạc Cầu thì vui mừng, vội vàng nói. “Nhanh, may xuất thủ bắt lấy Hà Thừa Nghiệp, hắn đã đầu nhập Vương gia, lại giết Diệp sư muội rồi. Ta… ta cũng bị hắn phong bế pháp lực.”
“Ừm.” Sắc mặt Mạc Cầu sa sầm. Hắn vừa rồi còn hoài nghi vì sao Vương Thủ dám ra tay với mình, hiện giờ đã suy đoán ra mấy phần.
“Mạc Cầu.” Trái với sự vui mừng của Tang Thanh Hàn, Hà Thừa Nghiệp thấy Mạc Cầu thì sắc mặt đại biến, vội vàng lui về sau. Chỉ một chút lơ đãng, suýt nữa hắn đã bị Trác Bạch Phượng chém trúng. “Sao lại là ngươi? Vương gia chủ đâu?”
Mạc Cầu lắc đầu. “Ta ở đây, Vương Thủ thế nào ngươi còn không đoán ra?”
Sắc mặt Hà Thừa Nghiệp liền trắng bệch. Hắn đưa mắt nhìn ra bốn phía, xung quanh chỉ là một mảnh tối tăm, những tu sĩ Luyện khí của Vương gia cũng đã rút đi tự bao giờ.
“Ngừng tay.” Hắn bỗng hét lớn, đồng thời kiếm quyết biến đổi hoá thành linh quang trùng điệp bao quanh thân mình. “Trác sư muội, ngươi thật muốn liều thân để cá chết lưới rách sao?”
Trác Bạch Phượng gầm lên. “Ngươi chết đi.”
Kiếm quang đen nhánh lại một lần nữa chèm xuống, lớp phòng ngự Hà Thừa Nghiệp bày ra không ngừng chấn động.
“Sư muội, ta chính là người của Hà gia.” Hà Thừa Nghiệp liên tục lui về sau, vừa lui vừa hét. “Ngươi giết ta, không những tông môn trách phạt, mà sư huynh ta cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
“Hừ.” Tang Thanh Hàn hừ lạnh. “Ngươi đầu nhập tà đạo, ám hại đồng môn, dẫu có trở lại tông môn cũng phải chết không thể nghi ngờ. Sư huynh, sư muội, cùng ra tay nào.”
Vừa mới rồi nàng bị Âm La Toả Hồn Châm đánh trúng, cứ nghĩ mình phải chết không còn cơ hội nào, trong lòng đầy tuyệt vọng. Hiện giờ mặc dù chưa chết nhưng nếu rơi vào tay đối phương thì muốn chết cũng khó. Nàng tất nhiên muốn giết Hà Thừa Nghiệp đến thống khoái. Riêng Trác Bạch Phượng như đã rơi vào trạng thái điên loạn, không nghe thấy gì nữa thì lo công kích đối phương.
“Ta có làm chuyện sai lầm cũng có người của tông môn chấp pháp xử trí, sao đến lượt các ngươi?” Hà Thừa Nghiệp cắn răng. “Hơn nữa Hà mỗ là bị người ám hại, rơi vào cảnh bất đắc dĩ mà thôi, chưa phải sai lầm lớn.”
“Chưa phải sai lầm lớn ư?” Trác Bạch Phượng nghe thế thì thân thể cứng đờ, nàng giận dữ hét lên. “Ngươi giết sư tỷ của ta!”
“Là do nàng ấy lao tới, ta vốn không có ý định giết nàng.” Hà Thừa Nghiệp vội nói. “Hơn nữa, ta chỉ giết một đệ tử Luyện khí đã không còn tiền đồ gì, chẳng lẽ liền muốn ta phải đền mạng?”
“Ngươi…”, Trác Bạch Phượng sững lại.
Đúng thế. Chiếu theo quy củ tông môn, Hà Thừa Nghiệp mặc dù làm sai nhưng nếu nhất định cãi lý giảo biện thì chưa tới mức chắc chắn phải chết. Dù sao Tang Thanh Hàn, Trác Bạch Phượng và Mạc Cầu vẫn vô sự. Nếu đối phương giải khai cấm chế trên người Tang Thanh Hàn, nói không chừng đó còn là tình tiết giảm nhẹ, bởi đối phương đã biết sai mà sửa.
Còn việc giết lầm một đệ tử Luyện khí thì… tội ấy thật chưa đến chết!
“Mạc sư huynh. Hai vị sư muội.” Hà Thừa Nghiệp thấy mấy người biến sắc liền bước tới từng bước. “Ta biết việc ta làm là không đúng, nhưng ta cũng bị Vương gia đẩy vào tình thế vạn bất đắc dĩ mà thôi. Hiện giờ ta đã biết sai, chúng ta không cần phải chém giết lẫn nhau làm gì, nên liên thủ vạch trần âm mưu của Vương gia rồi rời khỏi đây mới là việc nên làm.”
Nói xong hắn quay về phía Trác Bạch Phượng vẫn còn đang sát cơ đầy người khuyên nhủ. “Trác sư muội, ta biết ngươi có tình cảm sâu đậm với Diệp sư muội, nhưng kẻ chân chính hại chết nàng ấy là Vương gia. Ta… ta chỉ nhất thời thất thủ mà thôi.”
“Thất thủ ư?” Trác Bạch Phượng nghiến chặt hai hàm răng, nỗi tức giận không hề giảm xuống.
“Sư muội yên tâm, sau khi trở về ta nhất định sẽ chủ động thừa nhận lỗi lầm, để cho tông môn tuỳ nghi trách phạt, cấp lại công đạo cho Diệp gia.” Hà Thừa Nghiệp hứa hẹn, giọng nói cũng trầm xuống nửa cầu khẩn nửa uy hiếp. “Sư muội, ngươi thật muốn dồn ta vào con đường chết mới thôi? Sau khi ta chết, ngươi có thể rời khỏi đây nhưng liệu có thoát được lửa giận của đại sư huynh không?”
Trác Bạch Phượng cứng người lại. Đôi mắt nàng đỏ hồng, mi mắt chớp động, phi kiếm run rẩy trước người nhưng lại không tiếp tục tấn công đối phương như trước. Nhất thời nàng cảm thấy ảo não, tự trách mình tu vi không đủ, hại Diệp Tử Quyên phải mất một mạng này. Nàng giận mình gặp chuyện lại chần chừ, trong lòng không muốn nhưng vẫn sợ hãi, rụt rè. Nàng càng xấu hổ nghĩ mình vô dụng, lúc Diệp tỷ xả thân tương trợ, bản thân mình lại chỉ mong có thể an thân.
Hiện giờ đối mặt với lời nói của Hà Thừa Nghiệp, nàng lại sinh chần chừ không dám xuống tay. Nàng hận mình không thể đâm chính mình một kiếm.
Đến lúc này, người chưa từng mở miệng là Mạc Cầu mới nói.
“Hà sư đệ nói vậy là có đạo lý. Sư muội, trước tiên ngươi cứ thu kiếm lại, có gì lại nói.”
“Sư đệ.” Mạc Cầu nhìn Hà Thừa Nghiệp. “Ngươi cũng vậy, đã biết mình sai còn không cất kiếm đi.”
Trác Bạch Phương ngây ra, hết nửa ngày mới chua chát lắc đầu, tay áo vung lên thu phi kiếm lại.
“Mạc sư huynh thật là người biết nghĩ đến đại cục.” Hà Thừa Nghiệp thở ra một hơi, cũng vung tay thu hồi phi kiếm. “Sư huynh yên tâm, ba chúng ta liên thủ, dẫu Vương gia thiết hạ trận pháp ở chỗ này…”
“Phốc!...”
Hắn còn chưa nói hết câu thân thể đã cứng đờ, gục đầu xuống. Chỉ thấy ở ngực mình bỗng hiện ra một cái lỗ thủng, một sợi liệt diễm hư ảo từ đó bùng lên, trong nháy mắt đã lan ra toàn thân.
“A…”
Mạc Cầu thu kiếm khẽ lắc đầu.
“Bảo thu kiếm là thu kiếm, ngươi thật quá ngây thơ.’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận