Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 563: Tìm tung tích

Tự phục dụng huyết đan, từng bước làm cho thiên phú khống hoả của mình lớn mạnh, dần dần trở thành nguỵ Tiên thiên đạo thể, rốt cuộc Mạc Cầu đã hiểu vì sao những người có thiên phú xuất chúng lại có địa vị và lực lượng siêu phàm. Những người này đơn giản là sinh ra để tu hành. Mỗi một lần hít thở, mỗi cử động mà không cần phải làm gì khác đều có thể hấp dẫn thiên địa nguyên khí đi theo. Nếu có thêm pháp môn tu hành thì đúng là như hổ mọc thêm cánh.
Người bình thường tu hành mười ngày nửa tháng, Tiên thiên đạo thể chỉ cần một hai ngày mà thôi. Cửa ải, trắc trở… dường như không tồn tại!
Giống như hắn hiện giờ, chỉ cần hô hấp là hoả hành nguyên khí trong thiên địa tự động theo công pháp chui vào thể nội. Huống chi lúc này hắn đang có sáu hạt Hạo Nguyên Đan trong tay, phục dụng xong chỗ ấy là tương đương với tiết kiệm hơn mười năm khổ tu.
Một năm sau đó, nếu không có việc cần thiết thì hắn gần như không ra ngoài động phủ, chỉ một lòng tu hành.
“Vạn Nhận Quyết tổng cộng có hơn ba ngàn sáu trăm loại biến hoá, mỗi biến hoá đều ứng với một thế công khác nhau, rất nhiều biến hoá quy lại thành ra Nhất Tự Minh Tâm Trảm.”
Trong tĩnh thất, Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, linh quang quanh người phun trào diễn hoá ra rất nhiều huyễn cảnh. Cơ Băng Yến thì ngồi đả toạ ở đối diện. Hai mắt nàng nhắm nghiền, cau mày, chốc chốc lại chau lên, thần niệm chìm trong ảo cảnh Địa Ngục Đồ.
Bên trong ảo cảnh là tiếng kêu giết ầm trời, kéo dài hơn mười dặm chiến trường. Cơ Băng Yến cầm trong tay một thanh trường đao kỳ dị, thân hoá thành lưu quang vừa đi vừa giết giữa trăm vạn quân nhưng vẫn có âm thanh không biết từ đâu xuất hiện trong não hải.
“Mặc dù Thập Đại Hạn có thể khai mở hồn khách, cổ vũ trí tuệ nhưng có hại cho thọ nguyên nên không thể tuỳ tiện mở ra, dùng nó để tu hành đao pháp.”
“Sư tôn.” Cơ Băng Yến nghe vậy thì dừng động tác lại, trường đao xoay vòng quanh người, đao quang quét ngang trước mặt làm đám binh sĩ xung quanh hoá thành khói xanh tản đi. “Nếu khổ tu đao pháp mà làm tiêu hao thọ nguyên thì sao ta không mượn Thập Đại Hạn để đề cao ngộ tính tu luyện? Nói không chừng khi đó thọ nguyên tiêu hao sẽ ít đi.”
“Đát!”
Một cục đá không biết từ đâu hiện ra, không quản đao quang lấp loé nện trên đầu nàng.
“Ai…”
Mặc dù là huyễn cảnh nhưng cảm giác đau đớn lại không giả, Cơ Băng Yến rên lên một tiếng rồi lấy tay che trán.
“Nghe ta nói đây.” Mạc Cầu giải thích. “Tu vi của ngươi quá thấp, cưỡng ép khai mở Thập Đại Hạn có hại với nhục thân, một khi thử qua rồi sẽ ngày một ỷ lại vào công pháp này. Khoảng thời gian này ngươi hẳn đã mở nó không ít lần phải không?”
Cơ Băng Yến hơi biến sắc, vẻ mặt ngượng ngừng.
“Nếu ngươi có thể khống chế tự nhiên thì tất nhiên không cần quan tâm đến lời vi sư nói.” Mạc Cầu tiếp tục. “Nhưng tâm tính ngươi chưa định, đột nhiên thu được cảnh giới thực lực viễn siêu thực tế thì khó tránh bị ngợp mà mất đi khống chế. Nhớ lấy, Thập Đại Hạn chỉ là ngoại vật, không cần thiết thì không được vận dụng, tu vi tự thân mới là căn bản, chớ có quên.”
“Rõ.” Cơ Băng Yến gật đầu xác nhận, trường đao trong tay run rẩy, vô số đao quang nở rộ trong lòng bàn tay nàng. Đao quang loé lên bay thẳng ra trăm trượng. Những nơi nó đi qua, mấy trăm binh sĩ cùng hoá thành khói xanh mà tiêu tán.
“Bát Hợp Ấn, công pháp này không chỉ có thể thống ngự lực đạo tự thân mà còn có thể tiếp cận hồn phách.” Mạc Cầu mở miệng. “Công pháp biến hoá không ở sức mạnh mà ở sự huyền diệu, ngươi dùng sức quá nhiều.”
“Vâng.”
“Thần Hành Bộ là bộ pháp cũng là độn pháp, ngàn vạn lần không thể coi nó chủ là thân pháp đơn thuần. Ta truyền thụ mấy môn công pháp cho ngươi đều là võ pháp hợp lại mà thành, ngươi có khiếu với pháp thuật nhưng khuyết thiếu đối với võ kỹ, sau khi trở về phải luyện nhiều mấy môn võ kỹ phàm nhân nghe chưa.”
“Rõ.”
“Võ đạo, thuật pháp, thần thông đều có chỗ tương đồng lẫn nhau, giống như một thức Thát Sát Trùng Thiên này…”
Thời gian bên trong huyễn cảnh không giống ở ngoại giới. Mỗi lần ở trong đó, Cơ Băng Yến đều cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng lúc xuất khỏi huyễn cảnh thì lại phát hiện ra thời gian trôi đi chưa dài. Ngày hôm nay cũng giống như thế. Đến lúc nàng cảm thấy kiệt sức đi ra tĩnh thất thì Tư Đồ Hủ mới vừa phẩm xong một bình trà. Thấy nàng đi ra, Tư Đồ Hủ vội đứng dậy.
“Kết thúc rồi ư?”
“Kết thúc rồi.”
Cơ Băng Yến gật đầu, vẻ mệt mỏi vô lực. “Xem như kết thúc nhưng ta mệt muốn rã rời, cũng may mỗi tháng chỉ phải lại đây một lần.”
“Ngươi nên cảm thấy may mắn đi.” Tư Đồ Hủ trợn mắt. “Ta nghe Cơ bá bá nói, truyền thừa của Mạc tiền bối cực kỳ bất phàm, tựa như đến từ một môn phái vô cùng cao siêu, thậm chí không thua kém Cửu Giang Minh, người khác muốn học còn không được.”
“Điều đó thì đúng.” Đôi mắt đẹp của Cơ Băng Yến hơi sáng lên, nàng gật đầu. “Thật là kỳ quái, sư tôn đúng là dùng luyện đan để tạo nên danh tiếng, nhưng y thuật so với tông sư Kim Đan còn lợi hại hơn. Mà không chỉ có vậy, võ kỹ, pháp thuật, thần thông, trận pháp… ông ấy hình như không cái nào là không thông hiểu. Đi theo học tập lâu như vậy nhưng ta vẫn không nhìn ra sự nông sâu của sư tôn thế nào.”
“Thật vậy sao?” Tư Đồ Hủ nghiêng đầu, vẻ nghi hoặc. Người bạn này của nàng mặc dù không lớn tuổi lắm nhưng từ thuở nhỏ đã được đi theo phụ mẫu gặp rất nhiều cao nhân, lại vì tính tình hoạt bát hiếu động, con đường tu hành chưa tinh thì cũng đủ uyên bác, thế mà vẫn không biết được nông sâu của Mạc Cầu thế nào?
“Ta thì rất bội phục tâm tính của Mạc tiền bối.” Tư Đồ Hủ vừa bước ra ngoài động phủ vừa nói. “Thời gian lâu như vậy, Mạc tiền bối không tu hành thì luyện đan, rảnh rỗi lại đọc điển tịch. Ông ấy gần như không có bằng hữu, càng không tìm thú vui nào mà chỉ một lòng truy cầu đại đạo.”
“Ừm.” Cơ Băng Yến gật đầu. “Có lẽ vì thế mà người mới có thể hiểu biết nhiều như vậy.”
“Đi.”
“Hôm nay thật mệt mỏi, chúng ta đi tìm Thái Dật Tiên.”
“Ngươi lại muốn ra ngoài chơi rồi?”
“Không phải chơi mà là có việc.”
“Hừ!”
Trong động phủ, thần niệm Mạc Cầu đảo qua hai nữ nhân rồi nhẹ nhàng lắc đầu, với lấy một vật ở trong tầm mắt mình. Đó là đan dược Cơ Băng Yến mang đến.
Không thể không nói, Cơ Trường Không rất biết làm người. Mỗi lần nữ nhi đến hắn đều gửi theo đan dược. Tất nhiên, dược lực của đan dược này tuy không bằng Hạo Nguyên Đan nhưng vẫn không tệ. Hắn ngửa đầu nuốt đan dược vào rồi tiếp tục tu hành. Hiện giờ khoảng cách đến Đạo cơ viên mãn đã không còn xa nữa.
Tại Hỗn Loạn Vực.
Cách Đằng Tiên Đảo hơn nghìn dặm bên ngoài có một chỗ bị chướng khí nồng đậm bao phủ.
“A!”
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến người ta rùng mình. Không biết qua bao lâu sau…
“Oanh!”
Tiếng khí bạo từ trong đảo truyền tới, chướng khí sền sệt như mực cũng nổi lên từng tầng gợn sóng. Bên trong đảo, Thẩm Khê chậm rãi đi ra từ trong mặt nước chứa đầy kịch độc, trên người không một mảnh vải. Hiện giờ hắn đã không còn bộ dáng tuấn mỹ tiêu sái lúc trước, thay vào đó là một khuôn mặt âm tàn, tướng mạo dữ tợn quỷ dị.
Nửa trái thân hắn mang màu hồng, nửa bên phải thân hình lại không khác gì nữ tử. Chỉ nhìn một nửa bên phải này thôi, đường cong lả lướt và dáng người ngạo nghễ đủ khiến người ta phải động tâm. Toàn bộ hợp lại trên người hắn tạo thành một chỉnh thể khiến người ta rùng mình.
Kỳ thực, thân thể của hắn đúng là do chắp vá mà thành. Năm đó đột nhiên bị vây giết trên Đằng Tiên Đảo, mặc dù ỷ vào thủ đoạn may mắn trốn qua một kiếp nhưng nhục thân hắn đã bị tổn hại, bất đắc dĩ đành thi triển bí pháp chiếm lấy nhục thân của vài vị thị thiếp mới ổn định được thương thế.
Không sai! Nửa người hắn không phải đến từ một người mà là đến từ mấy vị nữ tử hợp lại mà thành. Mặc dù có thể bảo vệ tính mệnh nhưng thần hồn của hắn vẫn bị thương nghiêm trọng, mỗi tháng đều có vài ngày hắn cảm thấy như chịu đủ mọi tra tấn, đau đến không muốn sống.
“Đã điều tra được chưa.” Giọng nói khàn khàn, ngọt ngào, run rẩy cổ quái phát ra từ trong miệng hắn, không ra nam cũng chẳng ra nữ. Chỉ có cừu hận đến xương tuỷ là dễ nhận ra nhất.
“Lúc trước, rốt cuộc là ai đã phá hỏng kế hoạch của ta?”
“Bẩm thiếu chủ.” Một thân ảnh lắc lư hiện ra, quỳ một chân xuống nói. “Theo điều tra thì có người cấp giải độc của Cơ Băng Yến khiến cho Cơ Trường Không không còn bị khống chế, có điều thân phận người đó vẫn còn là bí mật.”
“Có điều…”
“Nói.”
“Thám tử hồi báo, khoảng thời gian này Cơ Băng Yến đã bái sư, sư tôn của nàng là đại sư luyện đan Mạc Cầu ở trên đảo.”
“Mạc Cầu?” Hai mắt Thẩm Khe chau lại. “Ta nhớ ra hắn.”
“Mạc Cầu nổi danh về luyện đan nhưng không ai biết y thuật của hắn thế nào.” Bóng người kia tiếp tục. “Hiện giờ không có chứng cứ chứng minh Mạc Cầu chính là người giải độc cho Cơ Băng Yến kia. Việc này Cơ Trường Không giấu rất kỹ, ngay cả người ở bên cạnh hắn cũng không biết. Những người biết thì đều im như thóc, hiển nhiên là sợ chúng ta trả thù.”
“Không là hắn thì còn là ai nữa?” Thẩm Khê cười lạnh, giọng nói đột nhiên hạ thấp xuống. “Dù không phải hắn thì ta cũng muốn hắn phải chết.”
“Rõ.” Bóng người kia cúi đầu. “Tiểu nhân đi làm ngay.”
“Phần phật… phần phật…”
Tứ Dực hoàng thương vỗ cánh kéo theo linh quang lấp loé, một toa xe hạ xuống mặt đất. Hàn Nghiệp vén rèm lên rồi chậm rãi đi xuống. Cách đó không xa có một người đứng chắp tay bộ dáng như đang tự hỏi điều gì.
“Phương huynh .” Hàn Nghiệp tiến lên một bước cung tay làm lễ. “Ngươi tìm ta có chuyện gì.”
“Ừm.” Phương huynh kia gật đầu nhìn hắn. “Sinh ý trên đảo gần đây thế nào?”
“A!” Hàn Nghiệp nghe hỏi thì than nhẹ. “Phương huynh hẳn cũng biết, khoảng thời gian trước Cơ đảo chủ mấy lần thanh lý gian tế trong đảo, giết người chết đầy đồng khiến cho người người đều cảm thấy bất an. Đảo chủ phong đảo hơn một tháng, phủ binh và tuần sát càn quét qua lại, sinh ý của nhà nào cũng đều bị ảnh hưởng. Hiện giờ...”, hắn lắc đầu. “Mặc dù sự việc đã qua nhưng không ít thương hội đều có cố kỵ không lên đảo nữa, sinh ý sẽ bị ảnh hưởng mạnh.”
Hàn Nghiệp không rõ chân tướng lúc đó phát sinh việc gì, nhưng Cơ đảo chủ tức giận như vậy thì sự việc tất nhiên là không đơn giản. Đó cũng là lần phong đảo đầu tiên trong vài chục năm qua. Người bị giết rất nhiều khiến cho những người không liên quan cũng sẽ sinh lòng e ngại.
“Việc này…”, vị Phương huynh kia chỉ thuận miệng hỏi rồi gật đầu. “Mấy ngày gần đây ta nhận được tin, bên dưới vào tay một phần Âm Tuyết Cao cực phẩm, Mạc đại sư hình như đang cần thứ này phải không? Làm phiền ngươi truyền tin, hẹn địa phương chúng ta gặp một lần để nói chuyện giao dịch.”
“A!” Hàn Nghiệp mở to mắt. “Âm Tuyết Cao khó có được, Âm Tuyết Cao cực phẩm càng là khó thấy, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, sao Phương huynh lại có được thứ đó?”
“Ừm…”, vị Phương huynh kia trầm sắc mặt. “Hàn huynh, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Xin Phương huynh đừng trách ta.” Hàn Nghiệp thở dài. “Ngươi cũng biết, ta chỉ là một thương nhân kinh doanh thảo dược, không có năng lực cao siêu gì, càng không muốn dính vào phiền phức của người khác. Chúng ta làm ăn thì không có vấn đề gì, còn những việc khác…”
Hắn lắc đầu. “Xin thứ lỗi cho Hàn mỗ không có lá gan lớn như vậy.”
“Thật sao?” Phương huynh kia cười khẽ, bỗng đối phương vỗ nhẹ hai tay. “Đáng tiếc, có một số việc không phải do ngươi có thể quyết định được. Mang người ra đây!”
“Vâng.”
Từ xa có bóng người lắc lư, một người trẻ tuổi bị trói gô kéo ra.
“Khôi nhi!”
“Cha, xin hãy cứu ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận