Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 404: Biến cố (2)

Mười viên đan dược, những thứ ban thưởng khác cũng đều vượt mức bình thường, lần này tông môn ra tay thật là hào phóng. Ở mặt khác, người của Nguỵ triều cũng thông báo và căn dặn như vậy, trong thời gian hai tháng tới phải tận lực vơ vét tài nguyên. Sau đó có lẽ sẽ phải rời bỏ bí cảnh.
“Xuất phát!”
Hiệu lệnh vang lên, trận pháp liền mở ra. Lý Nguyên Cảnh lấy lại bình tĩnh, hắn đứng trong hàng đệ tử đầu nhanh chóng lao vọt vào vòng xoáy. Hai năm chém giết nơi tiền tuyến giúp hắn ngồi vững ở vị trí đệ tử chân truyền của Thiên Vân Phong. Người của Cửu Sát Điện, Huyết Sát Tông chết trong tay hắn cũng không ít. Trong hàng ngũ đệ tử tông môn hắn là người có uy vọng cực cao.
Trong bí cảnh.
Tại nơi cách phía nam phường thị Vân Đào Sơn tám trăm dặm, giữa dãy núi có một hạp cốc lõm vào.
Một ngày, có hai đạo lưu quang xuất hiện trên hạp cốc, xoay tròn giữa trời vài vòng rồi hạ xuống đó.
“Ông…”
Xuyên qua tầng bình chướng vô hình, cảnh sắc hiện ra khiến hai người đại biến. Hạp cốc trống rỗng đột nhiên hiện ra chín cột đá to lớn. Một đại trận vô cùng phức tạp hiện ra trước mắt. Vũ Tam Uổng dùng ánh mắt phức tạp nhìn ra bốn phía, sau đó lùi lại một bước, hướng sang lão giả bên cạnh chắp tay.
“Lão tổ, mọi thứ đã sẵn sàng.”
Cách mỗi tháng hắn đều đưa cột đá tới nơi này, hiện giờ đã tập hợp đủ lượng cần thiết cho trận pháp.
“Tốt lắm.”
Lão giả chớp mắt, đưa tay vuốt một cây cột đá rồi chậm rãi đi vào chính giữa trận pháp và ngồi xuống.
“Ta cần vận công bảy ngày mới có thể điều khiển trận pháp, trong thời gian này không thể xao nhãng, ngươi cần để ý xung quanh cẩn thận.”
“Vâng.” Vũ Tam Uổng nghiêm mặt. “Vãn bối dù mất mạng tại chỗ cũng không để người khác làm hỏng đại kế của lão tổ.”
“Ừ.” Lão giả gật đầu. “Bên ngoài chuẩn bị thế nào rồi?”
“Người của Huyết Sát Tông đã tiếp ứng, chỉ cần chúng ta khởi động trận pháp, bên ngoài liền có thể nhận ra.” Vũ Tam Uổng đáp. “Đến lúc đó người của bọn họ sẽ tiến vào, tính nợ máu với người của Thương Vũ Phái và Nguỵ triều.”
“Tốt.”
“Tốt.”
Lão giả nghe xong thì sáng mắt lên, liên tục gật đầu rồi nhắm mắt bắt đầu dẫn động trận pháp nơi đây.
Vũ Tam Uổng nhảy vọt lên không, biến mất đến một nơi gần đó để hộ pháp. Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một khoảng thời gian sau, trong trận pháp có một tia huyết dịch màu đỏ sậm từ trên người lão giả bay ra rót vào trong trận pháp. Huyết dịch càng nhiều, dần tạo thành một cái võng dệt từ huyết dịch, trận pháp cũng từng bước hình thành. Bên ngoài chín cây cột đá, tơ máu giống như kinh mạch dao động cũng loé lên linh quang.
“Ông…”
Cự thạch run rẩy, một luồng ánh sáng xanh bắt đầu hiện ra.
Ở một nơi nào đó bên ngoài bí cảnh, mấy vị tu sĩ Đạo cơ bỗng nhiên mở mắt rồi quay sang nhìn nhau, không giấu được niềm vui.
“Đến rồi.”
“Bắt đầu rồi.”
Bên trong bí cảnh, lão giả vì mất máu quá nhiều nên gương mặt đã trở nên trắng bệch, thân thể cũng run theo. Lúc này Vũ Tam Uổng đã bay xuống nhìn lão đầy lo lắng.
“Khai!”
“Ông…”
Một vòng xoáy nhỏ xuất hiện chính giữa trận pháp. Bên ngoài bí cảnh, mấy vị tu sĩ Đạo cơ cùng nhau phát lực để liên kết với trận pháp bên trong.
“Khai!”
Họ hét lớn một tiếng, vòng xoáy nhanh chóng biến lớn đến mấy trượng.
“Các ngươi…”, một tu sĩ Đạo cơ phóng người lên hướng về rất nhiều tu sĩ Luyện khí đang ẩn trong dãy núi gần đó mà hét. “Nhập vào bí cảnh, không cần để ý gì hết, giết cho ta.”
“Tất cả người của Thương Vũ Phái, Nguỵ triều đều phải đuổi tận giết tuyệt. Giết được càng nhiều ban thưởng càng cao.”
Chớp mắt sau đó, một cỗ sát khí nồng đậm hiện lên từ trong dãy núi, tựa như Tu la đang ngửa mặt lên trời mà gào thét.
“Giết!”
Từng đạo lưu quang từ trong núi xông ra, nhanh chóng xâm nhập vào vòng xoáy kia.
Cửu Sát Điện.
Huyết Sát Tông.
Còn có cả đệ tử của Hợp Hoan Tông cùng nhau xông vào. Trận pháp chỗ này duy trì nửa ngày sau mới từ từ khép lại.
Bên trong bí cảnh, lão giả điều khiển trận pháp cuối cùng cũng không trụ được nữa, thân thể run rẩy ngã nhào ra đất, khí tận bỏ mình.
“Lão tổ!”
Vũ Tam Uổng quỳ xuống đất khóc rống lên, hai bàn tay nắm chặt lại.
“Phường thị Vân Đào Sơn?”
Lý Nguyên Cảnh chắp tay sau lưng đi lại phía trên phường thị, hắn quét mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn đã nhập bí cảnh từ sớm, mặc dù lúc trước phường thị không ở nơi này nhưng thương hộ, bài trí thay đổi không nhiều. Trước đây ít năm hắn nhờ bí cảnh mà tu vi tăng đến cực hạn. Hai năm chém giết bên ngoài, lại được người bên trong thức hải chỉ điểm nên nhanh chóng mang sở học bản thân dung hội quán thông. Hiện giờ đệ tử đồng môn biết hắn tu vi cao thâm, giỏi về sát phạt nhưng không có một ai biết thực lực chân chính của hắn thế nào.
Đệ tử hạch tâm nội môn?
Khoé miệng Lý Nguyên Cảnh nhếch lên. Ngay cả đệ tử chân truyền của tông môn đấu với hắn cũng chưa biết bên nào thắng bên nào thua. Nếu dùng đến bí bảo trên người thì… đệ tử chân truyền cũng không phải hắn không thể giết.
“Cái gì vậy?”
Lúc này chợt có tiếng thì thào vang lên. Lý Nguyên Cảnh quay đầu nhìn lại, hai mắt co rút lại, trong lòng hiện ra một nỗi hoảng sợ.
Từ chân trời xa xa hiện ra cả trăm đạo lưu quang xuyên thủng mây mù, mang theo sát cơ phô thiên cái địa đang bổ nhào tới. Lưu quang chưa đến, huyết quang đã bao trùm rồi.
“Cái đó là… Huyết sát linh quang!”
“Mau trốn!”
Bên trong tiếng rống có vô số người gào thét.
Một lát sau, Vân Đào Sơn to lớn bị huyết quang bao phủ rồi sụp đổ trong nháy mắt. Có không biết bao nhiêu người đã mất mạng tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận