Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 256: Khảo vấn

Mưa nhỏ dần rồi dừng hẳn, mây đen tán đi, mặt trời tỏa ánh nắng ôn hòa xuống mọi nơi. Tại khu phế tích, mọi người đang bận rộn thu dọn. Mặc dù nhị tiểu thư đã nói không tiếp tục truy cứu nhưng dù sao việc Tứ gia bỏ mình vẫn khiến mọi người lo lắng trong lòng. Gia chủ Phù gia đang ở tiền tuyến cũng vội chạy đến, khóc ròng nói gì đó với nhị tiểu thư.
Phù Ngao bị xích lại, có thêm hai vị Nương Tử Thân Quân trông coi. Mạc Cầu mang hòm thuốc đi qua gần đó, ánh mắt hai người nhìn nhau, gật đầu ra hiệu mà không cần nói lời nào. Dù có khai ra Mạc Cầu hay không thì việc bảo vệ không thành cũng khiến cho hắn khó mà thoát tội được. Khai ra Mạc Cầu, có khi Phù gia lại mang thêm tội chứa chấp phản nghịch cũng nên. Quan hệ hai người trước gì không tệ, Phù Ngao quyết định một mình gánh chịu.
“Mạc Cầu.” Tiếng người gọi làm Mạc Cầu dừng bước. Hắn xoay người rồi chắp tay nhìn người vừa tới. “Mộc Hủy tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Một nữ tử xinh đẹp, thân mang áo gấm, cả người tỏa ra mùi thơm lại gần. Giọng nàng vang lên thanh thúy, đôi mắt đẹp ẩn thiện linh quang, thân hình linh động như một đóa hoa. Nàng chính là thập cửu nương của Lục phủ.
“Đúng vậy.” Thập cửu nương Lục Mộc Hủy cười tươi như hoa, không hề có chút biểu hiện bi thương nào về cái chết của huynh mình. Nàng gật đầu nói. “Thật không ngờ ngươi cũng ở đây. Lại nói ngươi cũng nên cám ơn ta đấy. Không có ta thì nhị tỷ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi đâu.”
Nói xong, nàng khẽ ngẩng mặt lên, bộ dáng như đang chờ được người khác khen ngợi.
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu cười nhạt. “Nếu là thế thì ta xin đa tạ.”
Với nhãn lực của hắn, tất nhiên hắn có thể nhận ra được là hai nữ tử này đã truyền âm nói chuyện với nhau. Lời vị thập cửu nương này không giả. So với những người khác trong Lục phủ, Lục Mộc Hủy lớn lên ở khuê phòng, thiên tính nàng có phần thuần phác hơn. Một con chim tước bị thương cũng làm nàng thấy đau lòng, tự nhiên là không muốn thấy người vô tội bị liên lụy.
“Biết là tốt.” Lục Mộc Hủy khoát tay nói. “Lần trước ta hỏi Khu Điểu Thuật của ngươi, dùng thử nó trên người hắc ưng trong phủ thì sao chẳng thấy hiệu quả gì? Có phải ngươi còn che giấu điều gì không?”
“Ta nào dám.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ngự thú chi thuật của tại hạ chỉ có tác dụng với các loại thú phổ thông, phàm những loài vật có chút linh tính thì tác dụng của nó sẽ giảm mạnh. Điều này hẳn tiểu thư cũng biết. Con hắc ưng ấy chắc cũng là một loại linh cầm khó thấy.”
Hai người biết nhau từ sau sự việc Tranh mã, nhưng cũng không gặp mặt nhiều, quan hệ giữa hai người cũng lạnh nhạt chứ không thân cận như Đổng Tiểu Uyển và Lục Dung. Tuy vậy hai người cũng không xưng nhau như chủ tớ trong Lục phủ.
Mạc Cầu cũng chưa bao giờ trông cậy nhiều vào mối quan hệ này.
“Sao ngươi lại làm được?” Lục Mộc Hủy có phần không hài lòng với đáp án nhận được.
“Việc này...”, Mạc Cầu hơi cau mày. “Ngươi cứ xem như ta có thiên phú tốt về lĩnh vực ấy, có thể mang Ngự Thú chi thuật phát huy đến cực điểm.”
Dưới cảm ngộ có được từ hệ thống, khả năng nắm giữ Ngự thú chi thuật của hắn hơn xa người bình thường, có điều hắn lại không thể nói cho đối phương biết điều này được.
“A!” Lục Mộc Hủy ra vẻ bất lực. “Lúc nào ta mới có thể giống như ngươi, khiến cho Trang mã, hắc ưng ngoan ngoãn nghe lời đây chứ?”
“Cứ chị khó tập luyện, bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn là sẽ được.” Mạc Cầu bình thản nói. “Thời gian lâu dần, ngươi sẽ ngày một quen thuộc, đám dị thú có linh tính cũng sẽ hiểu thiện ý của ngươi.”
“Nhưng mà ta không có nhiều thời gian như vậy.” Lục Mộc Hủy thở dài. “Mỗi ngày việc tu hành đã lấy đi hơn nửa ngày của ta, lại còn Phù lục, đan dược, kiến thức luyện khí phải học. Nghĩ đến đó ta đã phát rầu ra rồi. Ôi! Kỳ thực ta không có hứng thú với những thứ đó mà chỉ có hứng thú với thuật ngự thú mà thôi. Nếu ta có thể gia nhập Ngự Thứ Tông thì tốt quá.”
Ngự Thú Tông?
Phủ Đông An có tông môn này sao? Thế gian lại có môn phải tu tiên lấy chủ tu về thuật Ngự thú?
Nhất thời Mạc Cầu không khỏi mơ màng.
“Thập cửu nương.” Tiếng nhị tiểu thư vang lên từ xa. “Ngươi qua đây một chút.”
“Được.” Lục Mộc Hủy đáp rồi ra hiệu cho Mạc Cầu. “Lần sau vào phủ ngươi đừng quên đến Lang Kỳ Đảo, ta vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi ngươi đó.”
“Nhất định thế.” Mạc Cầu ôm quyền đáp lễ rồi đưa mắt nhìn đối phương rời đi.
Mưa đã tạnh từ lâu, mọi người chia làm ba đợt rời đi. Gia chủ Phù gia và hộ vệ đi ra tiền tuyến tấn công Tử Dương Môn để chuộc tội. Tỷ muội Lục Dung thì cùng với Nương Tử Thân Quân, hộ viện Lục phủ xúm lại mang Tứ gia về thành chuẩn bị hậu sự. Còn những người khác cũng theo nhau rời đi. Mạc Cầu đứng trong đám người nhìn Phù Ngao bị áp giải đi. Sau đó hắn chạy về trong thành, nhanh chóng trở lại trạch viện của mình.
“Tử Lăng, Hứa Việt không ở nhà sao?”
Hắn đẩy cửa thì thấy chỉ có Trương Tử Lăng đang quét dọn nhà cửa.
“Công tử đã về rồi.” Nhìn thấy Mạc Cầu, Trương Tử Lăng vui mừng dừng tay. “Hứa đại ca đi có việc gấp, không lâu sau sẽ trở về thôi.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Ngươi thu xếp một chút, có thể chúng ta sẽ đi xa một chuyến. Chờ hắn trở về ta sẽ cho hắn biết.”
“A!” Trương Tử Lăng kêu lên kinh ngạc. “Chúng ta rời đi ư?”
Lúc này bên ngoài đang rối loạn, lưu dân nổi lên bốn phía, ôn dịch hoành hành nên không phải là thời điểm tốt để rời đi.
“Không sai.” Mạc Cầu bình thản đáp. “Các ngươi có thể ở lại nhưng không nhất thiết phải ở chỗ này, có thể đến thành nam tìm một chỗ mà tránh.”
“Công tử.” Trương Tử Lăng nắm chặt hai tay, vẻ mặt thấp thỏm lo âu. “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ừ.” Mạc Cầu gật đầu, nghĩ một lúc rồi quyết định không giấu. “Lần này ra ngoài, Lục tứ gia chết rồi. Dù Nhị tiểu thư không nói gì nhưng không có gì đảm bảo là nàng ta sẽ không truy cứu. Tạm thời cứ tránh đi cho yên tâm.”
Hắn và Phù Ngao tương giao đã nhiều năm nhưng không dám chắc đối phương có thể giữ miệng không khai ra mình hay không. Đem chuyện sinh tử phụ thuộc vào người khác là một việc vô cùng không khôn ngoan. Huống chi Lục phủ còn chưa mở lời. Chẳng may họ kiên quyết truy cứu trách nhiệm thì không biết sẽ thế nào, bây giờ yên ổn không có nghĩa là sau này cũng sẽ không xảy ra việc gì. Để an toàn, bọn họ tốt nhất nên tránh đi thì hơn.
Với thực lực hiện giờ của Mạc Cầu, nếu không gặp tu Tiên giả trong truyền thuyết thì hắn không lo lắng về vấn đề an toàn.
“Tứ gia chết rồi!” Trương Tử Lăng nghe xong thì biến sắc, thân thể khẽ giật thốt. Tin tức này nghiêm trọng thế nào nàng rất rõ. Năm đó chỉ vì Tôn Vô Bệnh phạm tội mà cả Linh Tố Phái bị tiêu diệt. Bây giờ Lục tứ gia bỏ mình, vạn nhất Lục phủ nổi giận thì sợ là toàn bộ Phù gia khó mà đỡ nổi.
Các nàng vốn là hạ nhân cũng chưa chắc đã thoát được.
“Ta...” nàng há mồm lắp bắp. “Ta sẽ đi thu xếp ngay.” Nói xong, Trương Tử Lăng vội quay trở vào trong hậu viện.
Mạc Cầu hơi chút trầm ngâm, hắn lấy từ trong nhà ra vài thứ rồi cũng ra khỏi cửa.
Trong căn phòng tối ở nơi nào đó, ánh nến lắc lư, bầu không khí âm trầm. Hứa Việt đang quỳ rạp xuống mặt đất, hai hàm răng cắn chặt, trán hắn đầy mồ hôi, thân thể run rẩy.
“Đừng cố chống lại.” Tiếng Hoa Bắc Đường vang lên. “Phệ Tủy Tuyệt Độc của ta không kém độc dược của Linh Tố Phái, ngay cả cao thủ Tiên thiên còn không chịu được, ngươi thì có thể kiên trì bao lâu?”
“Đúng là một hán tử.” Đứng đối diện là một vị nam tử mặc nho sam, tay cầm quạt xếp vỗ nhẹ nó lên lòng bàn tay nói. “Nhưng dù ngươi không để ý đến bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho vợ con một chút chứ?”
“Các ngươi...”, Thân thể Hứa Việt run lên, hắn ngẩng đầu, hai mắt nhìn đối phương chằm chằm. “Các ngươi thật hèn hạ.”
“Hèn hạ?” Hoa Bắc Đường cười khinh thường. “Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Ngươi cũng đừng cố chống lại làm gì. Chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của chúng ta là có thể giữ mạng cho cả nhà rồi.”
Hứa Việt trầm mặc.
“Có ý tứ.” nam nữ mặc nho sam thấy thế thì sờ nhẹ lên cằm, ánh mắt chớp động ra điều suy nghĩ. “Chúng ta chỉ hỏi thăm một chút về thân phận của người mang Vô Định Kiếm là ai? Ngươi cương quyết không chịu há miệng, chẳng lẽ là... hắn có thân phận rất đặc thù?”
Đột nhiên, căn phòng bên cạnh đó truyền tới tiếng người.
“A!... Đừng đánh con ta!”
“Mẹ!”
Tiếng kêu thảm vang lên khiến sắc mặt Hứa Việt trắng bệch, ánh mắt chưa đầy lửa giận xen với sợ hãi.
“A...”, Hoa Bắc Đường cười khẽ. “Xem ra đã thành công rồi. Ngươi đừng tưởng để người nhà ở Phù gia thì chúng ta không có cách gì bắt được. Bây giờ,” hắn nghiêng người về phía trước. “Nói đi, cái tên Vô Định Kiếm kia rốt cuộc là ai? Nếu ngươi ngoan ngoãn khai ra, ta sẽ tha cho một nhà ba người các ngươi, còn nếu như vẫn ngoan cố không chịu nói...”
“Hừ!”
Hắn hừ lạnh, mặt đất dưới chân đột nhiên vỡ vụn.
Hứa Việt giật mình, tiếng vợ con kêu la thảm thiết lọt vào tai làm tâm tình hắn trở nên rối bời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận