Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 390: Chuẩn bị (2)

“Sợ là sư đệ không biết, trước khi các ngươi tiến vào bí cảnh thì túi trữ vật đều bị cấm pháp phong kín để đề phòng có người cất giữ làm của riêng.” Lỗ Thử cười. “Không phong ấn cũng được nhưng lúc đi ra sẽ cần phải cho tông môn kiểm tra, dược vật và linh quáng bên trong đều sẽ bị thu lại. Cho nên đại khái mọi người sẽ chỉ mang theo pháp khí tuỳ thân mà không có vật gì khác.”
“Thì ra là như vậy.” Mạc Cầu hiểu ra. “Nhưng sư huynh, vật này của ngươi hình như có thể cất giấu đồ vật nhưng có hạn, lại không thể cất linh dược được.”
Phần lớn linh dược cần đồ chuyên dụng để cất giữ, nếu không linh tính mất đi thì không thể dùng được hoặc sẽ mất đi tác dụng. Ngay cả linh quáng… liệu có thể mang theo được bao nhiêu? Muốn mang chúng ra là gần như không có khả năng.
“Đúng vậy.” Lỗ Thử gật đầu. “Mấy không gian này không lớn, đồ vật không thể chứa nhiều nhưng hình như sư đệ đã quên mất rằng…”
Hắn cười thần bí, rồi lấy từ trên thân một đan lô lớn chừng bàn tay. “Nó có thể chứa được vật này.”
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. Bên trong bí cảnh có linh dược, nếu người thông thạo thuật luyện đan mang được Đan lô đi, chẳng phải là…
“Hai thứ này…”, Lỗ Thử trông thấy thì cười khẽ rồi bảo. “Tất cả sáu trăm linh thạch.”
“Sáu trăm?” Mạc Cầu trầm sắc mặt. Phẩm chất phi kiếm thấp kém, giá trị nhiều nhất chỉ hai ba mươi linh thạch, đan lô này giá trị cũng không đến năm mươi linh thạch. Vậy mà đối phương muốn tất cả sáu trăm?
“Sư đệ không nên so đo.” Lỗ Thử lắc đầu. “Ta có thể cam đoan, ngươi cầm thứ này tiến vào bí cảnh sẽ không dẫn tới bất kỳ rắc rối gì.”
“Hả?” Mạc Cầu khẽ chớp mắt. “Nếu sư đệ không tin ta có thể lập xuống ước thư, ví như sư đệ vì vật này mà gặp phải phiền toái thì Lục mỗ nguyên bồi thường gấp mười lần.” Lỗ Thử tự đắc.
“Yên tâm, Lục mỗ ta lăn lộn ở Thương Vũ Phái này mấy chục năm, chút tín nhiệm ấy không tự nhiên mà có được.”
Mạc Cầu hơi trầm ngâm. “Linh thạch trong tay ta hiện không đủ, có thể dùng đồ khác để đổi không?”
“Có thể.” Hai mắt Lỗ Thử sáng lên. “Nhưng vi huynh muốn căn dặn một câu, chuyện này sư đệ không nên nói ra ngoài nếu không có thể sẽ dẫn đến phiền phức.”
“Ta hiểu.”
Lúc hai người chia tay thì trời đã tối. Lỗ Thử mang vẻ mặt hưng phấn, Mạc Cầu thì lạnh nhạt, chỉ có hẳn mới biết trong lòng đang quay cuồng những gì.
Pháp khí có thể không bàn, nhưng một số thông tin đối phương cung cấp đã khiến hắn khẩn trương đến mức hơi mất bình tĩnh. Chờ tới khi bình tĩnh lại, Mạc Cầu đi về phường thị ở phía nam. Không lâu sau hắn dừng lại trước cửa một đình viện, gõ cửa rồi được một người dẫn vào hậu viện.
Trong nội viện có một lão giả da dẻ đầy đồi mồi đang nằm trên ghế xích đu nhắm mắt dưỡng thần.
“Hàn lão.”
Mạc Cầu khom người tiến lên, khom người.
“A…”, Hàn lão mở mắt liếc nhìn Mạc Cầu, trong mắt loé lên một tia nghi hoặc. “Chúng ta đã gặp nhau rồi sao?”
“Đã gặp rồi.” Mạc Cầu gật đầu. “Những đã cách đây cả chục năm, vãn bối là người mang trong mình một sợi Thiên Tuyền Linh hoả.”
“Thiên Tuyền Linh hoả.” Hàn lão bừng tỉnh, chậm rãi gật đầu. “Ta nhớ ra rồi, trong cuộc đời ta chỉ có mấy lần nhìn thấy Thiên Tuyền Linh hoả thôi, đáng tiếc là… Linh hoả đó quá yếu, nếu không sẽ không rơi vào trên người ngươi.”
Lão đã lớn tuổi, nói chuyện chậm rãi, một lúc sau mới ngừng lại. “Lần này ngươi dùng tiền để gặp ta, ngươi muốn gì?”
Tuổi già sức yếu, tinh thần không tốt, lão đã sớm để mọi chuyện lùi lại phía sau. Giờ là lúc lão chỉ cầu an hưởng tuổi già. Lần này lão tới đây là vì tông môn có việc muốn thỉnh giáo nên không thể không đến. Mạc Cầu biết được tin tức, dùng tiền để đổi lấy cơ hội gặp mặt một lần hỏi thăm mấy vấn đề.
“Hàn lão.” Mạc Cầu không nhiều lời, nhanh chóng đưa ra một vật. “Xin ngài đánh giá về thứ này.”
Đó là một thanh trường kiếm cổ dài chừng ba thước, thân kiếm như làm từ đá, bên trên có rất nhiều dấu vết lôi điện chém vào.
“Ừm.” Hàn lão gật đầu, đưa tay nâng trường kiếm lên, hai bàn tay hơi run run, thiếu chút nữa thanh trường kiếm đã rơi xuống đất.
“Hàn lão cẩn thận.”
“Đã lớn tuổi rồi, không được như xưa nữa.” Hàn lão lắc đầu, thốt lên mấy tiếng rồi lấy lại bình tĩnh, hai mắt hiện ra linh quang yếu ớt nhìn trường kiếm.
“Ồ!”
“Kiếm phôi pháp bảo.” Lão ngẩng đầu nhìn Mạc Cầu. “Tiểu tử này, trên người ngươi thật có nhiều đồ tốt khiến ta mở mang tầm mắt.”
“Không dám.” Mạc Cầu chắp tay. “Hàn lão, không biết làm sao mới có thể tế luyện kiếm phôi?”
Hắn đã từng thử qua nhưng dùng đến cả Cửu Hoả Thần long thiêu đốt thì nó cũng không biến đổi mảy may nào.
“Tế luyện?” Hàn lão cười khẽ. “Đây chính là pháp bảo, ngay cả tu sĩ Đạo cơ cũng rất ít người có thể tế luyện thành công được. Cho dù là kiếm phôi…”
“Ừm.” Lão trầm ngân, ánh mắt trầm tư thật lâu mới nói tiếp. “Cũng không phải là không có hy vọng, chỉ là dù có thể làm được đi nữa thì cũng chỉ dẫn động được một kích chi lực, ngươi nhất định phải biết.”
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. “Xin Hàn lão chỉ điểm.”
“Đinh.” Hàn lão không vội trả lời mà cong ngón tay búng ra, thanh trường kiếm ngâm khẽ lên một thứ âm thanh du dương.
“Kiếm phôi pháp bảo, tiểu hoả tử, ngươi muốn biết phải làm sao để chân chính tế luyện nó trở thành pháp bảo?”
Mạc Cầu động lòng.
“Xin lắng tai nghe.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận