Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 575: Rời đi

“Cung đảo chủ.” Dưới điện có mấy người khom lưng. “Mấy ngày nay trên đảo có lời đồn Cửu Giang Minh đã bỏ rơi Đằng Tiên Đảo khiến lòng người hoang mang, không biết việc này là thật hay giả?”
Người vừa hỏi là một nam nhân mặt trắng không râu, tướng mạo uy nghiêm, đối mặt với Cung Ngữ Nhu cũng giữ được khí thế hùng hổ doạ người. Là một lão nhân đã ở trên đảo mấy trăm năm, ngay cả Cơ Trường Không còn phải nể trọng, hắn có tư cách biểu lộ thái độ như thế.
“Giả đạo hữu không cần lo lắng, Cửu Giang Minh sẽ không bỏ rơi Đằng Tiên Đảo.” Cung Ngữ Nhu ngồi ngay ngắn trên ghế, giọng lạnh nhạt. “Những lời đồn ác ý này là do người của Thánh tông cố tình loan ra để rối loạn tâm lý mọi người mà thôi.”
“Thật sao?” Giả Dục ngẩng đầu. “Theo như ta biết, trên đảo có nhiều thế lực đã lặng lẽ rời đi trốn, vì sao không thấy đảo chủ ngăn cản?”
“Mỗi người đều có chí riêng, sợ là không cản được.” Cũng Ngữ Nhu chậm rãi đáp. “Ngược lại là Giả đạo hữu, hình như ngươi cũng không có mấy niềm tin dành cho Cửu Giang Minh, đã vậy sao còn chưa rời đảo đi?”
Giọng nói của Cung Ngữ Nhu đã mang theo một chút mỉa mai. Nàng không phải người ngu, tất nhiên nàng biết trên đảo có một số người vẫn đặt cọc cả hai đầu. Giả gia là một trong số đó.
Giả Dục trầm mặc rồi mở miệng. “Hơn trăm năm trước Giả mỗ đến nơi này, nửa đời cắm rễ ở Đằng Tiên Đảo, tình cảm sâu nặng sao có thể nói đi là đi?”
Nói xong hắn cung tay làm lễ. “Chỉ cần có một lời của đảo chủ, Giả mỗ, Giả gia sẽ tồn vong cùng Đằng Tiên Đảo.”
“Đạo hữu quá lời.” Cung Ngữ Nhu nghiêm sắc mặt. “Ngươi yên tâm, cứu viện của Cửu Giang Minh ít hôm nữa sẽ tới. Người Thánh tông tới vội vàng, hậu phương không có căn cơ vững nên sẽ không thể duy trì được lâu.”
“Tốt nhất nên là như vậy.” Giả Dục thở ra một hơi, hắn gật đầu xác nhận. “Đã vậy, chúng ta cáo lui.”
“Đi thong thả.” Cũng Ngữ Nhu nâng chén ra hiệu.
Ra đến ngoài cửa, Giả Dục liền thay đổi sắc mặt, hắn quay lại nhìn đại điện hừ lên một tiếng.
“Giả huynh, ngươi thấy thế nào?” Một người ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
“Miệng cọp gan thỏ.” Giả Dục khinh thường. “Lòng người trên đảo rối loạn hoang mang, đảo chủ lại sở vi bất động, lặng lẽ thu liễm thế lực, Cửu Giang Minh đã không còn đáng tin cậy nữa.”
“A…” Mấy người đi cùng im lặng, sắc mặt đều biến đổi. Lần này bọn họ đến đây chính là để dò xét tình hình. Mặc dù Cung Ngữ Nhu vẫn nói cứng nhưng không khiến cho người khác cảm thấy tin tưởng.
Nếu đã vậy…
“Mấy nay Hà mỗ có việc phải ra ngoài, có thể sẽ về muộn một chút. “Một người chớp mắt nói. “Không biết chư vị có tính toán gì không?”
“Ta còn có việc nên đi trước một bước.”
“Sinh ý của Vân Thuỷ Tông phần lớn ở chỗ khác, nơi này có bỏ qua thì tổn thất cũng không lớn, chỉ tiếc mấy chục năm khổ công gây dựng thôi.”
Có người lắc đầu, thở dài chắp tay với những người khác. “Chư vị, sau này sẽ gặp lại.”
Không bao lâu, đám người kia đã tản đi đến bảy, tám phần. Giả Dục nhìn bóng lưng mấy người rồi hừ lạnh một tiếng, khống chế độn quang ung dung bay lên. Trong điện, Tôn Chính từ bên trong đi ra nhíu mày nhìn theo.
“Cung tiên tử, xem ra sự việc không giấu được lâu, hiện giờ trận pháp trên đảo miễn cưỡng còn chèo chống được, nhưng nếu gặp phải cường địch thì…”
Hắn lắc đầu, không nói hết câu nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ. Hiện giờ tình hình rất không tốt.
“Không sao cả.” Cung Ngữ Nhu than nhẹ. “Người nên đi thì sẽ đi, Tôn huynh cũng chuẩn bị một chút, bảo người bên cạnh theo truyền tống trận ở hậu sơn mà rời đi. Hãy chọn những người quan trọng nhát.”
“Đi truyền tống trận?” Tôn Chính nhướng mày. “Cách đó sẽ làm tiêu hao không nhỏ.”
Mỗi lần truyền tống trận chỉ có thể đưa đi mười mấy người nhưng lại tiêu hao số lượng linh thạch rất lớn, tích lũy trên đảo hiện giờ nhiều nhất chỉ có thể truyền tống ba lần thôi.
“Việc đã đến nước này, tiêu hao chút linh thạch còn tính toán gì nữa.” Cung Ngữ Nhu lắc đầu. “Dù chúng ta không dùng thì sau này cũng để tiện nghi cho Thánh tông thôi, đi đường thủy cũng không an toàn, nhất là dưới tình hình như hiện nay.”
Nói xong nàng ngẩng đầu hướng ra ngoài ra hiệu. Tôn Chính nhíu chân mày, lấy lại tinh thần, anh mắt hiện ra sát cơ. “Ý của người là..., bọn chúng sẽ nội ứng ngoại hợp?”
“Có lẽ vậy.” Cung Ngữ Nhu đáp. “Tan đàn xẻ nghé, tường đổ thì mọi người đẩy, thế cục đã ngày càng rõ ràng, có không ít người muốn đầu nhập vào chủ mới nên chịu bỏ ra tiền vốn đấy.”
“Tiên tử.” Tôn Chính nhíu mày. “Chúng ta còn kiên trì được bao lâu nữa? Có không ít người vẫn chưa trở lại.”
“Có thể kiên trì bao lâu thì ta cũng không biết.” Cung Ngữ Nhu lắc đầu, đôi mắt đẹp hiện ra gợn sóng. “Có điều ta sẽ kiên trì hết sức. Mạc đại sư vẫn không có tin tức gì sao?”
“Không có.” Tôn Chính lắc đầu. “Thời gian trước có hai người từ Du Dực Đảo trở về nói đã gặp Mạc đại sư, nhưng tình hình cụ thể thế nào bọn họ không rõ.”
“Du Dực Đảo...”, Cung Ngữ Nhu trầm ngâm. Du Dực Đảo đã thuộc phạm vi bên trong Hỗn Loạn Vực, hiện giờ người ở đó có thể vượt thủy vực trở về không nhiều.”
“Băng Yến nói thế nào?”
“Nàng cũng không có tin tức gì của Mạc đại sư.” Tôn Chính than thở, giọng bất đắc dĩ.
“Quên đi.” Cung Ngữ Nhu phẩy tay. “Để Băng Yến, Thải Văn và Phái Văn đi trước, ta đợi thêm một thời gian, nếu vẫn không có tin tức thì... cũng đành như vậy thôi.”
“Việc này...”, Tôn Chính há miệng rồi bất đắc dĩ than. “Thôi được.”
Dứt lời, hắn lộ vẻ buồn rầu. Mười mấy người mà thôi, ở trên Đằng Tiên Đảo còn rất nhiều người khác. Ai đi ai ở lại, bỏ qua ai cũng là một việc vô cùng khó xử.
Một tháng sau, trên đảo đã có rất nhiều người biến mất không thấy, cũng có nhiều người âm thầm rời khỏi đảo, thử đi đường thủy đột phá...
Hai tháng sau, hỗn loạn bắt đầu lan tràn, dù có đạo binh kiểm soát nhưng vẫn không thể dẹp yên được.
Nửa năm sau, phòng ốc ở phủ đảo chủ đổ sụp, Cung Ngữ Nhu ẩn vào hư không nhìn về phía xa than nhẹ một tiếng.
“Sư huynh, sư tỷ, sư muội bất lực rồi.” Nàng lắc đầu rồi hạ xuống trong trận pháp. “Mở ra, sau đó truyền tống trận sẽ tự hủy.”
“Vâng.”
“Ông...”
Linh quang sáng lên.
“Soạt!”
Ở nơi thủy vực nào đó, một bóng người từ đáy nước lao ra.
“Hơn nửa năm!” Mạc Cầu sờ lên ngực, gò má không khỏi co lại, lắc đầu bất đắc dĩ. Ngày đó để đào tẩu, hắn chịu một kiếm của La Cao Thịnh, dù có Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân thì vẫn bị trọng thương. Hắn tìm một nơi bí ẩn nghỉ ngơi nửa năm mà vẫn chưa thực sự bình thường. Cũng may, hiện hắn có thể hoạt động tương đối. Tu sĩ Đạo cơ, Kim Đan mặc dù có tuổi thọ cao nhưng một khi thụ thương thì đều rất khó phục hồi, động một tí mà mất mấy chục năm. Khó trách, tông sư Kim Đan rất ít khi chiến đấu đến thân tử.
Lấy lại tinh thần, Mạc Cầu chọn phương hướng rồi ẩn thân vào hư vô, lặng lẽ độn về hướng Đằng Tiên Đảo. Nửa tháng sau.
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tình cảnh trước mắt khiến Mạc Cầu kinh ngạc. Trận pháp trên đảo vẫn còn nhưng chủ trận lại không phải những người hắn quen thuộc mà là một ít đạo binh, tu sĩ phụng mệnh lưu thủ. Những người này mặc dù có thể duy trì trận pháp vận chuyển nhưng lại không đủ lực trấn áp bạo động. Cung Ngữ Nhu, Cơ Băng Yến, Thải Văn với Phái Văn và đám người Tôn Chính đã rời đi từ lâu. Phủ đảo chủ trở thành một vùng hỗn độn. Toàn bộ Đằng Tiên Đảo cũng thế. Tiếng la giết, gào thét nối nhau không dứt. Hỏa diễm bùng lên bốn phía.
Đường phố, nhà cửa sớm đã hóa thành một mảnh phế tích, tạp vật bị người ta ném ra đầy đường. Hiệu thuốc Thanh Nang đã không còn nguyên vẹn, thứ còn lại chỉ là một ít toái thạch. Thảo đường của Hàn Nghiệp ở bên cạnh đang có một đám người tranh đoạt gì đó. Người trên đảo bị trận pháp áp chế, pháp lực khó xuất, một đám tu sĩ giống như quân nhân đang lao vào nhau cận chiến.
Mạc Cầu lắc đầu, thân hình lóe lên bay về gian động phủ ở sau dãy núi. Nơi này đã thưa người rất nhiều. Cửa động phủ bị vỡ nát khiến Mạc Cầu biến sắc, vẻ mặt rất khó coi.
“Đát...”
Bước vào bên trong, đập vào mắt Mạc Cầu là mộ đống hài cốt khôi lỗi, trong đó có một bộ khôi lỗi do chính Doanh Dao luyện chế mà thành, thực lực không kém tu sĩ Đạo cơ cũng bị hủy thất tán. Linh tài có thể dùng được đều bị vơ vét không còn lại gì. Thảo dược, cổ trùng, linh đan, thậm chí một cái đan lô hắn dùng nhiều tiền nhờ Cơ Trường Không mua cho cũng không thấy đâu.
Ở đây còn có cả thi thể của người đến vơ vét nằm trên mặt đất. Xem ra những người này đến động phủ tầm bảo rồi chém giết lẫn nhau. Mạc Cầu mang sắc mặt âm trầm đi tới một góc tĩnh thất, đưa tay hướng về phía trước phất lên một cái, run ray mở mật thất được trận pháp che giấu. Trong mật thất là một ít linh dược, túi trữ vật không tiện mang theo và một ít đan phương, bí tịch.
Nơi này tương đối bí ẩn, lại là trận pháp do chính hắn cẩn thận bày ra nên không bị ai phát hiện.
“Xem ra Đằng Tiên Đảo cũng không thể ở lại nữa rồi.”
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Mạc Cầu thấy rõ, đám người Cung Ngữ Nhu đã bỏ Đằng Tiên Đảo, chờ người của Thánh tông đến tiếp nhận. Hắn không thể ở đây chờ đợi mỏi mòn.
Mạc Cầu quay người bước ra khỏi động phủ.
“Mạc đại sư.”
Vừa ra tới cửa, Mạc Cầu đã bị mấy người ngăn lại, cầm đầu là một người tuổi còn trẻ nhưng tướng mạo bất phàm, tu vi Luyện khí hậu kỳ.
“Ngươi là...”
“Vãn bối Giả Phược Sơn bái kiến Mạc đại sư.” Người trẻ tuổi cung tay làm lễ, thái độ kính cẩn. “Nghe nói đại sư trở lại Đằng Tiên Đảo, vãn bối vô cùng vui mừng, vừa lúc gia tổ muốn gặp Mạc đại sư một lần, không biết đại sư có thể đến Giả gia một lần?”
“Giả gia?”
Đằng Tiên Đảo có hai đại thế gia uy tín lâu năm, họ Giả này chính là một trong hai nhà đó. Lão tổ Giả Dục là một tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ. Có điều...
“Xin lỗi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Mạc mỗ còn có việc không đi được.”
Nói xong hắn cất bước muốn tiến lên.
“Tiền bối.” Giả Phược Sơn biến sắc mặt, vội đưa tay ngăn lại. “Xin cho chúng ta chút thể diện, Giả gia chúng ta rất có thành ý.”
“Cái gì?” Mạc Cầu trầm sắc mặt. “Tránh ra.”
Uy áp cảnh giới Đạo cơ phủ xuống, thân thể Giả Phược Sơn run lên, vô thức lùi lại hai bước, mồ hôi lạnh đã chảy trên trán.
“Ngươi...”
“Mạc đại sư.” Sau lưng Giả Phược Sơn có một vị tu sĩ Đạo cơ tiến lên một bước. “Cần gì phải chấp nhặt với đám vãn bối. Giả huynh quả thực rất có thành ý, mà hiện giờ xung quanh rối loạn, đại sư mà đi sợ cũng không an toàn. Giả gia hiện giờ đang rất cần một vị cung phụng, không biết đạo hữu có ý muốn hay không?”
“Việc đó không nhọc các hạ quan tâm.” Mạc Cầu đáp lạnh lùng. “Mạc mỗ không có hứng thú, cáo từ.”
Nói xong dưới chân đạp nhẹ, cả người hướng không trung bay lên.
“Ngươi...”
Người kia sa sầm nét mặt, một tay bắt quyết, muốn phát lực thì Giả Phược Sơn ở bên cạnh đưa tay ngăn lại, lắc đầu ra hiệu. “Hà thúc không cần vội.”
“Ồ?”
“Ta đã thông tri cho tổ phụ, mấy người đang chờ ở bên ngoài rồi.” Giả Phược Sơn cười lạnh. “Yên tâm, chỉ cần là thứ Giả gia chúng ta coi trọng thì đều sẽ có được, con người cũng vậy mà thôi.”
Nói xong hắn nhếch miệng cười. “Vừa hay, nghe nói vị thiếu phụ ở Quách phủ kia vẫn chưa rời đi, không bằng...”
“Hắc hắc...”, người đối diện nghe vậy thì cười quỷ dị. “Quách phủ có tu sĩ Đạo cơ trung kỳ, có điều đã già rồi. Công tử đã xem trọng thiếu phu nhân của bọn họ như thế thì đi một chuyến cũng không sao.”
Trong đảo có trận pháp nên tốc độ khó mà nhanh được. Có không ít người nhìn thấy hắn thì ánh mắt đều sáng lên, vội vàng đưa tin cho các thế lực đứng sau, có người thì trực tiếp đón lấy. Một vị đại sư luyện đan Đạo cơ hậu kỳ là một người rất quan trọng đối với bất kỳ thế lực nào. Có điều Mạc Cầu không cảm thấy hứng thú với yêu cầu của bọn họ. Hắn quét mắt nhìn xung quanh, tốc độ phi độn nhanh hơn, tránh đám người định nhờ lệnh phù Cơ Băng Yến đưa cho để mở trận pháp ra khỏi Đằng Tiên Đảo.
Bay ra hơn mười dặm, chân mày của hắn chau lại, độn quang cũng ngừng giữa không trung.
“Mạc đại sư.” Trước mặt có hai đạo kiếm quang ung dung bay tới, dừng lại ở gần thì hiện ra hai trụ cột của Giả gia. Một người là Đạo cơ hậu kỳ Giả Dục, một người là Đạo cơ trung kỳ Giả Nam.
“Mạc đại sư, sao lại vội vã rời đi như thế?” Giả Dục cười khẽ, đưa tay vuốt sợi râu nói. “Bên này có tu sĩ Thánh tông tuần sát không an toàn, đạo hữu nên quay lại lánh tạm, Giả mỗ có mấy phần giao tình nên có thể thông hành được.”
“A.” Mạc Cầu hiểu ra. “Xem ra Giả gia đã đầu nhập vào Thánh tông, thật đáng chúc mừng nhưng Mạc mỗ còn có việc, xin cáo từ.”
Nói xong, linh quang trên thân sáng lên.
“Kìa.” Giả Nam đưa tay ra. “Mạc đại sư cần gì phải đi gấp như vậy.”
Mạc Cầu nhíu mày, giọng đã trầm xuống. “Tránh ra.”
“Mạc đại sư.” Giả Dục than nhẹ. “Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Giả gia chúng ta rất có thành ý, ở trên Đằng Tiên Đảo bây giờ cũng chỉ có Giả gia chúng ta có thể ra giá mời chào Mạc đại sư mà thôi.”
“Ừm.” Mạc Cầu bật cười. “Thế nào, Giả đạo hữu muốn động chân tay chăng?”
“Việc này...”, Giả Dục há miệng, sau lại than lên một tiếng nói. “Thực không dám giấu giếm, các vị tiền bối trong Thánh tông cũng rất coi trọng Mạc đại sư, cho nên muốn mời Mạc đại sư đừng vội đi đâu.”
“Hừm.” Mạc Cầu lắc đầu, vẻ tiếc nuối. “Đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc là danh vọng trăm năm của Giả gia đã bị hủy chỉ trong một ngày.”
“Cái gì...”
“Bạch!”
Đao quang lóe lên rồi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận