Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 92: Lôi đài

Ra khỏi ngôi nhà, Mạc Cầu không đi tới hiệu thuốc Thanh Nang ngay mà quay trở lại chỗ ở của mình. Hắn lấy quái đao, Thanh Phong Kiếm ra rồi bọc chúng lại, đeo trên lưng.
Trước hiệu thuốc, người đứng chen nhau chật như nêm cối.
Lúc Hắc Hổ Đường phản công Bạch Mã Phỉ, người trong thành không có ai biết, còn việc tranh đoạt gia sản của hai vị sư phó thì khiến cho cả thành xôn xao.
Hôm nay là thời điểm hai người luận võ, kéo đến xem không chỉ có mấy người tai to mặt lớn, dân thường nhàn rỗi cũng tụ tập rất đông, chật kín cả con đường.
Mạc Cầu gạt đám người bên ngoài để đi vào trong, cảnh náo nhiệt bên ngoài liền biến mất. Trong này chỉ có mấy người. Ngoài mấy vị sư phó ở hiệu thuốc, đám học đồ thì có Tần Thanh Dung, Tề sư huynh và Tần sư phó.
Thấy Mạc Cầu, hai mắt Tề sư huynh sáng lên.
“Mạc Cầu!”
“Mạc sư đệ!”
“Ngươi cũng tới sao?”
“Vâng.” Mạc Cầu bước lên trước, chắp tay với Tần sư phó. “Tần sư phó, ông nhất định phải ra tay sao?”
“Đúng.” Tần sư phó ngồi ở chính giữa, hắn gật đầu. “Từ lúc còn trẻ, giữa hai chúng ta đã có hận thù rất sâu. Thời điểm sư muội qua đời chúng ta đã có hẹn quyết đấu nhưng vì lúc ấy còn có nhạc phụ nên mọi chuyện mới tạm để lại. Hiện giờ...” Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt phức tạp. “Chỉ là thực hiện ước định ngày trước mà thôi!”
Năm đó Hứa lão cố ý đem Lôi sư phó đuổi ra ngoài thành cũng là để giảm bớt va chạm giữa hai người. Bây giờ người trước đã không còn, mâu thuẫn giữa hai người không thể hòa giải được, lần quyết đấu này là không thể tránh khỏi.
“Tần sư phó.” Mạc Cầu trầm ngâm. “Ta đã từng học nghệ ở hiệu thuốc này, có thể xem như hậu nhân. Hay là để ta xuất thủ đấu với Lôi sư phó.”
Hắn nói vậy là thực lòng chứ không phải muốn tỏ ra khách khí. Trước đây lúc Bạch Mã Phỉ vào thành, hắn trúng phải khói độc phải trốn đến hiệu thuốc. Nếu không có Tần sư phó giang tay bao bọc, sợ là hắn khó mà thoát được một kiếp. Thậm chí ngay cả việc Hứa lão qua đời cũng phần nào có nguyên nhân từ hắn mà ra.
Thêm nữa, hắn có ơn được dậy nghề. Nhân tình như thế đủ khiến hắn tự nguyện xuất thủ.
Tần Thanh Dung nghe thấy vậy thì rất kinh ngạc. Tề sư huynh cũng trở nên nghiêm trang nhìn hắn, sau đó vẫn lắc đầu.
“Lôi sư bá võ nghệ cao cường, ngươi sao phải là đối thủ của lão. Chi bằng để ta lên thử một lần còn hơn.”
“Tề sư huynh, nếu ngươi không bị thương thì ta thấy còn được.” Mạc Cầu nhìn đối phương đáp. “Hiện giờ tình trạng ngươi thế này, tốt nhất là để ta.”
“Được rồi.” Tần sư phó khoát tay ngăn hai người lại. Tinh thần u ám bao nhiêu ngày nay đột nhiên biến mất. Hắn nở nụ cười.
“Các ngươi đều không tệ, nhưng việc hôm nay là mâu thuẫn giữa ta và sư huynh, các ngươi là tiểu bối không thể xuất thủ thay ta được.”
“Sư phó!” Tề sư huynh lộ vẻ u sầu. “Lôi sư bá chỉ dựa vào sức mạnh mà có thể gây dựng cả một trang viên bên ngoài thành, không nói tới y thuật nhưng còn võ nghệ của lão chắc chắn không kém. Người...”
“Sao? Ngươi sợ ta không bằng hắn?” Tần sư phó hừ nhẹ một tiếng rồi đứng dậy.
“Rốp rốp...”
Từ trên người hắn vang lên những tiếng nổ liên tiếp như tiếng pháo, áo quần không gió thổi mà bay, kình khí khuấy động bốn phía.
Đoán Cốt đại thành!
Mạc Cầu khẽ nhếch chân mày.
Trình độ cỡ này so với hắn không thua kém bao nhiêu. Nếu tuổi của Tần sư phó không lớn, hắn rất có thể sẽ đạt tới Luyện Tạng. Điều quan trọng từ trên người hắn tản ra sức sống rất mạnh mẽ như còn tráng niên. Cỗ khí thế ấy làm cho hô hấp của Mạc Cầu nhất thời đình trệ.
Tam Dương Thung!
Nếu chỉ có Tam Dương Thung thì khó tạo được uy thế như thế này, xem ra phía sau còn có cải tiến nữa.
“Tập võ để cường thân kiện thể, thậm chí chém giết cùng người ta tuy có thể nâng cao tu vi nhưng nếu bị thương rồi, nhục thân tổn hại khó mà tiến lên được nữa.” Tần sư phó chậm rãi nói. “Ta tuy ít cùng người khác chiến đấu nhưng căn cơ vững chắc, chưa từng bị thương bao giờ. Luận tu vi phải mạnh hơn hắn một bậc. Thêm nữa...”
Hắn đang nói dở thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Tên họ Lôi kia muốn thắng ta cũng không dễ dàng như vậy!”
“Đúng.” Mạc Cầu gật đầu.
Tề sư huynh, Tần Thanh Dung nghe xong vẫn không hết lo lắng, nhưng cũng đành bất lực không làm sao được.
Phía cuối con phố có một cái đài cao chiếm diện tích chừng hơn trăm mét vuông dùng để làm chỗ sinh hoạt tập thể, thông báo tin tức. Hôm nay nó dược dùng làm võ đài tỷ thí.
Chính giữa võ đài là một vị lão giả tóc trắng đang liếc nhìn hai người, ánh mắt chứa đầy cảm khái.
“Hai vị, giấy sinh tử đã lập, trận chiến này ai thua cũng không được kiện cáo người kia.”
“Đương nhiên.” Lôi sư phó lạnh lùng đáp.
“Hai vị sư phó vốn có lòng nhân hậu, là thầy thuốc cứu chữa mọi người, lại là đồng môn huynh đệ, dù là ai chiến thắng cũng nên hạ thủ lưu tình.”
Lôi sư phó có thân thể khôi ngô, thể hình tráng kiện, hai tay cầm đoản mâu vững trãi như núi.
Thân hình Tần sư phó thì gầy gò, áo quần có vẻ rộng đang tung bay trong gió. Nhìn hắn không khác gì một thư sinh yếu đuối, chỉ có hai mắt là sắc sảo linh hoạt.
Hai người từng là huynh đệ đồng môn, hiện giờ quyết đấu sinh tử, kết quả thế nào cũng đều khiến cho mọi người thổn thức.
Lão giả trên đài than nhẹ, tay áo khẽ lắc, cả người đã bay xuống dưới lôi đài.
“Hai vị, bắt đầu đi.”
“Soạt!”
Lão vừa dứt lời, một vòng hàn mang lạnh lẽo đã xuất hiện, đâm thẳng về phía cổ họng của Tần sư phó. Người ra tay trước là Lôi sư phó.
Toàn thân hắn như thân báo vọt tới trước, đoản mâu trong tay trong chớp mắt đã tới gần.
Lôi sư phó có thể kiến gia lập nghiệp ở ngoài thành, đôi song mâu này đã lập nên không ít chiến tích hiển hách. Bây giờ hắn xuất thủ, khí thế tất nhiên là bất phàm.
Không chỉ thế, hắn còn am hiểu cả Phân Ảnh Kiếm. Hiện giờ hắn dùng nó để đối địch, quyết tâm sống mái với Tần sư phó đã rõ.
“Đinh...”
Kiếm quang lóe lên rồi biến mất ngay chính giữa mũi thương. Đồng thời một tia sáng lóe lên chém về phía eo của Lôi sư phó.
Tần sư phó cũng nhanh chóng sử dụng ám kiếm. Nhưng ám kiếm của hắn không hoàn toàn giống với của Mạc Cầu. Phân Ảnh Kiếm của hắn không chỉ nhanh, gấp mà còn âm hiểm lạnh lùng. Sự khác biệt lớn giữa hai người chính là kinh nghiệm phong phú.
Mạc Cầu hiểu rõ tinh diệu của chiêu thức, khi xuất ra chưa chắc đã kém Tần sư phó nhưng phản ứng sợ là không nhanh nhạy được như đối phương. Tần sư phó tu luyện Phân Ảnh Kiếm đã mấy chục năm, võ kỹ đã thấm vào tận xương cốt, trở thành một loại bản năng rồi.
Khách quan mà nói, Mạc Cầu tuy cũng tu luyện nhiều loại võ công tinh diệu nhưng thực sự thâm sâu lại không có mấy.
“Đinh đinh... đương...”
Hai người vừa mới bắt đầu đã chém giết kịch liệt, bóng người tung bay, kiếm quang loang loáng giao nhau.
Khuôn mặt Lôi sư phó trở nên nghiêm túc, sát cơ hiển hiện. Song mâu trong tay xoay tròn trước mặt. Bóng mâu như thiên sát vừa đâm vừa chém không để lại dấu vết. Mâu pháp được hắn thi triển liên hoàn chiêu nọ nối chiêu kia như nước chảy mây trôi.
Tần sư phó cũng lộ vẻ lạnh lẽo, thân hình di chuyển linh hoạt trước sau, đoản kiếm trong tay xuất quỷ nhập thần. Phân Ảnh Kiếm Pháp trong tay hắn không khác gì độc xà, chiêu nào sử ra cũng kèm theo uy thế kinh người.
Mạc Cầu đứng ở bên ngoài quan sát mà đổ cả mồ hôi lạnh. Đổi lại là hắn đối chiến với Tần sư phó, không cẩn thận một chút là có thể trúng chiêu ngay.
Tuy vậy hắn lại có Thiên La Công với lực phòng ngự kinh người. Chỉ cần không bị đánh trúng mặt hoặc những chỗ yếu hại thì chắc chắn sẽ chiếm thượng phong.
Nhìn tổng thể, hai vị sư phó thực lực mạnh mẽ nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của hắn.
Hai người đã quen biết nhau quá lâu, vừa ra tay là toàn lực ứng phó, trạng thái nhanh chóng đạt tới đỉnh phong.
Một tia sát ý lạnh lẽo cũng hiện ra trong mắt Lôi sư phó.
“Chết đi!”
Trong tiếng kim thiết va chạm, Lôi sư phó gầm lên, một tia sáng lạnh lẽo đột ngột hiện ra, đâm thẳng vào lồng ngực của Tần sư phó. Cùng lúc ấy, một vệt sáng khác cũng lóe lên rồi đâm về phía Lôi sư phó.
“Uỳnh!”
Hai người va chạm. Âm thanh vang lên chán chát nhưng vì khoảng cách quá gần, tốc độ lại nhanh nên Mạc Cầu không thể nhìn rõ tình huống cụ thể thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận