Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 367: Truyền nghề (2)

“Tiền bối”, Ngọc Phượng Dung ở bên cạnh chớp mắt nói. “Không biết tiền bối có thể hay không truyền dạy cho Liên Thành mấy chiêu để không uổng công có được tiên duyên lần này?”
“A…”, Mạc Cầu quay ra nhìn nàng. “Nha đầu này, tính ngươi mới thực sự thích hợp với Thanh Điểu Quyền của Ô gia, ý trời là vậy, các ngươi về một nhà cũng là duyên phận.”
Hai người nghe hắn nói thế thì đều đỏ bừng mặt lên.
“Thôi.” Mạc Cầu phất tay áo. “Lần này ta bảo các ngươi đến cũng là một phần của duyên phận, việc dạy bảo võ kỹ cũng là việc đương nhiên.”
Nói xong hắn khẽ giơ tay, một cỗ lực lượng vô hình hiện ra phía trước, một tiếng ầm vang vọng, vách núi đá đã hằn lên một chưởng ấn thật sâu.
“Đây là Đại Ngã Bi Thủ, chiêu thức bình thường nhưng vận kình tinh diệu, chí cương chí dương nhưng vẫn không thiếu biến hoá. Tất cả nó có bảy thức, dùng để tu tới Tiên thiên sẽ không gặp vấn đề gì.”
“A.” Hai mắt Ô Liên Thành kinh ngạc mở lớn, vẻ mặt ngây ngốc. Ngọc Phượng Dung ở bên cạnh phản ứng nhanh hơn, vội kéo áo hắn ra hiệu để hẳn tỉnh táo lại.
“Phù!” Ô Liên Thành quỳ rạp xuống mặt đất khấu tạ. “Đa tạ tiền bối!”
“Trừ cái đó ra, ta thấy nội công ngươi tu luyện rất bình thường. Ở đây ta…” Mạc Cầu hơi trầm tư, trong đầu dần hiện ra một môn công pháp hắn thấy thích hợp. “Có một môn nội công cũng sẽ truyền cho ngươi.”
“Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối.” Ô Liên Thành vui mừng quá đỗi, hắn liên tục dập đầu không đứng lên nổi. Ngọc Phượng Dung ở bên cạnh lại có vẻ nghi ngờ. Nàng dù sao cũng là con gái của bang chủ Trường Hà Bang, mặc dù tuổi chưa lớn lắm nhưng đã thấy qua nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt, việc tốt tự nhiên từ trên trời rơi xuống thì thường khó tránh khỏi gian trá.
“Tiền bối.” Ô Liên Thành cẩn thận ngẩng đầu lên. “Không biết liệu tiền bối có thể chỉ điểm một chút cho Phượng Dung được không…”
Ngọc Phượng Dung hít sâu một hơi, bao nhiêu nghi ngờ vừa mới hiện ra vội tan biến. Tên họ Ô kia quả vẫn còn lương tâm, chưa đến nỗi quên mất nàng. Xem như nàng cũng không nhìn nhầm người.
“Ngươi có tâm đấy.” Mạc Cầu cười nhạt rồi nhìn sang bảo Ngọc Phượng Dung. “Ngươi tấn công ta xem nào.”
“Việc này…”, Ngọc phượng Dung chần chừ một lúc rồi dứt khoát. “Vậy vãn bối xin được thất lễ.”
Với thực lực của đối phương, nàng muốn làm bị thương cũng không phải việc dễ, nàng không suy nghĩ nhiều mà quyết định sẽ không khách khí. Lấy lại tinh thần xong nàng nhấc tay, bên hông xuất hiện một thanh trường kiếm điểm về ngực Mạc Cầu. So với Ô Liên Thành, kiếm pháp của nàng được chân truyền của cha nên đã có vài phần phong phạm của tông sư. Kiếm thế đi được nửa đường thì có cảm ứng đối phương đã nắm bắt được nên Ngọc Phượng Dung vội vàng biến đổi chiêu thức.
“Bạch!” Mũi kiếm đâm vào hư không.
Thu kiếm, đâm tới, kiếm đi được nửa đường lại biến đổi, lại đâm…
Kiếm quang nhấp nháy bao phủ phương viên hơn một trượng nhưng điều quỷ dị là không một kiếm nào điểm trúng người Mạc Cầu. Ô Liên Thành ở bên cạnh nhìn với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Rõ ràng Ngọc Phượng Dung nghiến răng dốc toàn lực, sao hết lần này đến lần khác đều không đâm trúng chỗ yếu hại nào của đối phương, mà vị tiền bối kia vẫn đứng yên ở một chỗ không hề nhúc nhích, cũng không có bất kỳ kiếm quang nào phát ra.
Nếu bảo nàng sợ làm bị thương tiền bối thì có vẻ không đúng, hơn nữa nhìn biểu hiện của nàng không giống như vậy. Nhiều lần tấn công mà không thu được kết quả, Ngọc Phượng Dung hạ quyết tâm, dồn toàn lực vào một kiếm rồi đâm ra. Nàng mặc kệ đối phương có phản ứng ra sau cũng sẽ không biến chiêu nữa.
Kiếm xuất, khí tức đằng tước lại đột nhiên biến đổi.
Không ổn!
Ngọc Phượng Dung giật mình, nàng nhanh chóng thu hồi trường kiếm, trước mắt tối đen, cả người như sắp tắt thở.
“Phượng Dung.” Ô Liên Thành kinh hãi vội vàng giơ tay đỡ lấy đối phương.
“Ta… ta không sao.” Ngọc Phượng Dung dần bình tĩnh và tỉnh táo trở lại, nàng chống kiếm đỡ lấy thân thể, vẻ mặt không khỏi xấu hổ.
“Võ nghệ của tiền bối xuất thần nhập hoá, vãn bối vô cùng bội phục.”
Tay không nhấc, chân không động, chỉ dùng sự biến hoá của khí tức mà đã khiến nàng rơi vào kết cục thê thảm như vậy rồi. Tạo nghệ võ học của người này đơn giản là kinh khủng!
“Tâm tư linh xảo lại có phần quyết đoán, không tệ.” Mạc Cầu nhìn nàng gật đầu. “Kiếm pháp không tệ nhưng quá cương ngạnh có phần không hợp với ngươi. Ở đây ta có một bộ Phân Ảnh Kiếm, sau này sẽ truyền cho ngươi.”
Phân Ảnh Kiếm này không phải nguyên bản như xưa. Hiện giờ trình độ võ học của hắn đã cao hơn trước rất nhiều, chỉ cần sửa đổi một chút, nó đã biến thành một môn tuyệt học hơn xa các bí kíp võ học phổ thông khác.
“Đa tạ tiền bối.” Ngọc Phượng Dung đại hỉ.
“Ừm.” Mạc Cầu phất tay áo, có mấy bình đan dược chợt lơ lửng trước người. “Trong này có đan dược hỗ trợ tăng tu vi, các ngươi có thể tuỳ ý phục dụng. Các ngươi ở đây nghỉ ngơi bảy ngày, trong bảy ngày này có bất cứ việc gì đều có thể tìm ta.”
Nói xong hắn chỉ vào trong cốc nói một cách hờ hững. “Sau bảy ngày xem như nhân duyên sẽ hết, ngày sau có thành tựu được Tiên thiên thì hãy nói.”
“A!” Hai người kia ngẩn ra. “Tiền bối…”
“Không cần nhiều lời.” Mạc Cầu giơ tay ngắt lời bọn họ. “Không đạt tới Tiên thiên thì vẫn chỉ là nhục thể phàm thai, có nói gì cũng vô dụng, nhân duyên của chúng ta cũng chỉ dừng ở đó.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy ngưng trọng.
Bảy ngày sau, dưới ánh trời chiều, một nam một nữ quỳ ở cửa cốc dập đầu mấy lần rồi mới từ tốn rời khỏi, bắt đầu hành trình quay lại thành. Thời gian bảy ngày không dài nhưng cũng không quá ngắn. Trải qua khoảng thời gian này, hai người Ô Liên Thành và Ngọc Phượng Dung đã có những biến chuyển lớn trong nhìn nhận. Hai người bọn họ không bỏ phí một thời khắc nào, toàn bộ tâm tư đều để vào việc tu hành.
Ô Liên Thành ngoài việc tu Hỗn Nguyên Công và Đại Ngã Bi Thủ thì còn lấy được từ chỗ Mạc Cầu một môn Hành Long Chưởng. Ba môn công pháp đều đã sơ bộ có được thành quả, uy lực không kém.
Ngọc Phượng Dung thì không toàn tâm toàn ý như hắn, nàng không chỉ tu hành kiếm pháp mà còn tìm hiểu thêm một đống quyền pháp, chưởng pháp, khinh công, thậm chí cả Âm Ba Công, Mê hồn thuật các loại cũng không bỏ qua. Mặc dù mỗi loại chỉ nắm được sơ qua nhưng nhờ trí nhớ tốt, ngộ tính cao nên mọi thứ đã được lưu trong não hải, chờ ngày tiêu hoá.
Trong mắt nàng, vị Mạc tiền bối này giống như một cái bảo tàng không có giới hạn. Thuận miệng nói ra một lời đều ẩn chứa võ học thâm sâu, tuỳ tiện xuất ra một môn công pháp đều là tuyệt học võ công cao cấp nhất thời, thậm chí cả y bốc tinh tượng, cầm kỳ thư họa không có cái gì là không thông thạo.
Nàng còn tự hỏi không biết có điều gì mà đối phương không rõ, không tinh hay không?
Hiện giờ sở học bản thân nàng đã vượt xa phụ thân rồi. Trong các môn chân truyền của Trường Hà Bang, sợ chỉ có bí pháp Tiên thiên tinh diệu nhất mới có thể so được với những công pháp nàng mới tu tập được. Ngay cả tu vi, nhờ vào đan dược phụ trợ, hai người đều đã trở thành cao thủ nhị lưu.
Trên người cả hai đều là tuyệt học, phần lớn cao thủ nhất lưu của thế hệ trước chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận