Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 511: Vào thành

“Bánh canh nóng đây…”
“Bánh bao không nhân đây…”
Trên đường dài, người đi kẻ lại như dệt, tiếng cười nói huyên náo, cảnh phồn hoa hiện ra trước mắt. Mạc Cầu dừng bước, ánh mắt hơi động. Tràng cảnh phàm nhân tụ hội này đã từ lâu hắn không trải qua. Thần niệm cường đại, cảm giác nhạy bén khiến cho người tu hành khó mà chịu được trọc khí ở nơi thế tục.
Tu vi càng cao thì càng như vậy. Hiện giờ Thượng Thanh Huyền U động thiên linh cơ không hiện, thế giới này áp chế nhận biết thần niệm, nhục khiếu như bị phong bế. Việc này làm cho hắn đi lại nơi phố xá mà không bị ảnh hưởng gì.
Cảnh tượng trước mắt làm Mạc Cầu nở nụ cười thản nhiên, cảm giác trong lòng cũng yên tĩnh. Hoà mình vào dòng người, Mạc Cầu bước đi trên đường, khi đến một gian bán thư tịch thì dừng lại, bước vào.
Có người từng nói, bí cảnh, động thiên vốn là một bộ phận của thế giới bên ngoài, chỉ là bị ngăn cách mà thôi. Điều này Mạc Cầu rất tán đồng. Nếu không như thế, thì văn tự ở động thiên không có khả năng giống với văn tự ngoại giới như vậy. Khẩu âm tuy có sai khác nhưng thích ứng một chút là có thể bắt chước đến bảy, tám phần.
Bình thường người trong giang hồ thích đến các nơi như tửu lâu khách điếm để nghe ngóng tin tức, Mạc Cầu thì lại đi thư viện để xem ghi chép. Đây cũng là điểm khác biệt liên quan đến thời gian. Người gian hồ quan tâm đến sự việc vừa mới xảy ra, những tin tức ngoài lề hay xuất hiện ở các nơi chốn ấy. Thứ Mạc Cầu muốn biết đều xảy ra từ mấy chục năm trước, trong tửu lâu khó mà nghe ngóng ra được.
“Lão trượng.” Lật giở mấy cuốn thư tịch, Mạc Cầu nhăn mày nhìn lão bản trông coi đang buồn ngủ hỏi. “Bản quận chí phó lục này của Linh quận tại sao không ghi chép những việc xảy ra hơn ba mươi năm trước vậy?”
“Hơn ba mươi năm trước ư?” Lão trượng mở mắt, chần chừ một lúc mới nói. “Quận chí ở đây đều theo lệnh nha môn bố trí, có thiếu hụt cũng là chuyện bình thường.”
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu chớp mắt. “Ta còn tưởng có người cố ý lược bỏ đi.”
“Sao có thể chứ…”, Lão trượng không nhịn được mà mỉm cười, đang nói dở chừng lão bỗng nhiên dừng lại, gương mặt trở nên trầm tư. “Tuy vậy ta có nhớ, ba mươi năm trước đúng là đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng không cho…”
Nói đến đây lão lại im bặt, ngẩng đầu, thái độ trở nên lạnh lùng. “Khách quan, khách quan muốn mua sách gì?"
“A…”, Mạc Cầu cười khẽ, lắc đầu rồi thả mấy cuốn sách trên tay về chỗ cũ. Hắn chắp tay đi ra ngoài, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ. Mặc dù lão bản không mở miệng nhưng thời điểm Thái Ất Tông đang hưng thịnh nhất định đã xảy ra chuyện gì. Thư tịch to như thế, ngay cả ba chữ Thái Ất Tông cũng không thấy có!
Thời điểm đó Thái Ất Tông danh tiếng trùm thiên hạ, chậm chí nắm giữ cả triều đình, việc này rõ là không hợp đạo lý.
“Hô…”
Một trận gió lạnh thổi qua, Mạc Cầu vô thức co gọn thân thể, che miệng ho nhẹ hai tiếng. Thân thể hắn vẫn còn quá yếu. Hắn than nhẹ một tiếng rồi đưa mắt trông về nơi xa. Kế sách hiện giờ là phải tìm một nơi để xem xét tình hình thế giới này và tìm cách khác.
Mạc Cầu đi giữa dòng người, chợt có âm thanh bay vào trong tai.
“Có nghe thấy không? Hôm qua ở thành nam, nhị tiểu thư Ô gia tự sát. Nghe nói là có người giữa đêm hôm xâm phạm thân thể nàng, làm hỏng danh phận, nàng không chịu nổi nên mới tự sát.”
“Thật vậy sao?”
“Sao ta nghe nói bảo rằng là do Lệ quỷ lấy mạng?”
“Dừng đi.”
“Đó là dùng lời nói để cho người ngoài nghe mà thôi, ta có người thân ở trong ô gia, người đó tận mắt nhìn thấy nhị tiểu thư ở trong phòng thất điên bát đảo.”
“Lại còn thế nữa.”
“Dâm tặc kia thật to gan, dám bôi xấu mặt Ô gia như vậy, lại còn ở trong chính nhà của Ô gia nữa.”
“Đúng thế.”
Cách đó không xa có một đạo nhân tay cầm trường phiên, khoé miệng hơi vểnh lên, ném xuống mấy đồng tiền rồi khởi thân đứng dậy chậm rãi đi về nơi xa.
“Đát…”
Mạc Cầu chớp mắt, hơi trầm ngâm rồi rảo bước theo sau. Hắn vốn hiếu kỳ với người tu hành ở thế giới này, giờ có cơ hội thì cũng muốn thử qua xem thế nào. Mặc dù thương thế của hắn chưa hồi phục nhưng để giải quyết một người mới nhập môn Luyện khí thì dễ như trở bàn tay mà thôi.
Có điều, âm khí nồng đậm như thế, Lệ quỷ mang theo người lại không chịu phản phệ, công pháp quả thực có phần môn đạo.
Ngẩng đầu nhìn đạo nhân phía trước, Mạc Cầu thong thả đi theo đối phương vào một tiểu viện.
Trên tửu lâu, tỷ đệ Điền thị dựa cột mà ngồi nhìn người người đi qua đi lại trên đường. Đối diện với họ là đám người chen chúc, có đủ cả đại hán, nữ hiệp.
“Minh thúc.” Điền Nhất Kính cầm chiết phiến trong tay quay sang hỏi một nam tử trung niên đứng bên cạnh. “Những người dưới kia ngươi thấy thế nào?”
Minh thúc mở miệng âm trầm. “Phần lớn đều gân cốt cường kiện nhưng người có võ học thì thưa thớt, có thể sử dụng không được mấy người.”
“Ta nhìn qua cũng thấy vậy.” Điền Ỷ bĩu môi. “Linh quận không thịnh võ học, cả quận thành lớn như thế mà chỉ có hai võ quán.”
Nàng lắc đầu. “Nói thật, nơi đây có ít người tập võ như thế mà không bị quỷ mị quấy phá toàn bộ đều nhờ vào vận khí.”
Minh thúc chớp mắt, hắn muốn nói gì lại thôi.
“Xem ra chỉ có thể dùng vào những việc bình thường.” Điền Nhất Kính lắc đầu, lấy ra một hộp phấn nhẹ nhàng bôi lên. “Đợi chút nữa đi võ quán xem thế nào. Sau này hành thương không thể để Minh thúc tự làm mọi việc được, cần phải có người hỗ trợ.”
Thế giới này yêu ma quỷ vật ngang ngược, thương lộ vốn nguy hiểm, nếu không có cao thủ trấn áp thì chẳng khác nào đi vào chỗ chết. Còn khi có cao thủ rồi thì cũng chưa chắc đã an toàn.
“Ngươi có thể thôi bôi mấy thứ đó lên mặt được không.” Điền ỷ nhìn đệ đệ nhăn mày, vẻ không cam lòng. “Ngươi phải mạnh mẽ khí khái lên chứ, Điền gia chúng ta dùng võ lập nghiệp, hành thương đã trăm năm qua, để người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì.”
“Không thể nói như vậy được.” Điền Nhất Kính lắc đầu. “Ta là nam hài tử, thân thể mảnh mai không so được với tỷ, mà quận trưởng đại nhân lại là nữ nhi, nghe nói rất thích nam sắc. Ta ăn mặc chỉn chu một chút để gây ấn tượng với nàng. Huống hồ đánh chiếm thiên hạ nhờ vào vũ lực, giữ lấy thiên hạ lại phải nhờ vào trí tuệ. Cái việc chém chém giết giết ta không làm được.”
“Ngươi…”, Điền Ỷ nhịn không nổi trợn mắt nhìn đệ đệ mình. “Ta xem ngươi chính là không chịu luyện tập, một chút khí lực cũng không có, gặp việc gì cũng làm không xong.”
“Ta không muốn biến cơ thể nổi đầy bắp thịt.” Điền Nhất Kính co rút người lại, cẩn thận nhìn tỷ tỷ của mình. “Không phải tỷ cũng không thích nam nhân người đầy cơ bắp sao?”
“Ngươi thì biết cái gì?” Điền Ỷ trợn mắt. “Cao thủ võ học chân chính từng chỗ trên người đều rất cân đối, cơ bắp phát lực thông thuận, hình thể hướng tới hoàn mỹ giống như người lúc trước chúng ta gặp vậy. Còn việc cơ bắp cuồn cuộn chỉ thể hiện người đó có khí lực lớn mà thôi.”
“A…”, Điền Nhất Kinh cười khinh thường. “Ngươi muốn lấy người đó sao? Người đó đầu tóc đều trắng cả, làm tổ phụ của tỷ còn không quá đáng mà ngươi còn muốn cưới hắn về?”
“Ta không có.”
“Còn nói không có? Ngươi nhìn cái mặt mình lúc đó toàn là một bộ si mê, ai nhìn vào chẳng thấy?”
“Lúc đó ta đang nhìn hình thể của hắn mà thôi.”
“Hừm, ngươi chính là quá để tâm tới thân thể người khác. Nhị tỷ nghe ta nói, tốt nhất ngươi nên tìm một người trẻ tuổi nào đó thì hơn.”
“Khụ khụ…”
Minh thúc ở bên cạnh nghe không nổi câu chuyện của hai người đành ho nhẹ hai tiếng. Hai người im lặng nhưng vẫn trừng mắt nhìn nhau.
“Nhị tiểu thư nói không sai.” Minh thúc chần chừ một lúc mới nói. “Cao thủ võ học chân chính cơ bắp sẽ không quá nổi bật, ít nhất sẽ không làm ảnh hưởng tới việc phát lực. Có điều người kia đã lớn tuổi, quân nhân không giống thuật sĩ, niên kỷ càng lớn thì thực lực càng yếu đi, điều đó đại khái không sau. Trừ phi…”
Hắn muốn nói gì rồi lại thôi, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ta đã nói rồi.” Điền Nhất Kính cười cười. “Người kia mặc dù độc hành nhưng chưa chắc đã là cao thủ võ công, có lẽ chỉ là một thuật sĩ mà thôi.”
“A…”, Điền Ỷ bĩu môi. “Ngươi nghĩ thuật sĩ dễ gặp như vậy hay sao. Lại nói thuật sĩ càng ít khi độc hành và không có tôi tớ.”
“Đúng rồi.” Nàng ngẩng đầu nhìn Minh thúc hỏi. “Minh thúc, vừa rồi ngươi mới nói trừ phi là trừ phi cái gì vậy?”
“Không có gì.” Minh thúc lắc đầu. “Ta từng nghe lúc nhỏ rằng có quân nhân tuổi càng lớn càng lợi hại, nhưng việc ấy chỉ là nghe lại mà thôi chứ chưa thấy.”
“Thật vậy sao?” Hai mắt Điền Ỷ sáng lên, đang muốn truy vấn thêm thì bên tai vang lên tiếng bước chân đi lên lầu. Mấy người vội nghiêm sắc mặt, vội vã đứng dậy.
“Kẽo kẹt…’.
Cánh cửa gỗ của gian phòng bị đẩy ra, hai vị phụ nhân thân mang gấm vóc, vẻ mặt lạnh lùng đi vào trong.
“Tỷ đệ Điền thị phải không?”
“Đúng vậy.” Điền Ỷ nhìn hai người với vẻ nghi hoặc. “Hai vị là?”
“Chúng ta theo lệnh quận trưởng đại nhân đến đây dự tiệc. Quận trưởng đại nhân bận việc công bận rộn nên không có thời gian tới.” Một trong hai vị phụ nhân mở miệng. “Đại nhân và Điền gia đúng là có chút giao tình, nhưng lại không quen biết các ngươi, cho nên việc thương nhai để từ từ hãy nói. Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Điền Ỷ cắn chặt hai hàm răng. “Quận trưởng đại nhân có việc gì sai bảo, Điền gia chúng ta nhất định làm được.”
“Không sai.” Điền Nhất Kính chắp tay phụ họa.
“Hì hì…”, Vị phụ nhân kia hé miệng, nhìn Điền Nhất Kính bằng ánh mắt không chút e dè. Chờ khi nhìn rõ người thanh niên tuấn mỹ này rồi thì vẻ mặt cũng trở nên hoà hoãn hơn. “Sự việc vốn phiền phức, nhưng quận trưởng đại nhân vừa mới gặp phải một chuyện không vui, nếu các ngươi có thể giải quyết cho ngài ấy thì việc các ngươi yêu cầu không phải là không thể thành được.”
“A.” Điền Nhất Kính tiến lên một bước cười nói. “Xin hỏi hai vị tỷ tỷ là chuyện gì? Có thể phân ưu giải nạn cho quận trưởng đại nhân chính là phúc khí của chúng ta.”
“Tiểu huynh đệ, lời nói quả thực dễ nghe.” Phụ nhân kia lắc lư thân thể, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra không ít. “Kỳ thực cũng không phải là việc gì phiền toái lắm. Trong khoảng thời gian vừa rồi liên tiếp có nữ nhân các nhà quyền quý bị xâm hại thân thể. Đêm qua nữ nhị nhà Ô gia không chịu được tự vẫn gây ra huyên náo rất lớn cần phải giải quyết.”
“Hái hoa đạo tặc?” Điền Nhất Kính nghiêm mặt, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo. “Điền mỗ thống hận nhất chính là loại người này, tội ấy không thể dung thứ được.”
“Hì hì…, vậy là tốt rồi.” Phụ nhân kia cười yêu kiều. “Có điều ta phải nhắc nhở tiểu huynh đệ, thủ đoạn của thủ phạm không bình thường, rất có thể là một vị thuật sĩ.”
“Thuật sĩ?”
Tỷ đệ Điền thị nghe vậy thì biến sắc, lập tức quay sang nhìn Minh thúc ở bên cạnh. Thiên hạ có nhiều người tập võ, người học thành tài cũng không ít. Nhưng thuật sĩ thì lác đác không có mấy. Bởi vì học võ thì chỉ cần dụng tâm là có thể được, còn thuật sĩ lại cần đến thiên phú.
Thủ đoạn của thuật sĩ kinh khủng, khó lường khó phòng bị. Minh thúc sợ bội kiếm bên hông chậm rãi gật đầu.
“Chỉ là thuật sĩ cũng không sao.”
“Vậy chúng ta kính cẩn chờ đợi hồi âm.” Vị phụ nhân gật đầu mà không quên liếc mắt đưa tình với Điền Nhất Kính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận