Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 428: Đoạt xá

Trong mật thất nổi lên mùi hương nhàn nhạt, dưới tác dụng của trận pháp, linh khí chỗ này nồng đậm như hoá thành thực thể. Dùng pháp nhãn là có thể thấy linh quang như nước chảy, chỉ hô hấp đơn giản cũng có cảm giác tu vi tăng lên chút ít. Hoả Nhiêm Tiên Trịnh Vi nhìn già hơn lúc trước rất nhiều, trên mặt lão còn có đốm đồi mồi không khác gì người thường.
Có một cỗ khí tức tang thương, mục nát hiện lên từ trên người lão. Thương thế của lão rất nặng. Thọ nguyên vốn đã không còn nhiều, lần này gặp nạn, mọi người đều hiểu lão khó thoát qua được, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Sau khi Mạc Cầu gặp đối phương thì được một người tên là Trịnh Tùng là con em Trịnh gia dẫn đi ra.
Hoả Nhiễm Tiên bị thương nặng không thể mở mắt, cũng không bàn giao được cái gì.
“Sư huynh.”
Trịnh Tùng là cháu năm đời của Trịnh Vi, tuổi chưa qua ba mươi, là người cùng thế hệ với Mạc Cầu trong tông môn. Hắn ôm quyền nói. “Làm phiền huynh đến thăm viếng, tình hình hiện giờ của gia tổ chắc sư huynh cũng thấy.”
Nói xong hắn thở dài.
“Trịnh sư đệ không nên nản chí.” Mạc Cầu an ủi. “Trước giờ người hiền tự có thiên tướng, huống chi Trịnh tiền bối pháp lực thâm hậu, nhất định có thể gặp dữ hoá lành.”
“A…”, Trịnh Tùng lắc đầu. “Sư huynh, gia tổ sớm cũng đoán được sự tình, những năm vừa qua xử sự rất thoáng đối với chúng ta.”
“Sinh lão bệnh tử là số trời, ngay cả cao nhân tu thành Kim Đan, Nguyên Anh trong truyền thuyết cũng không phải là bất lão bất tử mà.”
“Sư huynh thật là biết ăn nói theo thời.”
“A!” Mạc Cầu chớp mắt. “Sư tôn đồng ý rồi?”
Trịnh Tùng im lặng một lúc, đối phương ăn nói đổi giọng quá mức tự nhiên trôi chảy có phần ngoài dự liệu của hắn.
“Danh ngạch đệ tử lần này, theo số vật tư dâng lên thì sư huynh cũng là người đứng đầu. Huống chi…”, hắn lắc đầu rồi nói tiếp. “Những người đáp ứng bái nhập làm môn hạ lúc đầu giờ cũng chỉ còn lại Mạc sư huynh và một vị Vương sư huynh khác thôi.”
Mạc Cầu hiểu. Hiện giờ cũng chỉ mới có mấy người tới bái phỏng Hoả Nhiêm Tiên Trịnh Vi, vị đồng môn họ Vương kia hắn cũng từng gặp qua, danh ngạch vốn còn lâu mới đến lượt hắn nhưng sau sự kiện xảy ra trong bí cảnh, đối phương lại là người chiếm được tiện nghi.
“Đúng rồi.” Như nhớ ra điều gì đó, Trịnh Tùng dừng chân. “Sư huynh đắc tội với Tổ sư huynh phải không?”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu.
“Vậy thì sư huynh phải cẩn thận đấy.” Kỳ thực Trịnh Tùng không ấn tượng quá tốt với Mạc Cầu, nhưng sau này dù gì cũng là đệ tử của Lão tổ, quan hệ giữa hai người sẽ gần gũi hơn người ngoài một chút, hắn nói thêm.
“Danh ngạch đệ tử nội môn của sư huynh cần phải trở lại tông môn, lưu vào danh sách truyền thừa của tông môn mới hoàn thành. Trước đó huynh vẫn chỉ là đệ tử ký danh của lão tổ, không tránh được việc sẽ bị Tổ Địch kia nhòm ngó đến.”
“Cũng không khác được.” Mạc Cầu lạnh nhạt. “Đa tạ sư đệ nhắc nhở.”
“Việc này chỉ là thứ yếu.” Trịnh Tùng nhìn hắn ra vẻ nghiêm túc. “Sư huynh không biết thôi, vật tư ngươi nộp lên sau khi trừ đi ba thành gửi về cho lão tổ có thể vẫn được xếp trong năm vị trí dẫn đầu. Nói cách khác, huynh có thể sẽ được chia một viên Trúc Cơ Đan.”
Mạc Cầu nghe xong câu này thì hô hấp không khỏi dồn dập lại. Trúc Cơ Đan quan hệ tới việc tu sĩ Luyện khí có tiến thêm được một bước hay không. Không có Trúc Cơ Đan, việc Trúc Cơ sẽ gặp muôn vàn khó khăn, có đan dược ấy rồi, hy vọng thành công sẽ tăng lên mấy phần.
Trịnh Tùng chậm rãi nói tiếp. “Chuyện này hẳn là chưa có ai nói cho sư huynh hay?”
“Đúng thế.” Mạc Cầu nheo mắt. “Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn ý gì sao?”
“Đương nhiên.” Trịnh Tùng gật đầu. “Trải qua chuyện vừa rồi, trong nội môn có không ít người chờ đợi vào danh ngạch này. Nói thật, sau biến cố trong bí cảnh, tông môn có ít người nhưng thật ra lại rất cao hứng.”
Mạc Cầu im lặng.
“Sư huynh yên tâm.” Trịnh Tùng sau khi cảnh báo thì bật cười lớn. “Chỉ cần ngươi trở lại tông môn, những việc khác ta có thể lấy dành nghĩa của lão gia tổ cam đoan.”
“Đa tạ.” Mạc Cầu ôm quyền.
“Không có gì.” Trịnh Tùng khoát tay.
Sau khi trở về chỗ ở, Mạc Cầu đi vào tĩnh thất, hắn nhắm mắt trầm tư thật lâu mới khẽ nhả ra một ngụm trọc khí. Lúc còn trong bí cảnh, lòng hắn luôn căng thẳng như cung đã lên dây. Hiện giờ ra khỏi bí cảnh rồi, vốn tưởng mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp thì rốt cuộc vẫn khó tránh được những việc ngươi lừa ta gạt.
“Thực lực mới là căn bản. Chỉ cần có đủ thực lực để khiến người ta e sợ, tà niệm sẽ không có chỗ thành hình.”
Lấy lại tinh thần rồi, Mạc Cầu lấy túi trữ vật trên người ra. Nơi này có trận pháp, ngay cả tu sĩ Đạo cơ cũng không thể dòm ngó tình hình của người khác.
Thiên Lôi Kiếm!
Thanh kiếm này lại một lần nữa trở thành bộ dáng Thiên lôi Kiếm bình thường, nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, có điều uy năng ẩn chứa trong nó thật kinh người. Chỉ một kiếm hắn đã diệt sát một tu sĩ Luyện khí viên mãn, thực lực cường hãn như Bách Quỷ Tẩu trong bộ dạng Lý Nguyên Cảnh và Triệu Vô Nhai.
Thậm chí nếu không phải vì chưa thuần thục, quen thuộc với đặc chất của thành kiếm ảnh hưởng đến khả năng thao túng, có lẽ Bạch Ngoại và Nhiếp Phong là hai đệ tử chân truyền khác cũng khó mà thoát.
Các tầng phòng ngự trên người bọn họ trước lôi đình cuộn trào chẳng khác nào không có, dễ dàng bị xé rách. Thủ đoạn của tu sĩ Đạo cơ sợ cũng không hơn gì như vậy.
Hắn nheo mắt khẽ vuốt thân kiếm, cảm thụ lôi đình bên trong đang vận động không ngừng, Mạc Cầu để nó sang một bên.
Kiếm tốt thì quá tốt, nhưng để kích phát lại rất khó, sau khi xuất kiếm cũng sẽ bị lôi đình phản phệ. Chí ít trong nửa ngày toàn thân tê liệt, thực lực bị hao tổn nghiêm trọng.
“Hoa…”
Hai cây trường phiên đen nhánh được hắn lấy ra.
Diêm La Phiên!
Vạn Quỷ Phiên!
Hai cây cờ này mới nhìn thì giống nhau như đúc, nhưng quan sát tinh tế sẽ nhận thấy những khác biệt nhỏ. So với Vạn Quỷ Phiên, màu sắc Diêm La Phiên đậm hơn một chút. Với định lực thần hồn của Mạc Cầu, dùng hai mắt quan sát có thể cảm giác được thần hồn rung động, tạp niệm trong lòng khởi phát, khí tức trong thể nội cũng bị xao động, dục niệm trong lòng có cảm giác muốn phá thể mà xuất.
Ngược lại thì Vạn Quỷ Phiên lại không có đặc dị này. Có điều uy năng của hai thứ này hình như không có gì khác biệt. Thứ được Lý Nguyên Cảnh quyết tâm dùng mọi cách đoạt lấy thì tất nhiên là không tầm thường. Hiện giờ Mạc Cầu vẫn chưa rõ tất cả tác dụng của nó.
Để trường phiên xuống, Mạc Cầu lại nhìn sang Trảm Niệm Đao lấy được từ trên người Lý Trần Chu. Rồi Trường Hà Kiếm, Thất Tinh Bảo Đỉnh thu từ trên người Lý Nguyên Cảnh.
Huyết Đao, Linh Tường Pháp y, Bạch Cốt Xá Lợi… và mấy thứ khác hắn lấy từ trên người Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai và các tu sĩ tà đạo khác. Có thêm cả một ít pháp khí hạ phẩm và trung phẩm. Hồ lô, kiếm phù, bảo châu, ngọc xích quỷ phiên các loại…
Mạc Cầu lấy Kim Cương Hàng Ma Xử, trên có Đại Thừa Đại Tập Địa Tàng Thập Luân Kinh ra. Đây là một kiện pháp khí hạ phẩm nhưng có ghi lại kinh văn. Dùng kinh này dẫn động, uy lực Kim Cương Bạc và Trảm Niệm Đao có thể tăng lên năm thành trong nháy mắt. Tác dụng như thế thật kinh người!
“Cộc cộc…”
Mạc Cầu gõ nhẹ lên Hàng Ma Xử rồi lắc đầu lấy ra một vật khác. Đó là một tấm vải màu đen.
Vật này hắn lấy từ trên người Lý Nguyên Cảnh, sau khi khoác lên người, linh quang thả ra có thể so với pháp khí phòng ngự thượng phẩm. Dùng toàn lực ứng phó thì có thể chính diện ngăn cản cả Trảm Niệm Đao.
“A…”
Đưa tay vuốt lên tấm vải, Mạc Cầu khẽ kinh ngạc.
“Thứ này… hình như là…”
“Da người!”
Cảm giác này không lừa được hắn. Vật này đúng là một tấm da người, mà lại còn là da của nữ nhân nữa.
“Sao lại như vậy nhỉ?”
Mạc Cầu ra vẻ không hiểu. Ngay cả tu sĩ Đạo cơ sau khi mất đi khí huyết cũng sẽ tiêu tán, da thịt chỉ mạnh hơn người thường một chút. Kể cả có dùng tà pháp tế luyện thì theo lý mà nói cũng khó thể đạt tới trình độ này mới phải.
Để chế pháp khí thì phần nhiều là da của yêu thú. Tuy nói da người sẽ dễ câu thông pháp lực hơn nhưng bản chất nó ngay từ đầu đã yếu hơn da thú rồi. Trừ phi…
Da của tông sư Kim Đan!
Ý niệm vừa hiện lên trong lòng hắn đã phát lạnh, trong vô thức nẩy ra ý định ném vật trong tay đi. Chờ lúc ổn định tinh thần rồi hắn tựa như phát giác ra điều gì đó, hai mắt Mạc Cầu phát sáng, bàn tay nổi lên một ngọn liệt diễm.
“Bồng!”
Liệt diễm bùng lên bao trùm cả tấm da người trong nháy mắt.
“Không!”
Đột nhiên từ trên tấm da truyền đến tiếng hét hoảng sợ. “Tiểu tử ngừng tay, mau dừng tay!”
Thanh âm này mặc dù hắn mới nghe lần đầu, nhưng ngữ khí trong đó lại không khác lúc hắn đối đầu với Lý Nguyên Cảnh chút nào.
Mạc Cầu chấn động, hai đầu hoả long hiện ra từ trên tay phải, tay trái phun liệt diễm nồng đậm hướng về tấm da kia.
“Không!”
Trên tấm da khói đen phun trào hoá thành một bộ mặt hư ảo.
“Tiểu tử, ngươi mau dừng tay. Ta chính là tu sĩ Đạo cơ Bách Quỷ Tẩu, ta biết mấy nơi có tàng bảo địa, đồ ở đấy là thứ sau này ngươi tiến giai Đạo cơ sẽ cần dùng tới.”
“A!” Mạc Cầu lạnh nhạt đáp. “Thật vậy sao.”
“Đúng thế.” Gương mặt người kia vội vã gật đầu, lại phát hiện liệt diễm phóng tới không giảm mà comnf tăng lên thì không khỏi kinh sợ kêu to.
“Ngươi làm gì vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn biết vị trí những tàng bảo địa kia?”
“Hừ!” Mạc Cầu hừ nhẹ, hai mắt sáng lên, hai đạo hồng mang chói mắt đánh thẳng vào chính giữa khuôn mặt quỷ dị.
Linh Quan Pháp Nhãn!
“A!”
Khuôn mặt kêu thảm, tấm da người vặn vẹo nhưng không thoát được ngọn lửa đang thiêu đốt.
“Tha mạng. Xin tha mạng! Ta biết bảy loại bí pháp thần thông, ba môn công pháp Đạo cơ, còn có một môn đại pháp trực chỉ Kim Đan nữa.”
Khuôn mặt quỷ dị thấy sự bất thường vội liều mạng xin tha thứ. “Nếu ngươi tha cho ta, ta sẽ nói mọi thứ với ngươi.”
“A…”
“Ta còn biết một môn công pháp của Thương Vũ Phái các ngươi, cả Thiên Vân Phong Tam Thập Lục Vân Triện bí pháp chỉ truyền cho đệ tử chân truyền ta cũng đều có thể truyền cho ngươi.”
“A!...”
Khuôn mặt kia không ngừng tuôn ra những lời hứa hẹn, dụ hoặc. Có điều Mạc Cầu vẫn bất động, hắn chỉ thôi động pháp lực, dùng liệt diễm liều mạng luyện hoá thần niệm trên tấm da người.
“Tiểu bối!” Khuôn mặt kia gào thét, âm thanh rất không cam lòng. “Ta liều mạng với ngươi!’.
Dứt lời, một đoàn bạch quang mông lung từ trên tấm da người nhảy ra, không để ý đến liệt diễm mà bổ nhào vào mi tâm Mạc Cầu.
“Hừ!’.
Mạc Cầu cười lạnh, mi tâm hắn sáng lên, Kim Cương Bạc hoá thành một viên đan dược quấn đạo bạch quang đột kích vào trong. Vật này không chỉ có thể phòng ngự các loại pháp thuật thần thông mà với bí thuật thần hồn nó cũng có thể áp chế. Nhưng chỉ một chớp mắt sau đó hắn liền biến sắc.
Thần niệm mà Kim Cương Bạch bao lấy đang điên cuồng hỗn loạn lại không phải là Bách Quỷ Tẩu mà chính là tàn hồn của Lý Nguyên Cảnh.
“Ha ha…, ngươi bị lừa rồi!”
“Đoạt Xá đại pháp!”
Trên tấm da người lại lần nữa hiện lên bạch quang, dùng tốc độ rất nhanh xâm nhập vào mi tâm Mạc Cầu.
“Thật sao?” Mạc Cầu chớp mắt, thần hồn run lên.
Vạn Tượng Phù Đồ!
Thần ngục!
Ầm ầm…
Bên trong thức hải, thần niệm hoá thành Địa ngục tĩnh mịch trong nháy mắt đã trấn áp luồng thần hồn vừa đột kích tới vào trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận