Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 368: Cô tịch

Tại Ô gia, sau khi tiễn khách khứa ra về, Ô Trác kéo con trai đi vào Diễn Võ tràng trong hậu viện.
“Bành!”
“Oanh…”
Sau mấy lần va chạm, sắc mặt Ô Trác đã tái xám, lảo đảo lùi lại, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
“Đây là chưởng pháp gì vậy?”
“Hàng Long Chưởng.” Ô Liên Thành đáp. “Tất cả có chín thức, còn có môn Đại Ngã Bi Thủ, chúng đều là những võ công chí cương chí mãnh.”
Nói xong hắn lần lượt diễn lại. Kình khí gào thét lúc thì như rồng cuốn lúc lại như hổ gào trấn áp thiên địa. Các chiêu thức nhìn có vẻ bình thường nhưng trực tiếp đối đầu mới thấy nó ẩn chứa tinh diệu tuyệt luân thế nào.
“Tốt. Tốt lắm.” Hai mắt Ô Trác rực sáng, liên tục tán thưởng. “Không hổ là nhân vật trong truyền thuyết, chỉ mới qua bảy ngày mà con ta đã thoát thai hoán cốt. hiện giờ vi phụ chỉ tiếp được ngươi đến mười chiêu là cùng.”
Bảy ngày trước đó, hắn còn nhường Ô Liên Thành một cánh tay nhưng vẫn có thể trong mấy chiêu đánh thắng đối phương. BIến hoá lớn đến như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn không thể tin được.
“Tiền bối đúng là rất cao minh.” Ô Liên Thành gật đầu.
“A!” Ô Trác không khỏi hiếu kỳ. “Nói ta nghe xem.”
“Con cũng không biết nói thế nào.” Ô Liên Thành gãi gãi đầu. “Như lời Phượng Dung nói thì tiền bối giống như một người tiên nhân toàn năng, không phải là nhân vật mà người bình thường chúng ta có thể phỏng đoán được. Trong bảy ngày vừa rồi, dù chúng ta có hỏi đến vấn đề gì tiền bối cũng dễ dàng cho ra đáp án. Thiên văn địa lý, cầm kỳ thư họa, y bốc tinh tượng, không có một cái gì là người ấy không biết, còn rất thông hiểu nữa.”
“Thật vậy sao?” Dù đã cao tuổi, Ô Trác không giấu được vẻ kích động, hắn xoa tay. “Nhân vật tiên gia như thế, tiếc là con chỉ được gặp mặt có một lần. May mà con ta lại có được tiên duyên ấy.”
“Cha.” Ô Liên Thành thở dài. “Lúc trước tiền bối có nói, ví như con không thể thành tựu Tiên thiên thì cái tiên duyên ấy của đôi bên cũng sẽ chấm dứt tại đây. Sau này con không được đi tìm tiền bối nữa.”
“Thật vậy sao?” Ô Trác trầm tư. “Đó có lẽ lại là việc tốt.”
“Việc tốt ư?” Ô Liên Thành không hiểu. “Vì sao?”
“Mạc tiền bối là nhân vật trong truyền thuyết, ngươi chỉ là một phàm nhân, tư chất ngu dốt, sao có thể lọt vào mắt người ta được.” Ô Trác quét mắt nhìn nhi tử. “Tiền bối nếu quan tâm người quá, trong lòng ta cũng có điểm lo lắng. Hiện giờ xem ra tiền bối không quá để ý đến ngươi. Có thể tổ tiên chúng ta có quan hệ nào đó với hắn nên dẫn đến tiên duyên của ngươi lần này chăng.”
Ô Liên Thành như chợt bừng tỉnh. “Phượng Dung từng nói đến vấn đề ấy, nhưng Mạc tiền bối không phải là người xấu, hơn nữa…” Hắn chần chừ một lúc mới nói tiếp. “Tiền bối bảo con không phải kẻ ngu dốt, là phương pháp dạy bảo trước đây không đúng nên không thể hiện được hết thiên phú mà thôi.”
“Ngươi!” Ô Trác trợn mắt, thấy Ô Liên Thành co rụt cả đầu lại thì lắc đầu một cách bất đắc dĩ. “Ngươi cứng cáp rồi, đến ta cũng dám chống đối.”
“Cha.” Ô Liên Thành cười ngượng. “Con thấy cha đang suy nghĩ nhiều mà thôi. Chúng ta chỉ là một gia tộc nhỏ, làm gì có cái gì có thể khiến tiền bối nảy sinh ác ý được chứ?”
“Không thể nói như vậy.” Ô Trác bĩu môi nhìn con hắn. “Ta nghe tổ gia gia của ngươi nói, trước dây Ô gia chúng ta cũng đã từng trải qua một khoảng thời gian thịnh vượng, thậm chí còn liên quan đến một đại nhân vật có thể phi thiên độn địa.”
A…”, Ô Liên Thành ra vẻ không tin. “Cha, lúc trước chẳng phải cha bảo những chuyện đó chỉ là chuyện hoang đường đó sao.”
“Trước đây có thể coi là chuyện hoang đường, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại thì chưa chắc.” Ô Trác trả lời. “Nếu không phải tổ tiên chúng ta từng phát đạt thì sao có tiên duyên hôm nay của ngươi?”
“Nói cũng phải…”
Ô Liên Thành gật đầu.
Trường Hà Bang.
Bang chủ Ngọc Thanh ngẩn người nhìn Ngọc Phượng Dung múa bút thành văn, không bao lâu đã viết xuống một môn trảo pháp.
Huyền Âm Trảo.
Thân là một cao thủ Tiên thiên, hắn liếc mắt là nhận ra sự tinh diệu của trảo pháp này, nó hoàn toàn có thể dùng là căn cơ của một bang phái. Trong thành có rất nhiều thế lực, nhưng những thế lực có được huyền công bực này thì chỉ đếm trên đầu ngón tay của một bàn tay mà thôi.
ở bên cạnh hắn có mấy quyển bí tịch đã được viết lại. Trong đó võ kỹ được ghi lại của mỗi bản đều không thua gì môn Huyền Âm Trảo này, có những môn còn vượt xa nó.
“Đủ rồi.” Ngọc Thanh nhắm mắt, hắn thấy đầu óc quay cuồng, thân thể run rẩy. “Đừng viết ra nữa.”
“Cha, còn nhiều lắm.” Ngọc Phượng Dung ngẩng đầu ra vẻ không hiểu. “Mấy ngày vừa rồi con liều mạng ghi nhớ, không biết có thể nhớ được bao lâu nữa nên phải nhanh chóng viết ra. Ở đây mới có quyền chưởng trảo công, còn có khinh công, thương pháp, kiếm pháp, nội công,…”
“A…”, nàng lắc đầu. “Chỉ cần tưởng tượng đến là đầu con đã muốn nổ tung rồi đây.”
“Đủ rồi.” Ngọc Thanh thở dài. “Những công pháp này không có môn nào là không tinh diệu, nhưng tham thì thâm, không ai có thể học hết chúng được.”
“Ai bảo vậy.” Ngọc Phượng Dung nhíu mày. “Những thứ này đều là tiền bối tiện tay hiển lộ mà thôi, vị ấy không chỉ lĩnh hội mà còn rất thông thạo nữa. Con ở bên cạnh tiền bối mấy ngày nhưng cũng không biết thực lực của người còn thâm sau cỡ nào.”
“Tiền bối là nhân vật thần tiên, sao có thể so cùng phàm nhân. “ Ngọc Thanh lắc đầu. “Huống hồ những pháp môn này người truyền cho ngươi, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể truyền nó cho người khác.”
“không sao đâu.” Ngọc Phượng Dung chớp mắt. “Dưới con mắt của tiền bối, chút tâm tư ấy sao có thể giấu được? Tiền bối không cự tuyệt thì hẳn là sẽ đồng ý thôi.”
“Có đề phòng thì vẫn hơn.” Ngọc Thanh ra vẻ ngưng trọng. “Có câu thất phu vô tội, hoài bích thì lại có tội. Nhiều tuyệt học như thế sẽ dẫn đến sự nhòm ngó của người ngoài. Ngươi cứ tự mình tu luyện, những việc khác sau này hãy nói.”
“A…”, Ngọc Phượng Dung suy nghĩ một chút rồi gật đầu. “Cũng tốt.”
“À”, Ngọc Thanh thuận miệng hỏi. “Tên tiểu tử Ô Liên Thành kia thế nào? Thời gian vừa rồi có khi dễ ngươi không?”
“Hắn ư?” Ngọc Phượng Dung bĩu môi, trên mặt hiện lên nét xấu hổ xen với chua chát. “Hắn là một tên ngốc.”
Trong Sơn cốc, Tề Giáp cung kính đứng sau lưng Mạc Cầu.
“Theo dò xét của tiểu nhân những ngày qua thì sáu đời gần đây của Ô gia không xuất hiện nhân vật nào kiệt xuất cả. Nổi danh nhất chỉ có một vị Ô lão thái gia đã qua đời, tu vi đạt đến Hậu thiên đại thành mà thôi.”
Hắn cúi đầu, tiếp tục nói. “Bởi vì không có gia phả lưu lại nên những đời trước nữa chúng ta không biết được, chỉ đoán rằng tổ tiên họ không phải người địa phương. Nghe nói…”
“Chỉ là nghe nói thôi, tổ tiên xưa kia của Ô gia từng xuất hiện một đại nhân vật, thời gian gần đây thì đã xuống dốc nhiều rồi. Thông tin ấy căn bản chỉ là những tin đồn, chúng ta không có cách kiểm chứng thật giả.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Ta biết rồi.”
“Tiên sư.” Tề Giáp hiếu kỳ hỏi. “Chẳng lẽ tổ tiên của Ô gia thực sự đã từng xuất hiện một đại nhân vật sao?”
Nếu không phải thế, sao họ lại được ưu ái như vậy?
“Có lẽ.” Mạc Cầu không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ khẽ vung tay áo. “Ngươi về đi, có việc cần ta sẽ thông tri cho.”
“Vâng.” Tề Giáp khom người. “Tiểu nhân xin được cáo lui.”
Sau khi Tề Giáp rời đi, cả sơn cốc to lớn trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại một mình Mạc Cầu. Hắn dạo bước qua đình viện, rồi dừng chân ở chỗ thấp nhất trong cốc. Nơi đó có một vùng đất chết.
Trong vòng một trượng ở đó không có một nhành cây ngọn cỏ, đá núi nóng bỏng, ngay cả không khí cũng vì nhiệt độ cao ở đó mà vặn vẹo.
Mạc Cầu bước đến, mặt đất liền nổi linh quang, một trận pháp đơn giản hiện rạ.
Dẫn Hoả Trận.
Trận này cực kỳ phổ biến, tác dụng lớn nhất của nó là tụ hoả khí xung quanh lại rồi ngưng kết ở một chỗ.
Hắn tu hành Huyền Hoả Thập Nhị Cung cho nên hoả lực càng nồng đậm thì càng tốt cho việc tu luyện. Cũng vì thế mà Dẫn Hoả Trận trở thành trận pháp phổ biến các đệ tử Xích Hoả Phong phải biết.
Sơn cốc có một không gian lõm xuống, khoảng cách đến hoả mạch gần đó là ngắn nhất, lấy Dẫn Hoả Trận tập trung lại sẽ rất tiện cho việc tu hành.
“Hô…”
Thân hình Mạc Cầu lắc lư, quần áo trên người tung bay, hắn chậm rãi ngồi xuống, khoanh chân, nhắm mắt im lặng vận công tu hành.
Thời gian trôi qua, ngày tiếp ngày, mùa nối mùa, năm lại qua năm.
Cô tịch, u lãnh đã trở thành bạn đồng hành cùng với hắn. Nơi này hoàn toàn ngăn cách với ồn ào náo nhiệt chốn nhân gian. Danh vọng, quyền thế, tài phú đều chỉ là ngoại vật, trong việc tu hành của Mạc Cầu chúng không có ý nghĩa hay tác động gì.
Không có bóng người, không có tạp niệm. Tu hành vẫn luôn buồn tẻ như vậy. Chỉ những người chịu được điều đó và có một tín niệm kiên định mới thu được thành quả.
Trận pháp.
Luyện đan.
Yển sư tạo vật.
Tu chân bách nghệ, thứ nào Mạc Cầu cũng thông thạo, cũng có chỗ để dựa vào, thậm chí còn danh chấn một phương. Hiện giờ hắn đã ngoài bốn mươi tuổi, khoảng cách đến đại nạn sáu mươi để xung kích Đạo cơ không còn nhiều, thế mà khó khăn lắm tu vi mới đạt tới Luyện khí tầng bảy.
Mỗi lĩnh vực tiếp cận, muốn thông thạo đều cần rất nhiều thời gian và tâm tư. Dù sở học có thành, nếu không chứng được Đạo cơ thì cuối cùng hắn cũng trở thành một nắm đất vàng bị gió thổi bay mà thôi.
Chỉ có đạt tới Trường sinh mọi thứ mới thay đổi về chất!
“Hô….”
Gió lạnh thổi qua, tuyết trắng tung bay. Chỉ trong một đem, cả sơn cốc đã bị tuyết trắng bao trùm, màu trắng bao phủ cả thân ảnh cô tịch kia.
Bỗng đột nhiên…
“Hô!”
Một đoàn hoả diễm từ sơn cốc bốc lên, nhanh chóng bay thẳng lên cao đến mười trượng trong không trung.
Cấm pháp - Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm!
Cấm pháp không giống với pháp thuật, nó không cần bấm niệm pháp quyết hay niệm chú, thậm chí không cần vận dụng pháp lực để câu thông với nguyên khí trong thiên địa, chỉ cần dẫn động hạt giống phù lục là có thể tự thi pháp.
Bình thường, trừ những tu sĩ có tu vi cao thâm, pháp thuật tinh xảo, trong lúc chém giết với người khác thì rất khó thi triển thuật pháp. Cấm pháp và thần thông lại không giống như vậy. Hai thứ này không cần thời gian để chuẩn bị, có thể ngay lập tức xuất ra và đạt tới uy lực cường hãn.
Liệt diễm cao đến mười trượng nhìn giống như một thanh kiếm nhưng không tản ra nhiệt lượng khủng bố, thứ nó mang lại là cảm giác lạnh lẽo băng giá đến thấu xương.
Âm hoả lạnh lẽo!
“Ô…”
Đột nhiên có một âm thanh thê lương vang lên, chín đầu hoả long từ phía dưới quấn lấy nhau thoát ra, đem âm hoả kéo chặt lấy cự kiếm từ lửa kia.
Bí pháp - Cửu Hoả Thần Long Tráo!
Môn bí pháp này lấy hoả diễm là thức ăn, sau khi luyện hoá Lôi hoả thì uy lực lại một lần nữa tăng lên. Bản thân âm hoả cũng chính là một loại hoả diễm. Hoả long hiển hiện, nhiệt độ cao phun trào, chỉ trong một thời gian rất ngắn băng tuyết trong sơn cốc đã tan rã.
Chính giữa liệt hoả là Mạc Cầu đang khoanh chân ngồi ngay ngắn. Một lúc lâu sau mới thấy hắn hô hấp, liệt diễm quanh người đều bị hút về phía nhục thân.
“Luyện khí tầng thứ tám.”
Sau mấy năm khổ tu, nhờ vào đan dược lúc trước, cuối cùng hắn đã đột phá tu tới Luyện khí tầng tám, hiện giờ hắn cũng có thể miễn cưỡng khống chế được Vạn Quỷ Phiên rồi.
Luyện khí tầng tám cũng chính là đường ranh giới phân biệt đệ tử ngoại môn và nội môn của Thương Vũ Phái. Một khi đạt tới tầng tám, nếu tuổi tác cho phép thì đệ tử hoàn toàn có thể tìm cách gia nhập nội môn. Mạc Cầu đã lớn tuổi, hy vọng này quả thực rất mong manh. Nhưng việc đạt tới tầng tám cũng giúp hắn nhập môn một số pháp môn, ví như…
Linh Quan pháp nhãn.
Vân Triệu Độn pháp.
Ngày qua ngày, việc tu hành của hắn lại tiếp tục cho đến một ngày kia. Mạc Cầu đứng dậy, sử sang quần áo rồi chậm rãi bước về cửa cốc.
Không bao lâu sau, có mấy đạo lưu quang từ trên trời rơi xuống, dần hiện ra mấy gương mặt.
“Đệ tử ngoại môn Mạc Cầu ra mắt sư huynh nội môn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận