Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 431: Niềm vui ngoài ý muốn

Mưa mỗi lúc một lớn, trong rừng rậm vắng vẻ có một thân ảnh đang di chuyển với tốc độ kinh người. Dây leo núi đá gập ghềnh trước mặt người này không khác gì đất bằng.
Không bao lâu sau, thân ảnh dừng lại giữa một mảnh đất bằng, sau khi quan sát bốn phía thấy không có người nào khác thì người này lấy ra một vật ném trên mặt đất.
Vật kia gặp nước thì biến hoá, nhanh chóng chui xuống mặt đất rồi hoá thành một tràng rung động mà mắt thường khó phân biệt được lan ra bốn phía.
“Hừm!”
Hướng ra phía sau, Tổ Địch không khỏi giận dữ. “Một đám hỗn trướng, các ngươi thật cho rằng đi về hướng khác thì có thể trốn được một kiếp sao?”
“Các ngươi ngây thơ thật.”
Sau khi quát mắng đám người kia, hắn cười lạnh, mặc cho mưa rơi nặng hạt vẫn nhắm mắt dưỡng thần. Một lúc sau từ chân trời xuất hiện một đạo mây hồng nhắm về hướng này bay tới.
Đám mây tản ra giữa trời, từ trong đó có bốn người nhảy xuống đứng trước mặt Tổ Địch. Bốn người này chính là người của Huyết Sát Tông. Tổ Địch thấy họ thì bình thản, tiến lên vài bước rồi chắp tay.
“Tổ Địch ra mắt các vị sư huynh thượng tông.”
“Ừm.” Một người trong đó mặc trường bào màu huyết hồng, mặt mày ẩn chứa phong mang nhẹ gật đầu. “Ngươi rời khỏi phi chu lúc nào?”
Xem ra mấy người này đúng là đã biết trước hành trình của Tổ Địch, đến tám phần mười kẻ tiết lộ vị trí của phi chu cũng chính là hắn.
“Bẩm sư huynh.” Tổ Địch đáp. “Chừng hai canh giờ trước.”
“Hai canh giờ?” Sắc mặt đối phương không khỏi trầm xuống. “Lâu như vậy ngươi mới thông báo cho chúng ta sao?”
“Sư huynh cho phép ta nói.” Tổ Địch biến sắc vội thưa. “Lúc hạ phi chu có nhiều người, tình hình phức tạp, Tổ mỗ sợ sẽ để lộ tin tức về thượng tông nên mới chờ đến giờ.”
“Hừ.” Người kia hừ lạnh, vẻ không đồng tình. “Hai canh giờ trôi qua, với thủ đoạn của tu sĩ Đạo cơ thì dù có mang theo người khác cũng đã sớm nhập vào Lăng Vân sơn mạch rồi.”
“Không, chắc là chưa đâu.” Tổ Địch khoát tay. “Mấy ngày vừa rồi phi chu đi với tốc độ rất chậm mà phương hướng cũng rất hay thay đổi, có lẽ Lý Si Mai e ngại tiền bối của thượng tông nên khẳng định còn đang trốn ở nơi nào đó gần đây.”
“A…”, một người nghe hắn nói thì cười giễu cợt. “Không sao, dù cho có chạy đến sơn mạch Lăng Vân, thậm chí trở lại tông môn đi nữa thì cũng không thay đổi được gì, Thương Vũ Phái bị diệt là đại cục đã định trước.”
“A…, vâng vâng.” Tổ Địch gật đầu liên tục, không hề có vẻ nghĩ ngợi vì đã bán đứng đồng môn huynh đệ. “Đúng rồi, lần này xuống cùng ta còn có không ít người, nói không chừng mục đích là để dẫn dụ sự chú ý của thượng tông.”
Nói xong hắn cười mỉa mai. “Hừ, ta xem bọn họ là đang hy vọng hão huyền, có Tổ mỗ ở đây những người đó trốn không thoát được.”
“Hừm!”
Thái độ của hắn khiến bốn người đối diện hơi biến sắc, dường như không ngờ đối phương có thể làm ra được những việc đến như thế này vậy.
“Các vị sư huynh.” Tổ Địch chớp mắt. “Tổ mỗ không cầu gì khác, nhưng lần này trong số những người hạ xuống có một người khiến ta hận thấu xương. Người đó tên là Mạc Cầu, nếu các vị sư huynh có thể bắt giết được hắn là ta vô cùng hài lòng rồi.”
“Thật sao?” Một nữ nhân trong số bốn người thuận miệng gật đầu. “Yên tâm, bên này chúng ta đã sớm thiết lập mai phục, người của Thương Vũ Phái trốn không thoát.”
“Ừm…”, nàng chợt nghĩ tới một chuyện vội nói. “Bên kia tông môn có truyền tới tin túc, cũng liên quan đến Thương Vũ Phái các ngươi, xem ngươi có biết hay không.”
Nói xong nàng lấy ra một bức tranh, giở nó ra.
“Rầm rầm…”
Trên bức họa là một người mặc trường bào tướng mạo bình thường, ánh mắt tang thương, thái dương điểm tóc trắng. Người này Tổ Địch nhìn rất quen thuộc.
“Người ta nói đến chính là hắn.” Hai mắt Tổ Địch sáng lên. “Người này chính là Mạc Cầu.”
“Hắn là Mạc Cầu?” Bốn người đối diện sững sờ.
“Không sai.” Trong mưa gió bỗng vang lên tiếng người xác nhận. “Ta chính là Mạc Cầu.”
“Đát!”
Tiếng bước chân vang lên chầm chậm, lúc đầu còn tại nơi xa trong rừng rậm, sau mấy hơi thở đã hiện ra ở bên cạnh mấy người. Tốc độ kinh khủng như thế lại không tạo ra một rung động nào.
“Các ngươi đang tìm ta?”
Mạc Cầu quét mắt nhìn mấy người rồi dừng lại trên người Tổ Địch.
“Tổ sư huynh, nghĩ không ra là ngươi phản bội tông môn, thời gian vừa qua kẻ tiết lộ hành tung của chúng ta cũng chính là ngươi nhỉ? Nếu ta đoán không sai, sở dĩ ngươi có thể từ trong bí cảnh đi ra cũng là nhờ vào thủ đoạn của đám tà đạo này.”
Dưới khí thế áp bách của Mạc Cầu, Tổ Địch vô thức lùi lại một bước. Nhưng nghĩ đến bốn người cạnh mình đều là cao thủ Luyện khí thì dũng khí trong người hắn lại dâng lên.
Hắn hừ một tiếng rồi trả lời ngắn gọn. “Phải thì làm sao? Họ Mạc kia, hẳn là ngươi đã theo ta tới đây, ngươi muốn giết người trả thù? Đáng tiếc, ngươi đã chọn sai người rồi.”
Tổ Địch đưa tay hướng ra phía sau, vẻ mặt ngạo nghễ. “Nơi này có bốn vị sư huynh sư tỷ tới từ thượng tông, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”
“A!” Mạc Cầu nhíu mày, ánh mắt quét qua người bốn tu sĩ Huyết Sát Tông ra vẻ cười mà như không cười nói. “Chỉ dựa vào bọn họ?”
“Khẩu khí lớn thật.” Tổ Địch giận sôi, tay áo dài vung lên, Tinh Hoả Kiếm đã huyền phù trước mặt. “Họ Mạc, để xem lúc ngươi chết rồi có còn mạnh mồm như vậy hay không.”
Hắn nói cứng mà không phát hiện ra bốn người đến từ Huyết Sát Tông đã từ từ lui về sau một đoạn. Ánh mắt cả bốn người đều chứa đầy sợ hãi.
“Đi!”
Đột nhiên người khoác trường bào màu đỏ hét lớn, huyết vân hiện ra quay cuồng, đối phương định độn không mà chạy, đến ngay cả hành động thử thăm dò cũng không làm.
“Muốn trốn?” Mạc Cầu cười lạnh. “Các ngươi trốn được sao?”
Vừa dứt lời một đao một kiếm đã hiện ra. Đao quang mang theo thiền ý nhàn nhạt tựa như chi phối sinh diệt của chúng sinh vô thường. Kiếm quang thì âm lãnh, túc sát tựa như quỷ phong đến từ địa phủ U Minh, đã xuất ra là sẽ cướp đoạt sinh cơ của vạn vật. Đao kiếm đan xen như kéo cắt nát huyết vân, mọi thứ bên trong đều băng diệt.
Minh Vương Trảm.
Âm Sát Thập Nhị Kiếm.
“Ba!”
“Phù phù…”
Mấy cỗ tàn thi rơi trên mặt đất. Chỉ có nữ tử kia dựa vào một tấm linh phù gia tốc trong nháy mắt nên may mắn thoát chết ngay tại chỗ, nhưng nàng cũng bị trọng thương, tim mật đều không còn lành lặn.
Mưa trút đầy trời, mặt đất đã xuất hiện thêm một vệt máu đỏ tươi kèm theo mùi tanh tràn ngập.
Tổ Địch cứng người lại. Nguyên bản hắn muốn tế ra Tinh Hoả Kiếm nhưng thanh kiếm của hắn vẫn đang ở giữa hai người, thân kiếm rung lên khe khẽ.
“Xem ra chỗ sư huynh muốn dựa vào cũng không vững chắc gì cho lắm.” Mạc Cầu cười lạnh, thân thể nhanh chóng lại gần đối phương.
“A!” Tổ Địch kêu lên sợ hãi. “Ta liều mạng với ngươi!”
Trong tiếng rống giận dữ, hắn tự biết đối phương chắc chắn không buông tha mình nên dùng toàn lực ứng phó, Tinh Hoả Kiếm hoá thành một dải kiếm quang nhấc lên biển lửa trùng điệp.
Hoả thiêu liên doanh. Liệt hoả bừng bừng kèm theo sát ý tràn ngập không hiểu sao lại gắn đầy tuyệt vọng.
Là một cao thủ Luyện khí, Tổ Địch không phải kẻ yếu, thế nhưng…
“Soạt!...”
Bên trong liệt diễm có một bàn tay lớn nhô ra, không nhìn kiếm quang chém vào mà túm lấy gáy Tổ Địch đang muốn đào tẩu. Sau đó nó đột nhiên phát lực.
“Rắc…”
Tiếng cổ gãy vang lên, liệt diễm cuồng bạo chui vào da thịt, xâm nhập kinh mạch. Thi thể Tổ Địch bị đốt cháy khét lẹt, Mạc Cầu thu hồi túi trữ vật của đối phương rồi bước tới vị trí nữ tử ở cách đó không xa.
“Ngươi đừng tới đây! Đừng tới đây…”
Nữ tử kia rống lên, vẻ mặt đầy hoảng sợ, nàng dùng cả tay chân cố gắng trượt lui về sau. Quần áo trên người nàng bị kiếm khí xé rách đã nát bươm, tư thế di chuyển để lộ ra nhục thể trắng bóng khiến lòng người khô nóng khó mà kìm được cảm giác phóng túng.
“Không phải tìm cách kéo dài thời gian.” Mạc Cầu không biến sắc. “Dù các ngươi truyền tin ngay lúc nhìn thấy ta thì tiếp viện cũng không thể đến nhanh như vậy được. Ngược lại ta đang rất hiếu kỳ về tình hình của Thương Vũ Phái, còn phiền ngươi chia sẻ thông tin đấy.”
Nói xong hắn lao tới. Lúc trước muốn khảo vấn người khác không phải việc dễ dàng gì, nhưng hiện giờ hắn đã có Lục Nhâm Thần Binh của Bách Quỷ Tẩu, trong đó có thủ đoạn khống chế thần trí người khác.
Thời gian khoảng một khắc đồng hồ sau.
“Bạch!”
Một đạo huyết quang kinh thiên từ trên trời giáng xuống, sau khi tiếp đất tạo thành sóng xung kích quét ngang một vùng rộng đến hơn mười dặm. Trong khu vực đó tất cả vật sống đều kinh hãi nhưng không rõ tại sao. Huyết quang tản đi để lộ thân hình một đại hán dầu trọc, râu quai nón, khăn trùm đầu, Bạch cốt châu, người khác nhìn qua sẽ nhận ra một bộ cà sa vàng nhạt đã cũ. Đôi chân trần của đại hán đạp đất, chắp tay trước ngực, cách ăn mặc như một tăng nhân nhưng trên người lại hiện ra huyết sát chi khí khiến người ta lại kinh ngạc.
Đôi mắt người này chứa đầy huyết quang. Hắn quét mắt nhìn thi thể trên mặt đất, vẻ mặt dần ngưng trọng.
“Xuất thủ gọn gàng mà linh hoạt, hạ thủ không lưu tình chút nào. Lại có thêm năng lực sưu hồn đoạt phách, đối phương giết người mà không cần dùng đến chiêu thứ hai. Kẻ này là tu sĩ Luyện khí sao?”
Trầm ngâm một lúc hắn mới gật đầu. “Mạc Cầu, Cừu mỗ nhớ kỹ cái tên này.”
Dứt lời, đại hán khẽ vung tay áo, một đạo huyết quang bao trùm toàn khu vực nhanh chóng thôn phệ mấy cái thi thể, không để lại chút tàn tích gì. Chớp mắt sau đó huyết quang phóng thảng lên trời, xuyên thủng màn mưa trùng điệp rồi biến mất.
Bên ngoài khu vực đó mấy chục dặm, Mạc Cầu ẩn thân trong lòng đất, khí tức trên thân thể gần như biến mất. Cách hắn không xa là một hoả quật trong lòng đất. Tại địa phương này, với thiên phí khống hoả và phương pháp che giấu khí tức hắn có thể đảm bảo thần niệm của tu sĩ Đạo cơ cũng không phát hiện ra mình được.
Một lúc lâu sau, vẻ như phát hiện ra điều gì đó hắn mới di động, mở túi trữ vật trong tay ra. Đồ đạc trên người Tổ Địch không nhiều nhưng có một thứ rõ ràng nằm ngoài dự liệu của hắn.
“Cạch…”
Nắp hộp gỗ mở ra, một viên đan dược rực rỡ đập vào mắt. mùi hương theo nắp hộp mở ra bay vào mũi, pháp lực trong thể nội Mạc Cầu cũng rung động theo.
Trúc Cơ Đan!
Trên người Tổ Địch lại có một viên Trúc Cơ Đan?
Không biết là do tiền bối trong tông âm thầm cho đối phương hay là báo đáp của đám tu sĩ tông môn tà đạo lúc trước, dù thế nào thì đây cũng là niềm vui ngoài ý muốn đến với Mạc Cầu.
Khi niềm vui bất ngờ qua đi, nét mặt Mạc Cầu lại trở nên âm trầm, vẻ mặt đầy ngưng trọng.
Từ miệng nữ tu kia mà hắn biết tình hình Thương Vũ Phái hiện giờ cực kỳ không ổn. Mấy ngày trước rất nhiều cao thủ tà đạo đã vây công Thương Vũ Phái. Huyết Sát Tông, Hợp Hoan Tông, Cửu Sát Điện, thậm chí ngay cả mấy vị tán tu Đạo cơ ẩn cư ở Lăng Vân sơn mạch cũng liên thủ để cùng tấn công. Chỉ sau hai ngày công kích, Xích Hoả Phong và Thiên Vân Phong bị chiếm, hiện giờ tình hình thế nào chưa rõ nhưng chắc chắn khó mà tốt đẹp.
Giờ phút này tình huống của Thương Vũ Phái còn có phần tệ hơn cả Nguỵ quốc. Trở về tông môn lúc này chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới.
Vuốt nhẹ Trúc Cơ Đan trong tay, Mạc Cầu đã có quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận