Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 257: Phù Đồ

“Mạc Cầu?”
“Mạc đại phu?”
“Người biết Vô Định Kiếm là Mạc dại phu?”
Căn phòng trở nên tĩnh lặng, ánh nến lắc lư, bóng người chập chờn. Hai người có mặt liếc nhìn nhau, trong mắt không dấu được vẻ ngạc nhiên đến không thể tin được.
“Chuyện này không có khả năng!” Nam tử mặc nho sam âm trầm. “Y thuật của Mạc Cầu mọi người đều biết, hắn đúng là nhân tài trong y đạo, danh xưng thần y đúng là không giả. Tuổi tác hắn như thế mà đã tinh thông y thuật, y đạo rất cao minh, sao còn có thể là người biết Vô Định Kiếm kia?”
“Thiên tư tuyệt đỉnh!” Một người khác chậm rãi lên tiếng. “Y thuật đỉnh cao, tu vi đỉnh cao, võ nghệ đỉnh cao. Chỉ tiếc hắn phân tâm ra nhiều thứ, nếu không có lẽ đã đột phá Tiên thiên từ lâu rồi. Ngay cả việc bước vào đạo đồ tầm tu Tiên pháp cũng chưa chắc đã không có khả năng.”
“Công tử.” Hoa Bắc Đường đứng dậy khom người với người vừa lên tiếng rồi nói bằng giọng kính cẩn. “Ngươi tin những điều hắn nói đều là thật?”
“Vì sao phải nói dối?” Người kia cười khẽ. “Dù cho hắn muốn nói dối thì cũng không cần phải nói dối đến độ vừa nói ra người ta đã thấy hoài nghi như thế, cũng sẽ không vô duyên vô cớ để cho bản thân phải chịu tra tấn.”
“Nhưng...” Hoa Bắc Đường vẫn còn ái ngại.
“Không nhưng nhị gì hết.” Đối phương ngắt lời. “Ngươi bắt người này về rồi tìm đủ mọi cách truy vấn chẳng phải để có được tin tức từ miệng hắn, báo mối thù giết con sao?”
“Tất nhiên là ta muốn.” Hoa Bắc Đường nghiêm mặt lại, anh mắt lộ ra sát cơ. “Bất luận thật giả đi nữa thì Mạc Cầu và tên Vô Định Kiếm kia chắc chắn có quan hệ sâu sắc với nhau, chúng ta bắt lấy hắn rồi tra hỏi thì sẽ biết thôi.”
“Đừng chủ quan.” Nam tử nho sam lắc đầu. “Nếu hắn thật sự là Vô Định Kiếm nhân, dù ngươi hay ta cũng chưa chắc đã bắt được hắn. Ở trong thành nội, động một tí là Lục phủ sẽ có mặt ngay, lúc đó kết cục nhận được sẽ giống như Thiết Đảm Thần Hầu vậy.”
“Ừm...”, ánh mắt Hoa Bắc Đường chớp động. “Cũng chưa hẳn.”
Hắn cười lạnh rồi nói tiếp. “Tên họ Hứa đã nói trước đó không lâu Mạc Cầu định thử đột phá Tiên thiên nhưng thất bại, bản thân hắn bị thương nghiêm trọng, thực lực đại giảm nên chưa chắc đã ngăn được chúng ta.”
“Thời điểm có vẻ như không đúng lắm.” Nam tử nho sam sờ cằm nghi hoặc nhưng cũng không truy vấn đến cùng. Đối với bọn hắn, kiếm pháp của đối phương siêu phàm đến mấy thì cũng còn cách Tiên thiên rất xa. Đừng nói đối phương đã bị thương, ngay cả khi nguyên vẹn hoàn hảo thì chỉ cần không có người hỗ trợ thì bọn hắn có rất nhiều cơ hội bắt được.
“Huống hồ,” Hoa Bắc Đường hừ lạnh. “Chúng ta cũng không cần phải ra tay trong nội thành.”
“Ngươi có cách dụ hắn ra ngoài thành?” Nam tử nho sam nghiêng đầu hiếu kỳ.
“Công tử.” Hoa Bắc Đường không đáp lời nam tử nho sam. “Ta muốn hỏi người tu hành thu công pháp Phù Đồ của Tiên gia thì có thể cảm giác được tâm tình trong lòng người khác hay không?”
“Trong một số tình huống thì có thể.” Trong bóng tối vang lên câu trả lời ẩn chưa một chút cảm khái. “Những người đó có thần niệm cường đại, với những tâm tình dao động lớn thì có thể cảm nhận được rõ ràng. Nhưng phương pháp ấy cũng có hạn chế rất lớn, chỉ cần đối phương khống chế cảm xúc tốt thì ngươi sẽ không phát hiện ra được. Thật không ngờ, một võ giả cảnh giới Hậu thiên lại có thể tu thành công pháp này. Ta cảm thấy rất hiếu kỳ đối với hắn.”
“Ta hiểu rồi.” Hoa Bắc Đường gật đầu, hắn đột nhiên búng ngón tay bắn một viên đan dược vào trong miệng Hứa Việt.
“Ngươi đừng nghĩ có thể trốn được. Ngươi dẫn hắn ra, vợ con ngươi sẽ được an toàn, ngược lại, hãy đến mà lấy xác bọn chúng.”
Mạc Cầu từ chỗ Đổng Tịch Chu về thì trời đã tối. Hắn vác trên người bao lớn bao nhỏ đựng rất nhiều đồ. Sau khi thuận lợi luyện chế ra Tiên Thiên Đan, Đổng Tiểu Uyển đã bế quan. Tới lúc nàng xuất quan không biết có đột phá tới Tiên thiên được không. Mạc Cầu nhiều lần giúp đỡ đối phương, nên những dược liệu còn lại Đổng Tịch Chu đều cho Mạc Cầu cả.
Để chắc chắn việc luyện đan thành công, hắn đã chuẩn bị không ít dược liệu, có lẽ phải nhiều hơn đến ba lần. Những năm qua Mạc Cầu cũng tranh thủ gom góp, hiện giờ cộng vào phải đủ cho bảy tám lần luyện chế. Sau này chỉ cần hẳn khổ tu nội công, lúc rảnh rỗi thì thu thập linh dược, thời điểm chín muồi là có thể khai lò luyện đan ngay.
Từ chỗ Đổng Tịch Chu, Mạc Cầu học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm hữu ích, hắn có niềm tin về xác suất thành công là rất lớn.
“Nhiều nhất là ba năm.” Mạc Cầu chớp mắt. “Đến lúc đó ta có thể nội khí đại thành, phục đan tiến giai. Chịu khó khổ tu thì khả năng hai năm cũng có thể được.”
Hai năm sau hắn mới có ba mươi mốt tuổi, sai lệch một tuổi so với yêu cầu, hắn nghĩ ảnh hưởng chắc không quá lớn.
“Xuy!”
Xe ngựa dừng trước cửa, Hứa Việt đã trở về vội ra đón.
“Công tử.” Sắc mặt hắn hơi nhợt nhạt. “Tứ gia đã chết thật rồi?”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu xoay người xuống xe. “Ngươi thu dọn đồ đạc đi, chúng ta sẽ mau chóng rời khỏi nơi này. Thời gian tới sẽ ẩn nhẫn một chút, sau đó xem tình hình thế nào rồi sẽ trở lại bình thường.”
“Việc này...”, Hứa Việt há mồm làm ra vẻ chần chừ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tiểu nhân có chuyện muốn nói.”
“Ngươi nói đi.” Mạc Cầu thu xếp dược liệu, tùy tiện bảo. “Hôm nay ngươi có việc gì vậy, sao lại khách khí như thế?”
Hứa Việt tập trung tinh thần, gạt bỏ những cảm xúc lẫn lộn rồi cúi đầu nói. “Công tử, việc ngài muốn ta tìm kiếm thông tin đã có kết quả rồi.”
“Ồ!” Mạc Cầu dừng tay, hắn quay đầu lại. “Gia tộc có huy chương tam diệp?”
“Vâng.”
“Bọn họ đang ở đâu?”
“Đang ở ngoài thành.” Hứa Việt đáp. “Gia tộc này họ Tào, vài chục năm trước đã xuống dốc, lúc này trở thành một hộ phú nông bình thường. Vì bọn họ chỉ làm ruộng chưa từng vào thành nên bây giờ tiểu nhân mới tìm ra được.”
“Họ Tào à.” Mạc Cầu nhíu mày. Tin tức này đến thật không đúng lúc. Hắn hỏi lại. “Ngươi chắc chắn chứ?”
“Ta chắc chắn.” Hứa Việt gật đầu, lấy từ trên người ra một mảnh vải đưa ra. “Đây là đồ vật ta lấy từ Tào gia, có liên quan tới thứ công pháp mà công tử muốn.”
Mạc Cầu nhận lấy mảnh vải, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt ra điều suy nghĩ.
Phù Đồ!
Vật này đúng là hình chạm khắc trên công pháp Phù Đồ, nhưng so với thứ có trong tay hắn thì không giống nhau. Hẳn là nó tới từ quyển sách thứ ba còn lại. Mấy năm trước, từ chỗ Thôi lão mà hắn có thông tin về cuốn sách này, rốt cuộc bây giờ đã tìm được manh mối.
Công pháp Phù Đồ rất quan trọng đối với Mạc Cầu. Nó không chỉ giúp hắn gia tăng tu vi, nâng cao căn cốt mà tốc độ thắp sáng tinh quang trong thức hải cũng tăng lên rất nhanh. Nếu có trong tay cuốn sách thứ ba này, hắn có niềm tin chắc chắn trong vòng hai năm có thể nội khí đại thành.
Có điều...
“Tạm thời không vội.” Thu mảnh vải lại, Mạc Cầu không đổi sắc mặt nói. “Chúng ta tìm một chỗ ẩn thân đã, chờ sự việc của Lục tứ gia kết thúc rồi đi giải quyết nó cũng không muộn.”
“Ùm...”, Hứa Việt há miệng ngạc nhiên. Quyết định của Mạc Cầu là điều hắn không nghĩ tới. Hắn dừng một chút rồi nói. “Công tử, sợ là không được.”
“Vì sao không được?” Mạc Cầu nhíu mày.
“Công tử.” Hứa Việt liếm liếm khóe môi. “Năm ngoái có đại hạn, Tào gia không tránh được, đồng ruộng không thu hoạch được bao nhiêu, lưu dân xuất hiện ngày một nhiều, lại thêm ôn dịch nên Tào gia quyết định sẽ di chuyển cả gia tộc đến nơi khác. Tiểu nhân sợ nếu để một thời gian nữa thì sẽ khó mà tìm ra tung tích bọn họ được.”
“Việc này...”, Mạc Cầu cũng thấy chần chừ. “Hiện giờ muốn tới Tào gia phải cần bao lâu?”
“Ngay bây giờ ư?” Hứa Việt giật mình, lòng thầm than không ổn. “Công tử, trời đã tối, không cần phải vội vàng ngay như thế. Ngày mai chúng ta xuất phát cũng được.”
“Không.” Mạc Cầu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng. “Muốn đi thì phải đi ngay, thời gian không chờ chúng ta. Ngươi mau dẫn ngựa, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ. Đi nhanh về nhanh, trước hừng đông phải giải quyết cho xong chuyện này. Đúng rồi, Tử Lăng đâu?”
“Nàng...”, Hứa Việt ngập ngừng. “Nàng đã đi lo cho đệ đệ của nàng, một thời gian chắc sẽ trở về thôi.”
“Vậy không phải chờ nàng ấy.” Mạc Cầu xoay người dỡ bỏ kiệu xe rồi nhảy lên lưng ngựa.
“Chúng ta đi.”
“Đi ngay bây giờ?”
“Đương nhiên.”
Hứa Việt ngẩng lên nhìn trời lúc này đã ám trầm, ánh mắt lấp lóe rồi than nhẹ. Hai người ra khỏi thành, tăng tốc đi nhanh. Mạc Cầu nhìn Hứa Việt hỏi.
“Hứa Việt, là hướng này à?”
“Chắc vậy.” Hứa Việt nhìn quanh rồi chần chừ đáp. “Trời tối quá nên ta không nhớ rõ lắm.”
“Đường ngươi chọn rắc rối quá, đây không phải đường thẳng nên mất nhiều thời gian.” Mạc Cầu nói. “Ta thấy ngươi chỉ phương hướng đi còn ta sẽ chọn đường đi gần nhất.”
“... Vâng.” Hứa Việt gật đầu.
“Hứa Việt.” Mạc Cầu đột nhiên hỏi. “Trong lòng ngươi có khúc mắc gì à?”
Mạc Cầu có thể cảm giác được tâm tình đối phương có dao động lớn.
“A!” Hứa Việt bối rối, vội đè tạp niệm trong lòng rồi cười khổ. “Tứ gia chết rồi, chúng ta khó mà tránh khỏi liên lụy, tiểu nhân... tiểu nhân cảm thấy lo lắng trong lòng.”
“Ừm.” Mạc Cầu không có biểu hiện nghi ngờ gì. “Yên tâm, hiện giờ Lục phủ đang lúc cần người, nhị tiểu thư sẽ không hiếu sát làm liên lụy quá rộng. Bọn họ mà diệt Phù gia thì các gia tộc khác cũng sẽ sinh đề phòng, thậm chí là chống đối. Ngươi không cần quá lo lắng.”
Nói xong hắn vung roi.
“Giá!”
Hứa Việt cũng chậm rãi gật đầu.
Kiều trang. Trong thôn trang có một nhà phú hộ họ Tào. Lúc nửa đêm, đèn đuốc trong thôn đã tắt cả, có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, thẳng hướng Tào gia.
“Mạc thần y?”
Tào Hòa mặc dù chưa gặp nhưng đã có nghe tên hắn, hắn rất ngạc nhiên, không biết đối phương đến tìm hắn lúc khuya khoắt làm gì nên vội ra mở cửa lớn không dám thất lễ.
“Tào gia chủ.” Mạc Cầu chắp tay nói ngay vào việc chính. “Thực không dám giấu. Chuyến này Mạc mỗ đến đây là vì một vật của Tào gia.”
“Ồ!” Tào Hòa khẽ cười, hắn đưa tay vuốt râu nói. “Mạc thần y có thân phận như vậy sao lại coi trọng đồ vật của nhà ta. Xin ngài cứ nói, ta không phải hạng người keo kiệt.”
“Vậy ta sẽ nói thẳng.” Mạc Cầu gật đầu truyền âm nói. “Ta nghe nói chủ thượng Tào gia trước là người ở bên cạnh Tiên gia, tổ tiên người có lưu lại ba cuốn sách công pháp đúng không? Mạc mỗ muốn được xem qua sách ấy, sẽ nguyện ý trả thù lao để Tào gia chủ thấy hài lòng.”
“Ừm!” Tào Hòa nghe vậy thì cứng người, hắn ngó nghiêng xung quanh một hồi rồi đứng dậy, nghiêm trang nói. “Mạc đại phu, chúng ta về phía sau nói chuyện được chứ?”
“Được.” Mạc Cầu gật đầu. Hứa Việt đứng ở phía sau chần chừ một lúc rồi quyết định dừng lại không đi cùng.
Thời gian chậm rãi đi qua.
“Bạch!”
Gió táp nổi lên, ba thân ảnh liên tiếp xuất hiện trong sân. Hoa Bắc Đường vội vàng nói. “Sao lại đi nhanh vậy? Không phải ngươi nói sẽ bố trí vào ngày mai sao?”
“Tiểu nhân cũng là bị động.”
“Được rồi.” Nam tử nho sam phất tay. “Đi vào hậu viện.”
Một lát sau, trước mặt Tào gia chủ, mấy người há hốc mồm kinh ngạc.
“Người đâu?”
“Đi rồi.”
“Đi lúc nào?”
“Đã đi được một lúc rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận