Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 546: Vân Mộng Xuyên

Ở nơi nào đó trong thuỷ vực, có rất nhiều loại cá quỷ dị đang bơi lượn. Đột ngột, một vòng hắc ám xuất hiện tại chỗ sâu dưới thuỷ vực. Hắc ám run rẩy rồi hoá thành một cái lỗ đen.
“Phốc!”
Một bóng người từ trong lỗ đen nhảy ra, hắc ám liền co vào rồi biến mất không thấy đâu nữa. Mạc Cầu mở hai mắt, thứ đầu tiên hắn nhận thấy là nơi này dư thừa nguyên khí hành thuỷ, sau đó là một áp lực khổng lồ. Cỗ áp lực này khiến hắn cũng phải hừ lên một tiếng, Giáp Binh Thối Thể đại pháp tự động vận chuyển.
“Bạch!”
U Minh pháp thân.
Pháp quyết biến hoá, thân hình hắn loé lên đã hướng về phía trước phóng đi. Một lát sau.
“Soạt!”
Dòng nước nổ tung, một bóng người thẳng tắp xông lên không trung. Mạc Cầu dừng giữa không trung, nét mặt đã nhợt nhạt, trong mắt là nỗi vui mừng khó tả.
Rốt cuộc hắn đã ra ngoài rồi!
Nơi này Linh khí tràn đầy, khí cơ hiển lộ chắc chắn không còn là Thượng Thanh Huyền U động thiên nữa. Không cần vận chuyển công pháp, tu vi nhiều năm đình trệ không có tiến triển đang biến đổi nhanh chóng, tựa như cửa ải Đạo cơ hậu kỳ chỉ còn thiếu một khắc là có thể phá vỡ.
Mạc Cầu đã trở về!
“Hô…”
Nhắm mắt lại rồi mở ra, Mạc Cầu hít một hơi dài và thở ra một ngụm trọc khí, thần hồn thức hải không khỏi hiện lên cảm giác mệt mỏi. Một trăm mười ba năm! Hắn ở trong Thượng Thanh Huyền U động thiên chờ đợi vẻn vẹn hơn một trăm năm cho đến hôm nay mới đi ra ngoài được. Trong đó thần hồn, nhục thân đều có tiến bộ nhưng tu vi lại không tiến thêm được. Nhất là mấy chục năm về sau này, dù mượn nhờ linh vật, pháp lực trong thể nội muốn tiến thêm một tia cũng rất khó khăn. Hơn nữa hắn cũng không dám lãng phí vì Thiên Lôi Kiếm, trận pháp đều cần lượng linh vật lớn.
Mạc Cầu dõi mắt nhìn về phương xa.
Đây là nơi nào?
Dưới chân hắn là một vùng biển rộng mênh mông, xa tầm mắt có thể thấy ẩn hiện đầm lầy, đỉnh núi nhưng không thấy bóng người. Nơi này giống một mảnh thuỷ vực có khí tức thuỷ hành nồng đậm, tràn ngập.
Lấy lại bình tĩnh, thân hình Mạc Cầu loé lên rồi biến mất tại chỗ.
U Minh Kiếm Độn!
Sử dụng độn pháp này, thân thể Mạc Cầu hoá thành hư vô, tốc độ siêu phàm. Dung hợp Âm Phong Vô Ảnh độn, Phong Lôi Kiếm độn và U Minh pháp thể, mượn nhờ tinh thần trong thức hải lĩnh ngộ, Mạc Cầu tự tin, ở cảnh giới Đạo cơ, Thái Ất Kim Quang độn cũng thua xa bản thân mình. Thân thể hắn loé lên đã đi xa gần một dặm, thoáng đó tiêu thất tại chân trời.
Cho đến lúc…
“Ừm.” Có tiếng rên lên khe khẽ, Mạc Cầu làm ra vẻ quái lạ, hắn cúi xuống nhìn bên hông, hàng lông mày dựng ngược lên.
Thụ thương!
Mặc dù thương thế rất nhẹ nhưng có thể vô thanh vô tức phá vỡ da thịt hắn đã là bất phàm.
“Oanh!”
Phía dưới thuỷ vực chợt hiện lên xao động. Mặt nước lõm xuống, một cái miệng máu chừng nửa mẫu phá vỡ mặt nước hung hăng cắn tới.
“Yêu thú?”
Đao mang chớp động, trong nháy mắt đã nhập thẳng xuống Thuỷ vực. Ngoại trừ Thiên Lôi Kiếm, ở trong động thiên nhiều năm hắn đã đem trường đao trong tay Doanh Hoạ luyện hoá. Đao này cực kỳ cứng cỏi, thêm chút tế luyện là đã không thua kém gì pháp khí.
Thuỷ vực mênh mông, sóng cả chập trùng, cuồn cuộn.
Trên mặt nước có một lâu thuyền mấy tầng dài đến trăm trượng đang chầm chậm chạy, phía dưới sóng nước dập dờn, trên boong tàu có một số người đang đứng, gương mặt hiện lên mánh khoé khác người.
“Tam thiếu gia, Đằng Tiên Đảo truyền đến tin tức, những năm vừa rồi kinh doanh không tốt, hy vọng ngài có thể rộng lòng bỏ qua.” Một lão giả mặc áo đen khom người mở miệng nói. “Theo điều tra, mười năm gần đây hàng năm Đằng Tiên Đảo chỉ trình lên tông môn ba ngàn linh thạch.”
“Mà còn là hạ phẩm linh thạch!’.
“Ba ngàn hạ phẩm linh thạch ư?” Vị thiếu niên nghe xong thì không khỏi nhíu mày. “Sao có thể? Đằng Tiên Đảo lưng tựa Loan Hải giang, sản vật phong phú, linh thực dị thú bất tận. Một năm chỉ cung lên ba ngàn linh thạch mà không ai hỏi han sao?”
“Việc này…”, Lão giả làm ra vẻ chần chừ. “Tiểu nhân nghe nói, chỉ là nghe nói thôi, quản sự Đằng Tiên Đảo có quan hệ với Đại trưởng lão.”
“A…”, thiếu niên kia nheo mắt lại. “Thì ra là như thế.”
Hắn gật đầu, dường như nghĩ ra điều gì nên khuôn mặt hiện ra một nụ cười lạnh. “Cho nên, sở dĩ đại ca an bài ta đến đây là muốn dùng ta để đối phó với Đại trưởng lão? Hắn cũng quá để mắt đến ta rồi.”
“Thiếu gia.” Lão giả kia cúi đầu, nhỏ giọng nói. “Làm sao bây giờ”?
“Còn có thể làm sao?” Thiếu niên kia vuốt lông mày, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Ta nói thế nào cũng là con của tông chủ Diễn Nguyệt Tông, bọn hắn dù muốn xua đuổi ta thì cũng thể đơn giản chỉ dùng mấy ngàn linh thạch. Đến lúc đó lừa bịp Đằng Tiên Đảo một chút thì chuyến này xem như cũng không uổng công.”
“Sơ là không được.” Một âm thanh chậm rãi vang lên phía sau hai người.
“Vân tiền bối.”
“Vân tiên sư.”
Hai người vội vàng thi lễ. Người tới chính là tu sĩ Đạo cơ Vân Xương của Diễn Nguyệt Tông, cũng là âm sư thụ nghiệp của Thái Dật Tiên.
“Tông môn vừa đưa tin.” Vân tiên sư khẽ vung ngọc giản trong tay. “Sau này Diệp Tiên ngươi phải ở lại Đằng Tiên Đảo, ít nhất năm năm ba năm cũng đừng nghĩ sẽ trở về được.”
“Cái gì?” Thái Dật Tiên biến sắc. “Không phải chỉ nói tạm thời…”
Nói đến đây hắn bỗng dừng lại, vẻ mặt đắng chát rồi nhìn ra thuỷ vực mà bất đắc dĩ thở dài. “Nói cách khác, sau này ta sẽ không nhận được gì từ tông môn, hết thảy mọi thứ đều phải kiếm từ Đằng Tiên Đảo rồi?”
“Không sai.” Vân tiên sư gật đầu. “Đằng Tiên Đảo sau này sẽ là sản nghiệp của ngươi. Đương nhiên, có thể tới tay hay không, chân chính khống chế nơi đó hay không còn phải xem thủ đoạn của ngươi thế nào.”
“Ta…”, Thái Dật Tiên cười khổ. “Chỉ Độc Long thần chu này mỗi ngày đã tiêu hao mấy viên linh thạch, đừng nói đến thuyền viên, tất cả có lẽ phải đến mấy ngàn linh thạch, sợ là thuyền này khó mà đi xa được.”
Nói xong hắn đưa mắt nhìn Vân tiên sư.
“Không cần nhìn ta.” Vân tiên sư lắc đầu. “Lương tháng của ta tự có tông môn cung cấp, nếu ngươi muốn ta xuất thủ thì phải có thù lao ngoài định mức đó.”
Nói xong hắn nở nụ cười. “Bất quá, xem như ngươi là đồ đệ của ta, ta có thể giảm cho ngươi một chút.”
“Ôi!” Thái Dật Tiên cúi đầu thở dài. “Sư phó, ngài xuất thủ có thể giúp ta đoạt lại sản nghiệp trên đảo hay không? Nếu có thể, đệ tử tuyệt sẽ không bạc đãi ngài.”
“Sợ là không được.” Vân tiên sư nhíu mày. “Vu Nguyên thực lực không thua kém ta, hắn còn đem Tiên Thiên Canh Kim Sất Lôi kiếm sát tu đến thất trọng. Nói thật, chỉ một mình hắn thôi ta đã không nắm chắc, huống chi đằng sau hắn còn có Đại trưởng lão nữa.”
Đại trưởng lão là tu sĩ Đạo cơ viên mãn, thực lực chỉ đứng sau lão tổ bế quan không ra, ngay cả tông chủ đương nhiệm thực lực cũng đến như vậy mà thôi.
Sắc mặt Thái Dật Tiên âm trầm. Nếu không thể nắm giữ Đằng Tiên Đảo thì sau này hắn khó mà hành động, thậm chí ngay cả việc tu hành cũng gian nan chứ đừng nói đến việc tranh đoạt vị trí Tông chủ trong tương lai cùng người khác.
“Cũng chưa hẳn là không có biện pháp khác.” Vân tiên sư bỗng mở miệng.
“Biện pháp gì?” Hai mắt Thái Dật Tiên sáng lên.
Vân tiên sư chậm rãi nói. “Vị hôn thê Liễu thị nhất tộc của ngươi ở ngay gần Đằng Tiên Đảo, nếu ngươi có thể mời được người của Liễu gia xuất thủ thì việc khống chế Đằng Tiên Đảo dễ như trở bàn tay mà thôi.”
“Hừ.” Nghe vậy Thái Dật Tiên ra vẻ rất khó coi, trong mắt đầy sự tức giận. “Việc đó đừng nhắc lại nữa, ta dù chết cũng sẽ không đi cầu xin người của Liễu gia. Ta không có vị hôn thê đó.”
“A…”, Vân tiên sư lắc đầu. “Vậy thì quên đi.”
Hắn thấy Thái Dật Tiên quá quật cường, ương ngạnh nữa, một chút mặt mũi so với đạo đồ phía trước thì có tính là gì? Lại nói tiểu cô nương kia cũng không thực sự có lỗi với hắn.
“Ồ!”
Ý niệm vừa động, ở xa xa có một cỗ khí tức ba động khiến Vân tiên sư nghiêng đầu. “Cẩn thận!”
“Có người tới, di chuyển rất nhanh.”
Hắn vừa mới dứt lời, một đạo lưu quang đã đến trước mặt, dừng lại trên mặt nước còn để lại sóng nước thật dài phía sau. Tóc người tới điểm bạc, vẻ mặt tang thương, quanh thân ẩn có đao mang, khí tức bất ổn. Xem ra trên người này hẳn có thương thế. Nhưng dù sao Vân tiên sư cũng không dám xem thường, vì đối phương cũng thể hiện ra thực lực Đạo cơ trung kỳ chứ không kém. Gần đây chính là Loan Hải giang, có nhiều yêu thú ẩn hiện, có thể đơn thương độc mã xuất hiện ở đây há lại là người vớ vẩn hay sao?
“Bạch!’.
Đã hai tháng không nhìn thấy ai, lần đầu tiên gặp được người sống, hơn nữa là còn là người tu hành nên Mạc Cầu không khỏi phấn chấn, hắn đứng cách đó không xa, hướng về boong tàu chắp tay.
“Tán nhân Mạc Cầu gặp qua chư vị.”
Nhằm đề phòng vạn nhát có chuyện xảy ra, hắn cũng không báo ra danh hào Thái Ất Tông, dù sao trong tu hành giới Thái Ất Tông cũng có thù với không ít người, vạn nhất gặp phải lại mua lấy phiền toái.
“Mạc đạo hữu.” Vân tiên sư tiến lên một bước. “Tại hạ là Vân Xương ở Diễn Nguyệt Tông, xin có lễ.”
Thái độ của Vân tiên sư khách khí, lại thêm vẻ cảnh giác cũng phải. ở quanh đây nhiều thuỷ đạo hay cướp bóc thuyền bè qua lại, ngay cả tu tiên giả cũng chưa chắc đã lúc nào cũng an toàn.
Có điều hắn cũng không sợ. Dù Mạc Cầu có tu vi Đạo cơ trung kỳ nhưng Độc Long thần chu cũng có trận pháp, lại có thập lục cửu long tức pháo, đối phó với một vị Đạo cơ hậu kỳ cũng chưa chắc đã rơi xuống hạ phong.
“Diễn Nguyệt Tông?”
Mạc Cầu nhíu mày, tông môn này hắn chưa từng nghe nói qua, tiên đảo hình như có một tông môn tương tự nhưng nghe nói chỉ thu nhận nữ tu. Hắn vội mở miệng hỏi. “Xin thứ cho tại hạ cô lậu quả văn, chỉ bế quan tu hành nên không biết gần đây là nơi nào?” Chẳng lẽ hắn lại rơi vào một cái động thiên nào đó hay sao?
“Ừm.” Vân tiên sư ngạc nhiên. Ngay cả bế quan tu hành chẳng lẽ cũng không biết mình đang ở đâu ư? Trong lòng Vân tiên sư càng thêm cảnh giác.
“Đạo hữu, nơi này gần Loan Hải giang, thuộc phạm vi thế lực của Cửu Giang Minh.”
Cửu Giang Minh?”
Khuôn mặt Mạc Cầu cứng đờ, trong lòng cũng trở nên âm trầm. Hắn chưa từng nghe nói đến cái tên này.
“Xin hỏi đạo hữu, Loan Hải giang của Cửu Giang Minh ở vào chỗ nào?”
Sắc mặt Vân tiên sư trầm xuống. Ví như tu vi đối phương không yếu thì hắn đã trở mặt, rõ là đối phương đang giễu cợt mình. Hắn hừ lạnh.
“Đạo hữu thật đúng là cô lâu quả văn, Diễn Nguyệt Tông mà không biết thì cũng thôi, nhưng có thật là chưa từng nghe qua Cửu Giang Minh? Cửu Giang Minh chính là một trong ba đại thế lực ở Vân Mộng Xuyên, đạo hữu đã từng nghe chứ?”
“Vân Mộng Xuyên!” Mạc Cầu nheo mắt.
Rốt cuộc đã xuất hiện một cái tên mà hắn có nghe nói tới. Cực bắc của Chân Tiên Đạo là một vùng vân chướng, hoang trạch vượt ngang ba vạn dặm với vô tận cương vực tên là Vân Mộng Xuyên. Nơi này trong cổ tịch của Thái Ất Tông có ghi chép.
Khoảng cách đến Thái Ất Tông… với tu vi hiện giờ của hắn thì mấy chục năm cùng đừng mơ có thể trở về. Nhất là ba vạn dặm hoang trạch kia, ngay cả tu sĩ Đạo cơ cũng phải nhờ đến tàu thuyền đặc thù hao phí nhiều năm mới có thể đi tới. Có điều điển tịch Thái Ất Tông có ghi chép, Vân Mộng Xuyên sản vật phong phú hơn nhiều những nơi khác. Điểm ấy qua hai tháng kinh lịch vừa rồi thì hắn xác nhận là không giả.
Các loại yêu thú, dị thú xuất hiện tầng tầng lớp lớp tựa như Man Hoang giới vực, không có quốc gia phàm nhân, tất nhiên là lúc nào cũng tồn tại nguy cơ thường trực.
“Sao rồi?” Thấy biểu hiện của đối phương, Vân tiên sư ra vẻ nghi ngờ. “Đạo hữu ngay cả Vân Mộng Xuyên cũng chưa từng nghe nói qua ư?”
“Không đến mức như thế.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chỉ có điều… Mạc mỗ một lòng khổ tu, ngay cả mình ở đâu cũng không rõ khiến cho đạo hữu chê cười.”
“Không sao.” Vân tiên sư gật đầu. “Không biết đạo hữu còn có việc gì nữa không?”
“Không có.” Mạc Cầu chắp tay. “Đã quấy rầy rồi, xin cáo từ.”
Nói xong hắn sáng lên độn quang đang muốn rời đi thì.
“Xin chờ một chút.” Bỗng nhiên Thái Dật Tiên mở miệng. “Vị tiền bối này một lòng bế quan, sợ là cũng chưa quen thuộc với hoàn cảnh ở xung quanh. Kế bên này là Loan Hải giang hỗn loạn, có nhiều yêu thú ẩn hiện, nguy cơ trùng trùng, chi bằng hãy đồng hành cùng với bọn ta. Một đường cùng đi cũng sẽ dễ trông nom nhau hơn.”
Vân tiên sư nghe hắn nói thì nhướng mày, há miệng, cuối cùng lắc đầu không lên tiếng. Có trận pháp ở đây, hắn tự tin có thể áp chế một vị Đạo cơ đang thụ thương, hơn nữa hắn cũng biết vì sao Thái Dật Tiên lại mở miệng mời đối phương như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận