Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 110: Chém giết

Song trảo lăng lệ có thể ngạnh kháng cả đao kiếm, dễ dàng phá núi khiến thế công của Lăng Vạn trở nên vô cùng hung mãnh.
Hai người quanh quẩn bên chiếc xe lừa, ra chân múa tay đều sinh ra kình lực khuấy động mưa gió khiến con lừa sợ run lên bần bật.
Trong khoảnh khắc cỗ quan tài bị vỡ vụn, cái thi thể cứng nhắc rơi xuống gần đó.
Hỏa Nhãn Kim Điêu mang khí thế sôi sục, thần sắc phấn chấn, hai mắt như phát sáng.
Làm tổng bộ đầu của nha môn nhưng hắn lại không phải người sinh ra ở đây mà đến từ quận thành phồn hoa. Ở đó nhân tài lớp lớp, võ giả đạt tới cảnh giới Hậu Thiên chỗ nào cũng có. Trong đám người cùng trang lứa, gia đình Lăng Vạn chỉ là một gia đình bình thường, thiên phú võ học của hắn không quá nổi bật, chưa từng gây nên tiếng vang gì lớn.
Sau thời gian dài bị kích động, lại thêm nhiều năm không có đột phá, hắn nản lòng thoái chí mới đến Giác Tinh Thành tìm việc. Tại đây, hắn may mắn đạt thành Hậu Thiên, tu ra Chân khí, nhanh chóng lọt vào tốp những cao thủ hàng đầu. Nhưng hắn vẫn luôn ghen ghét đố kỵ với những người có thiên phú võ học xuất chúng.
Đến giờ dù đã bước vào độ tuổi trung niên nhưng chấp niệm ấy hắn vẫn không bỏ xuống được.
Dưới con mắt của hắn, Mạc Cầu chính là một thiên tài võ học như thế!
Trảo ảnh xé ngang xé dọc liên tiếp đánh tới không dứt. Ưng Trảo Công không quá huyền diệu nhưng lại được Chân khí Hậu Thiên chống đỡ, mỗi lần đánh ra đều khiến Mạc Cầu chật vật như sắp không chịu nổi.
Lăng Vạn như hóa thành một con diều hâu tấn công điên cuồng. Mắt thấy đối thủ luôn phải vùng vẫy, chật vật như chỉ còn chờ chết khiến hắn cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Thiên tài thì sao?
Không có thành tựu sau cùng thì tất cả cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.
Đối thủ càng giãy giụa chứng tỏ đối thủ càng bất lực. So với tâm trạng của Lăng Vạn, tâm tình Mạc Cầu ngày một nặng nề căng thẳng hơn.
Hắn vốn nghe nói Lăng Vạn tuy là cao thủ Hậu thiên, thực lực lại chỉ nằm trong nhóm cuối nhưng thực tế, sức mạnh của đối phương rất khủng bố. Đối phương tiện tay tấn công cũng làm hắn phải chật vật chống trả.
Sau khi được Chân khí củng cố, trảo kình của đối phương càng thêm lăng lệ. Dù Mạc Cầu dốc hết toàn lực cũng khó làm nên chuyện, chỉ có thể liên tiếp lùi lại phía sau. Hiện giờ khóe miệng hắn đã chảy đầy máu tươi, gân cốt rệu rã sắp không chịu nổi. Ngũ tạng trong người như muốn lộn ngược hết thảy.
Từ lúc toàn thân Lăng Vạn phát ra nhiệt khí, khí kình cương dương hung mãnh tản ra bốn phía, càng lại gần Mạc Cầu càng cảm thấy bỏng rát, thân thể đau nhức kịch liệt. Nhưng đứng trước lằn ranh sinh tử cũng làm cho bao nhiêu tiềm lực của hắn được dịp tháo cũi xổ lồng, từng thứ từng thứ trong não hải dần dần hòa hợp.
“Hây!”
Mạc cầu quát lên khe khẽ, đao kiếm vươn ra, giao nhau tạo thành hai đường chéo. Sau va chạm với đòn tấn công của Lăng Vạn, đao kiếm trên tay hắn trầm xuống rồi tiếp tục xoay tròn quấn song trảo vào giữa.
Đòn khóa này của hắn có thể xoắn vỡ cả núi đá, nhưng Lăng Vạn lại không phải núi đá chỉ biết đứng im, hắn là cao thủ Hậu Thiên mang trong mình Chân khí. Song trảo từ hai bên phải trái xé rách phòng ngự của Mạc Cầu, như thần ưng thoát khỏi lồng giam rồi lại tiếp tục quấn lấy đối thủ.
Nếu lực lượng đủ cường đại, bao nhiêu kỹ xảo cũng không thể bằng được!
Lúc này hai mắt Mạc Cầu đã trở nên tịch mịch. Đao kiếm trên tay như hòa vào làm một với sự biến hóa của thân thể. Hắn đạp chân xuống đất, đao quang với kiếm ảnh kết hợp cùng bộ pháp xoay tròn xung quanh Lăng Vạn. Mỗi lần biến hóa đều mượn lực phát kình, đao kiếm đi tới đâu đều để lại hư ảnh.
“Giỏi lắm.”
Hai mắt Lăng Vạn sáng lên, hắn quát lớn.
Có thể lấy tu vi ở cảnh giới Luyện thể, có lẽ còn chưa bước vào Luyện Tạng mà lại mang đến cho hắn uy hiếp như thế làm hắn không nhịn được cũng phải cảm thán.
Lăng Vạn đạp mạnh chân xuống mặt đất, thân hình bay lên không trung, kình khí trong cơ thể như hỏa sơn bộc phát xung kích ra bốn phía.
“Oanh...!”
Kình lực chí cương chí dương đánh bay Mạc Cầu ra ngoài. Cuộc chiến này đã khiến Lăng Vạn phải dốc toàn lực ứng phó, thân thể hắn cũng hao tổn nghiêm trọng. Sau khi hạ xuống mặt đất thì bước đi lảo đảo, hai mắt cũng hoa lên.
Hắn đang chờ thân hình và tinh thần ổn định trở lại thì sẽ dùng một kích cuối cùng giết chết đối phương, song gương mặt hắn bỗng biến sắc.
“Ai?”
Hắn quay đầu, chỉ kịp thấy một tia hắc ảnh ào tới ngay trước mặt.
Bóng đen tới gần hắn trong khoảng vài thước mà hắn không hề phát hiện ra được khiến hắn hoảng sợ, không kịp né tránh, chỉ có thể dùng Chân khí vung chưởng lên đón đỡ.
“Uỳnh!”
Hai chưởng đụng nhau, Lăng Vạn có cảm giác như vừa bị một tòa núi lớn đâm bổ vào, gân cốt toàn thân thiếu chút nữa thì đứt thành từng đoạn.
Chân khí toàn thân hắn tán loạn.
Chuyện gì thế này?
Tinh thần Lăng Vạn chấn động. Hắn thấy Mạc Cầu ở đằng xa đang vung vẩy một cái lệnh bài, sau đó còn tự mình cầm kiếm xông tới.
Sau một kích bất ngờ, hắc ảnh hơi sững lại, từ mũi và miệng phun ra những âm thanh quỷ dị, sau một lúc mới lại tiếp tục tấn công. Thế tới huynh hãn làm Lăng Vạn biến sắc.
“Các hạ là ai?” Hắn hét lớn. “Tại hạ là tổng bộ đầu Lăng Vạn ở Giác Tinh Thành, hiện đang phụng mệnh đuổi bắt nghi phạm bỏ trốn. Ngươi có nhận lầm không vậy?”
Mặc kệ tiếng gào thét của hắn, hắc ảnh vẫn không dừng lại, hai tay vung ra bổ nhào tới.
“Bồng!”
Thân hình Lăng Vạn còn chưa ổn định, căn bản không kịp né tránh. Bị trúng thêm một chiêu, cả người hắn cuộn tròn, bay ngược về sau như quả bóng.
Hắn chợt tỉnh ngộ! Bóng đen kia khí tức vô cùng lớn nhưng hình như không có ý thức, động tác cũng cứng nhắc thiếu mềm mại, cử động rất đơn giản. Mỗi lần ra tay xong phải chờ một lúc mới tấn công tiếp được.
Mạc Cầu tất nhiên cũng biết điều này, nếu không sao hắn lại phải để đến lúc này mới dùng đến nó. Hắn cắn răng, rống lên.
“Bắt hắn lại!”
Theo ghi chép trong Luyện Thi Thuật, hành thi vẫn có một số bản năng của người sống, có thể nghe hiểu những mệnh lệnh đơn giản. Nhưng thời gian hắn luyện tế quá ngắn, thao tác khống chế điều khiển hành thi không được như ý. Giống như hiện giờ, hành thi nghe xong chỉ đứng yên, chờ Lăng Vạn gắng gượng đứng dậy rồi mới có dị động.
“Ô...”
Nó gầm lên, rồi thêm một lần nữa xông tới. Cùng lúc đó, Mạc Cầu tay đao tay kiếm di chuyển sang bên để ngăn đường lui của Lăng Vạn.
Đến bây giờ Lăng Vạn mới có cảm giác về sự nguy hiểm và cả nỗi sợ. Không phải do hắn trời sinh trì độn mà vì bao năm qua hắn đã quen sống an nhàn sung sướng ở trong thành, sự cảnh giác với nguy hiểm cũng theo đó mà mai một đi. Ngay cả Hắc Hổ Đường, Bạch Mã Phỉ khi gặp hắn cũng phải khách khí vài phần, nói gì đến người khác?
Đè nỗi sợ và kinh ngạc lại, Lăng Vạn tuy phản ứng chậm một nhịp nhưng vẫn dứt khoát phóng về hướng di chuyển của Mạc Cầu. Đối phó với hắn dù sao cũng dễ hơn là đối phó với hắc ảnh thần bí kia nhiều.
Hai mắt Mạc Cầu ngưng trọng, trường đao ném đi như ám khí để nhiễu động đối phương, còn toàn thân hắn chợt hóa thành một đạo kiếm quang lao vọt tới.
Ngũ Bộ Nhất Sát!
Trước kiếm ý bừng bừng, Lăng Vạn vô thức giậm chân, hai mắt trợn ngược. Hắn gầm lên một tiếng, Ưng Trảo Công được vận dụng đến tận cùng, tuyệt chiêu vẫn giấu được hắn mạnh mẽ thi triển, vì một kiếm trước mắt làm hắn cảm nhận được hơi thở của tử vong.
“Đinh đinh...”
Kiếm quang lấp loáng, sau va chạm hai người ngã bay ra sau.
Mạc Cầu lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, miệng phun máu tươi. Lăng Vạn cũng bị thương ở eo, hắn còn bị hành thi ôm chặt.
“Răng rắc...”
Khí lực của hành thi vượt xa đám cao thủ như Chung Vân Triệu hay Lăng Vạn. Hai bàn tay nó siết chặt, không gian vang lên âm thanh như là tiếng xương bị nứt gãy.
“Buông ta ra!”
Lăng Vạn vừa sợ vừa giận, kình khí toàn thân phun trào như hỏa sơn bộc phát, Viêm Dương chi khí thêm một lần đột hiện.
“Soạt!”
Khí tức trên người hành thi vừa chạm vào chân khí của đối phương thì hóa thành từng mảng khói trắng, thân thể nó cũng không ngừng run rẩy. Động tác kiềm giữ được buông lỏng.
Chân khí của Lăng Vạn đúng là có thể khắc chế hành thi của Hà Tiến!
Mạc Cầu đang nằm rạp trên mặt đất thấy vậy thì biến sắc. Hắn nổi giận, gầm lên một tiếng rồi cầm kiếm, nghiến răng xông lên.
Ngũ Bộ Nhất Sát!
“Keng...!”
Kiếm quang phá không, lóe lên một cái rồi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận