Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 185: Coi trọng

Dược cốc không hổ là trung tâm của Linh Tố Phái, là nơi nổi tiếng về y đạo của phủ Đông An, chỉ cần để tâm thì các loại dược liệu hiếm thấy đều có thể tìm được.
Dù là Thất Tâm Quả hay Thiên Lý Hương cũng thế. Sau khi có được dược liệu, Mạc Cầu từ chối lời mời của những người khác rồi đi thẳng về chỗ ở của hắn trong cốc. Nửa tháng sau đó, hắn cũng xin miễn tiếp khách, đóng cửa không ra ngoài để chuyên tâm luyện dược.
Tu La Đan, Kim Cương Tô Du và một ít đan dược dùng để bồi bổ chân khí, một vài loại dược vật thí nghiệm lần lượt được hắn luyện chế. Trong lúc ấy hắn vẫn không quên việc tu hành của mình.
Hiện giờ Mạc Cầu chủ tu Chính Dương Công, tuy có đan dược phụ trợ nhưng tốc độ tu luyện tiến triển khá chậm. Hắc Sát chân thân cũng cần lượng chân khí lớn. Hắn dành hai canh giờ tu hành nội công cũng chỉ đủ chân khí để tu luyện Hắc Sát chân thân trong có một canh giờ.
May mà hắn có Tu La Đan, Kim Cương Tô Du để vừa uống vừa thoa, môn ngạnh công của hắn có những tiến bộ thấy rõ.
Về phương diện võ kỹ, hắn chủ tu pháp môn trong Hắc Sát Bảo Lục. Có điều lần này hắn không nhờ hệ thống cảm ngộ mà tự mình tìm tòi. Tinh quang trong thức hải hắn để dành để sau này có cơ hội thì cảm ngộ tâm pháp nội công mạnh hơn.
Nhờ có căn cơ tốt từ trước, tuy Hắc Sát Bảo Lục đều là võ kỹ thượng phẩm bất phàm nhưng hắn cũng đã nhập môn được. Nhất là khinh công Phù Quang Lược Ảnh, môn này có liên quan đến công pháp Chỉ Xích Thiên Nhai hắn tu luyện từ trước nên khi tu tập đã đạt được tiểu thành.
Tu La Đao, Độc Sát Kiếm cũng vì có Âm Dương Thác Loạn Đao dẫn nhập nên sau một thời gian hắn đã có thể thi triển dễ dàng, thành thạo.
Cùng lúc đó, một số ưu đãi dành cho đệ tử nội môn, thậm chí là đệ tử chân truyền hắn cũng đã được hưởng thụ. Ví như một ít tàng thư trong Vạn Quyển Lâu hắn có thể xem mà không cần phải có công lao. Mỗi tháng hắn được nhận tiền trợ cấp, nhận thêm một ít đan dược để tu hành. Nếu có mua dược liệu, mua thuốc cũng sẽ được chiết khấu.
Mọi việc cứ trôi qua bình lặng như thế.
Trên đại điện, chưởng môn Lý Ẩn ngồi ngay ngắn ở chính giữa, hai bên trái phải lần lượt là Cát trưởng lão, Trương trưởng lão rồi đến những người khác. Chỉ có tam trưởng lão Đổng Tịch Chu thì vẫn không thấy xuất hiện như trước.
Nội vụ đường thì có đường chủ Trương Bảo Tượng, còn có trưởng lão ngoại môn Cô Phong Nhất Kiếm Tổ Cầu.
“Người tên Mạc Cầu này đến từ Giác Tinh Thành, lúc trước có đi theo Hứa Mộ Vân từng là đệ tử của phái ta học tập y thuật, sau đó tìm về gốc gác mà gia nhập Linh Tố Phái nên không tính là người ngoài.” Trương Bảo Tượng có khuôn mặt phúc hậu, tiếng nói hiền hòa. “Huống chi hắn còn là đệ tử chân truyền của Đổng trưởng lão, trở thành đệ tử nội môn cũng là hợp tình hợp lý.”
“Hắc hắc...”, Cát trưởng lão cười khẽ. “Tiểu tử Bảo Tượng, ở đây không có người ngoài, ngươi không cần phải đi đường vòng như thế. Chắc chắn Mạc Cầu sẽ muốn trở thành đệ tử nội môn chân truyền.”
Một đối tượng mới có từng ấy tuổi mà đã có thiên phú biểu hiện như thế, Linh Tố Phái không thể bỏ qua được. Trước đây hắn dùng tiền mua danh phận, lúc đó là giả, bây giờ là thật.
“Không sai.” Trương trưởng lão gật đầu. “Ta đã hỏi thông tin về chuyến đi Phượng Đầu Sơn của hắn, hỏi về quá trình hắn chẩn bệnh chữa trị ở đấy thì biết hắn y thuật vững chắc, dùng thuốc có nghiên cứu, chỉ kinh nghiệm là thiếu hụt một chút mà thôi. Hắn có thể tái hiện Quỷ Môn Thập Tam Châm, tự sáng tạo ra Thông Tê Tán là đã đủ chứng minh thiên phú của hắn rồi.”
“Ừm.” Lý chưởng môn gật đầu. “Nhân phẩm của hắn thế nào?”
“Những người tiếp xúc với hắn đều đánh giá cao hắn.” Chưởng lão ngoại môn tiếp lời. “Từ Giác Tinh Thành đến phủ Đông An đường xa ngàn dặm, trên đường đi tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm nhưng chỉ vì một lời hứa mà hắn sẵn sàng dẫn theo một nữ nhân quyết chí lên đường, có thể coi hắn là hạng người tôn trọng tín nghĩa. Cát Nguyên, Lý Quảng Nhiên, ngay cả Tiểu Uyển và Tạ Diệu Vũ của Tỏa Nguyệt Quan cũng nói hắn làm người có thể tin được.”
“Không sai.” Lý chưởng môn gật đầu. “Nhưng ta nghe nói tính cách hắn có chút quái gở, không gần gũi người khác lắm. Hắn nhập cốc hai tháng mà gần như không bước ra ngoài. Điều này về sau sợ là không tốt.”
“Không phải.” Cát trưởng lão lắc đầu. “Từ trước đến nay, hạng người kinh tài tuyệt diễm có ai mà không khác thường, Mạc Cầu có như vậy cũng là bình thường. Huống hồ nếu không toàn tâm toàn ý nghiên cứu y đạo, sao có thể đạt tới thành tựu như vậy khi còn rất trẻ?”
“Không sai.”
“Nói đúng lắm.”
“Cát trưởng lão nói phải.”
Mấy người có mặt trong điện đều lên tiếng đồng tình.
“Nếu đã như thế.” Lý chưởng môn vỗ nhẹ vào tay ghế. “Cho hắn tự do hai tháng rồi, giờ cũng nên gọi hắn tới.
“Rõ.”
Ngoài điện có tiếng người nhận lệnh rồi lui ra. Không bao lâu sau, Mạc Cầu thay y phục, biểu lộ không kiêu ngạo cũng không tự ti bước lên đại điện, chắp tay thi lễ.
“Vãn bối Mạc Cầu xin chào chưởng môn, chào các vị tiền bối!”
“Ừ.” Lý chưởng môn cúi đầu quan sát kỹ một lúc. “Chuyện liên quan đến Cửu Liên Sơn, tông môn không thể đứng ra bảo vệ ngươi, để ngươi rơi vào hiểm cảnh, trong lòng ngươi có oán hận không?”
“Vãn bối không dám.” Mạc Cầu cúi đầu.
“Không dám?” Lý chưởng môn ngồi thẳng lên, âm thanh phiêu hốt. “Xem ra là vẫn có.”
Sau đó, hắn thở dài.
“Nhưng cũng khó trách được ngươi. Dù sao ngươi vô duyên vô cớ phải nhận lấy ủy khuất, tông môn lại chỉ đứng ngoài quan sát. Người hiểu lý lẽ đều sẽ có tâm lý như vậy. Nhưng chúng ta cũng có chỗ khó.”
“Vãn bối hiểu.” Mạc Cầu gật đầu, vẻ mặt không có biến hóa gì.
Lúc đó hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, Linh Tố Phái sẽ không vì hắn mà đắc tội với Tử Dương Môn. Cán cân lợi ích trước giờ vẫn thường nghiêng về phía cường giả. Nếu muốn oán hận, hắn chỉ có thể hận mình thực lực không đủ, nên bị người ta xem thường coi như một đứa con hoang mà thôi.
“Ngươi hiểu thì tốt.” Lý chưởng môn nhìn Mạc Cầu, theo dõi kỹ biến hóa trên gương mặt hắn, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu.
“Nhưng ngươi yên tâm, từ nay về sau nếu có sự tình gì, từ trên xuống dưới Linh Tố Phái sẽ là trụ đỡ cho ngươi.”
Lý chưởng môn nói thong thả, nhưng mỗi lời đều như chém đinh chặt sắt. Mạc Cầu ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc.
Câu nói này đến từ chưởng môn của Linh Tố Phái, trọng lượng lời nói chứng tỏ Linh Tố Phái đã chính thức tiếp nhận mình, còn xem hắn là trọng điểm vun trồng bồi dưỡng nữa.
“Mạc Cầu.” Cát trưởng lão đứng ở một bên tiếp lời. Âm thanh giọng nói của lão làm cho không khí trong điện trở nên thoải mái và bớt nghiêm trang lại. “Hôm nay gọi ngươi tới là để bố trí công việc cho ngươi. Hai tháng nghỉ ngơi từ lúc ở Phượng Đầu Sơn có lẽ cũng đủ rồi.”
“Vâng.” Mạc Cầu chắp tay. “Không biết tiền bối có gì phân phó?”
“Ngươi có mong muốn gì không?” Cát trưởng lão hỏi lại.
“Vãn bối không thích làm việc vặt, chỉ cầu một lòng nghiên cứu y thuật, võ đạo, nếu có thể ở lại Dược cốc thì là tốt nhất.” Mạc Cầu đáp.
Tất nhiên, nếu dược liệu vàng bạc trong tay đã sử dụng hết thì hắn cũng không ngại ra ngoài để thu thập lại.
Mọi người trong điện đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều hiện ra ý cười. Trong suy nghĩ của bọn họ, một thầy thuốc dốc lòng nghiên cứu y thuật, tính cách tất nhiên phải thuần phác, hành động phải chuyên tâm như vậy. Việc này với Linh Tố Phái là một chuyện tốt.
“Ở tại Dược cốc tất nhiên là không có vấn đề gì.” Trương trưởng lão lần đầu mới lên tiếng. “Nhưng con đường y đạo, nếu chỉ đóng cửa tu hành cũng khó mà đạt thành tựu cao được. Y thuật của ngươi tuy vững chắc nhưng kinh nghiệm chưa đủ. Không bằng thế này...”, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói. “Ngươi theo ta vào thành nội xem bệnh để tích lũy thêm kinh nghiệm. Lão hủ cũng có một ít y thư có thể cung cấp cho ngươi nghiên cứu, chỗ nào không hiểu có thể tới hỏi ta.”
“Hơn nữa cũng có thể theo đó mà kết thân với đám quý nhân trong thành.”
Lão vừa dứt lời, chân mày Mạc Cầu không khỏi nhếch lên. Trương trưởng lão có địa vị đặc thù trong Linh Tố Phái, bởi vì lão không chỉ có y thuật cao minh mà còn là thượng khách của các thế lực lớn và các nhà hào môn trong thành.
Những người được lão chữa bệnh cũng đều là các đại nhân vật. Nói đến Linh Tố Phái, người trong phủ Đông An nghĩ đến đầu tiên không phải Lý chưởng môn mà chính là vị Trương thần y danh vọng rất cao này.
Theo lời lão nói, hẳn là lão có ý định bồi dưỡng mình làm người nối nghiệp? Theo đó, hắn ngày ngày ra vào các nhà hào môn, địa vị có lẽ sẽ tăng lên nhanh chóng, đệ từ các môn phái lớn cũng sẽ nể mặt mũi hắn mấy phần.
“Có thể đi theo tiền bối học nghệ là một vinh hạnh lớn, vãn bối tất nhiên là nguyện ý.” Mạc cầu đáp. “Nhưng ta cũng sợ nếu cứ suốt ngày xem bệnh thì sẽ không còn thời gian để tu tập y thuật. Vãn bối cũng không phải hạng người dễ giao tiếp với người khác, sợ là không ổn.”
“Ha ha...”, Đường chủ nội vụ đường Trương Bảo Tượng nghe thế thì cười lớn. “Mạc Cầu, ngươi quá lo lắng rồi. Những người có tư cách để cho gia phụ tự mình chẩn bệnh cũng không nhiều đâu.”
Linh Tố Phái không thiếu các gia tộc truyền thừa, như Cát Nguyên chính là cháu trai của Cát trưởng lão, Trương gia cũng là một tộc lớn trong Dược cốc, trưởng lão và đường chủ đều là người một nhà.
“Không sai.” Tổ đại hiệp gật đầu phụ họa. “Có thể đi theo Trương trưởng lão tọa trấn trong thành là chuyện mà người ngoài cầu còn không được. Đúng rồi, tiền trợ cấp hàng tháng của Mạc Cầu cũng nên thay đổi chứ nhỉ?”
“Chuyện ấy là đương nhiên.” Trương Bảo Tượng gật đầu. “Mạc Cầu, ta nghe nói tại Giác Tinh Thành ngươi đã chẩn bệnh cứu người để từ đó thu thập võ kỹ phải không? Sau này không cần phiền toái như vậy. Chỉ cần ngươi có yêu cầu, ta tin sẽ có rất nhiều người tự nguyên dâng công pháp lên cho ngươi. Đây cũng là lợi ích mà Linh Tố Phái có thể mang lại cho ngươi. Tuy nhiên ngươi cũng chớ vì mải mê tập võ mà làm ảnh hưởng tới tiến trình tu tập y đạo của mình.”
Mạc Cầu giật mình trong lòng, chuyện cũ như thế không có mấy người biết, ngay cả Tần Thanh Dung cũng không nắm rõ. Không ngờ những người này lại biết được.
Xem ra thời gian hai tháng hắn ở Dược cốc, môn phái cũng không chịu ngồi yên một chỗ. Việc Linh Tố Phái dụng tâm vun trồng đệ tử rồi cuối cùng không thu hoạch được gì không phải là việc chưa từng xảy ra.
Hắn gật đầu. “Vãn bối rất có hứng thú với cả y đạo vào võ thuật.”
“Việc đó không sao.” Lý chưởng môn nói. “Nhưng ta sợ Đổng sư đệ sẽ không thích đâu. Sau này ngươi có gặp hắn thì phải chú ý một chút.”
“Vâng.”
“Còn một chuyện nữa.” Trương Bảo Tượng nhìn hắn. “Theo quy củ cũ, đại phu xem bệnh trong thành nội sẽ được mang theo hai người làm hộ vệ tùy thân. Ngươi cũng sẽ được như vậy.”
“Có chuyện đó?” Mạc Cầu sững người.
“Hứa Việt, Tử Lăng. Hai người các ngươi đi vào đi.”
Sau tiếng hô, hai người một nam một nữ cùng đi vào trong điện.
Nam tử tuổi chừng ba mươi, màu da hơi ngăm đen, vẻ nghiêm túc đứng đắn. Sau khi đi vào trong điện thì chắp tay thi lễ nhưng không lên tiếng. Nữ tử chừng hai mươi tuổi, dung mạo bất phàm, làn da trắng nõn. Hai mắt nàng đảo qua Mạc Cầu thì gò má đỏ lên, vẻ hơi thấp thỏm.
Mạc Cầu mím môi.
Nam tử Hứa Việt kia hắn không biết, nhưng nữ nhân Trương Tử Lăng này thì hắn đã thấy qua. Môn phái bố trí hai người cho hắn, ý tứ xa xôi chính là muốn tác hợp cho hắn mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận