Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 294: Biến cố

Cái chuông dài chừng ba tấc, hình tròn dẹp, miệng mở lớn, bên trong có một viên đan dược đen như mực, mặt ngoài có màu huyết hồng quỷ dị, nhìn thật kỹ có thể thấy được rất nhiều văn lộ tinh mịn như phù văn, lại như đang không ngừng vặn vẹo. Nhìn lâu vào đó sẽ có cảm giác đầu váng mắt hoa, buồn nôn. Cầm nó trong tay, lắc lư cũng không thấy tiếng chuông vang lên mà có tiếng rít như tiếng lệ quỷ.
Nó chính là Nhiếp Hồn Linh.
Mạc Cầu thả cái chuông trong tay ra, bấm tay gảy nhẹ, hai giọt tiên huyết từ từ nhỏ xuống. Tiên huyết xâm nhiễm làm cái chuông càng đỏ thẫm như vật sống, chớp mắt đã thôn phệ sạch sẽ.
“Ô...”
Một cỗ âm phong từ bên trong vang ra, vờn quanh như bay múa. Hai mắt Mạc Cầu hơi co rút lại, hắn đột nhiên bấm pháp quyết, trong miệng quát khẽ.
“Xuất!”
“Hô...”
Âm phong quét sạch, hai sợi khói đen thoát ra hóa thành một mảnh nhấp nhô giữa không khí.
“Đi.”
Mạc Cầu chỉ một ngón tay, hai cỗ khói đen hóa thành hai mũi tên bổ nhào về phía trước.
“Ngừng!”
Hắn vừa quát, mũi tên đã dừng sững giữa không trung. Mạc Cầu chớp mắt, năm ngón tay uốn lượn, hướng về phía trước ra dấu. Cùng lúc đó, hai luồng khói đen cũng không ngừng lăn lộn ngưng tụ hóa thành quỷ trảo đen như mực chụp tới trước.
Quỷ trảo tùy ý mà động, có thể biến lớn nhỏ, tụ tán tự nhiên. Hai con lệ quỷ dưới sự điều khiển của Mạc Cầu thoắt ẩn thoắt hiện, diễn hóa vô tận.
Song trảo chớp lóe làm hiện ra rất nhiều trảo pháp tinh xảo khiến người tập võ bình thường nhìn thấy mà than thở.
Không bao lâu sau.
“Thu!”
Theo tiếng quát, lệ quỷ hóa thành khói đen lui về trong cái chuông biến mất không để lại dấu tích gì. Ngự Quỷ Hỗn Thiên pháp, đệ nhất trọng đã hoàn thành, tuy nhiên không hẳn là nó không để lại hậu hoạn gì.
“Khụ khụ...”!
Mạc Cầu che miệng ho lên mấy tiếng, thần sắc ra vẻ mệt mỏi, sắc mặt đã trắng bệch giống như đang nhiễm bệnh nguy kịch nào đó. Việc này là do hắn không có pháp lực mà muốn cưỡng ép khu hồn dịch quỷ hạ tràng.
Người và quỷ vốn khác nhau. Phàm nhân không có pháp lực lại mưu toan điều khiển quỷ vật, thân thể nhất định sẽ bị âm khí ăn mòn. Thời điểm khu hồn dịch quỷ cũng không thể như tu Tiên giả, trực tiếp lấy pháp lực để trấn áp mà cần ý niệm vô cùng mạnh mẽ để điều khiển cho chúng nghe theo.
Bởi vì thế nên Ngô Pháp Thông điều khiển lệ quỷ gần như không tiêu hao gì, Mạc Cầu lại hoàn toàn khác. May mắn vì hắn là người có khí huyết dồi dào, thần niệm cường đại, nếu không chưa chắc đã vượt qua được sự phản phệ của nó.
“Mạc đại phu.”
Trước cửa vang lên tiếng hô hoán.
“Mau đi thôi.”
“Tới đây.”
Mạc Cầu đáp lời, lấy từ trên người ra một viên đan dược cho vào miệng, đả tọa một lúc rồi đứng lên. Hắn đẩy cửa ra ngoài, một cơn gió biển ào tới trước mặt. Thời gian gia nhập đội ngũ Đồng gia đã được gần nửa năm, đội xe cũng đã tới địa giới Đại Tấn.
Hắn từng nghe Tiên đảo ở ngoài biển rộng mênh mông, càng đến gần mục tiêu thì địa thế càng phát sinh ra nhiều nhánh sông. Thời gian dần trôi qua, đã không còn phân rõ xuân hạ thu đông nữa, thời khắc lúc nào cũng chỉ thấy nóng bức.
“Soạt!”
“Nhị ca, nhấc giúp ta cái này, chặn ngựa lại đừng để nó chạy mất.”
“Được rồi.”
Trong nội viện, tiếng ngựa hí vang lên liên hồi.
“Mạc đại ca.” Lục Mộc Hủy nắm tranh mã bước tới, thấy Mạc Cầu thì không khỏi thấp giọng khuyên nhủ.
“ngươi lại tu luyện Ngũ Quỷ Hỗn Thiên Đại Chú phải không? Đấy là thứ dính đến Âm hồn pháp môn, không tốt cho tu vi.”
“Không sao.” Mạc Cầu ho nhẹ hai tiếng, khoát tay áo. “Đồng tiền bối cũng đã nói, trên Tiên đảo có môn phái chuyên tu hành phương pháp ngự quỷ đó thôi. Có thể thấy được pháp môn bậc này cũng không phải là bàng môn tà đạo, chủ yếu là nhìn xem người tu luyện có kiểm soát được hay không.”
“Có thể là do ta cả nghĩ...”
Lục Mộc Hủy há miệng định nói, thấy vẻ lạnh nhạt của Mạc Cầu thì biết là có ngăn cũng vô dụng nên chỉ đành bất đắc dĩ than nhẹ.
Mạc Cầu thì không nói thêm gì nữa. Tu hành Ngũ Quỷ Hỗn Thiên Đại Chú nhìn thì như hại lớn hơn lợi, nhưng kỳ thực khi đã nhập môn rồi thì lại thấy được chỗ tốt khác.
Giống như tao âm sát khí quấn thân, mặc dù sẽ làm hao mòn khí huyết nhưng cũng giống với cách tu luyện nhục thân khác. Điều này làm ngạnh công đã tới cực hạn của hắn lại có thể tiến thêm một bước nữa.
Ví như tu thành pháp lực, tập hợp đủ quỹ quỷ có thể đem ngũ quỷ tu thành cái gọi là hộ đạo pháp thần, có rất nhiều chỗ tốt.
“Hai vị, đi thôi.”
Hứa Đạo Kỷ dẫn ngựa đi tới, nhìn hai người nói một câu rồi vọt người leo lên lưng ngựa. Người này không giống các tu Tiên giả khác, hắn có xuất thân giang hồ nên càng không để ý đến nguồn gốc của Mạc Cầu. Đoạn đường di chuyển không tránh khỏi có người bị thương, y thuật của Mạc Cầu là hết sức quan trọng.
“Giá!”
Xe ngựa lộc cộc, mọi người lại tiếp tục lên đường. Đội ngũ của bọn họ không chỉ có người tu hành mà còn có không ít tùy tùng. Riêng Đồng gia thôi đã dẫn theo gần hai mươi kẻ hầu người hạ, những người khác cũng đều như thế. Lục Mộc Hủy chỉ dẫn theo có một nghĩa huynh mới thực sự là không giống ai.
“Vương đạo trưởng.” Lên đại đạo rồi, Hứa Đạo Kỷ giục ngựa bước nhanh tới gần một người, hắn mở miệng hỏi. “Theo suy đoán của ngươi thì bao giờ sẽ tới?”
“Với tốc độ này, hẳn là trong hai tháng sẽ tới.” Vương đạo trưởng là người tu hành mới gia nhập đội ngũ từ tháng trước. Người này nắm rõ đường sá, tu vi cũng không thấp, mọi người đều rất hoan nghênh.
“Hai tháng.” Hứa Đạo Kỷ ra vẻ chờ mong xen với thấp thỏm. “Không biết hiện giờ những môn phái trên Tiên đảo có thu nhận đệ tử hay không?”
“Theo thời gian thì mấy đại Tiên tông còn chưa tới lượt.” Vương đạo trưởng bấm ngón tay tính toán. “Hiện tại chắc là phiên của Thiên Hải Các, Bích Vân Tiên Tông hay Vấn Đạo Tông chiêu nạp đệ tử.”
Mọi người nghe vậy thì không khỏi liếc mắt nhìn sang. Đồng lão vội mở lời.
“Vương đạo hữu, ngươi ở gần Tiên đảo nhiều năm, kiến thức rộng rãi, không ngại chia sẻ cùng mọi người một chút hiểu biết về các tông môn chứ?”
“Đồng đạo hữu khách khí rồi.” Vương đạo trưởng vuốt râu cười khẽ. “Các đại tiên môn, cứ bốn năm thì thay nhau tuyển nhận môn nhân. Người tu hành chúng ta muốn gia nhập nhất chính là Chân Tiên Đạo, Vô Lượng Cung, Thượng Thanh Tông. Đó chính là các đại môn phái. Bất quá...”
Hắn lắc đầu.
“Những môn phải này thu đệ tử điều kiện rất hà khắc. Nói thật, chư vị đừng mang hy vọng ấy làm gì.”
Trong mắt hắn, kẻ được coi là thiên tài của Đồng gia cũng chẳng có một tia hy vọng gì để gia nhập vào ba tông môn kia.
“Dưới họ thì có Vấn Đạo Tông, Linh Hư Tiên Phái, Yển Tông, Thiên Diễn cùng các tông phái tương đương.”
Yển Tông?
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động.
“Tuy vậy, những tiên pháp bậc này thu đệ tử cũng rất khắc nghiệt, Đồng tiểu hữu có thể thử một chút xem sao.”
Cũng chỉ là thử một chút mà thôi, hy vọng quả thực không lớn.
“Tại đây, các Tiên phái như Thiên Hải, nguyện vọng thu đồ đệ cũng không thấp. Kém nhất là các vị Trúc Cơ trấn giữ môn phái, thậm chí còn không có căn cơ gì.”
Nói xong hắn nhẹ lắc đầu.
“Trúc Cơ...” Đồng Nguyên Phụ lộ vẻ mặt vô cùng hâm mộ, hai tay vung vẩy. “Một ngày kia, ta nhất định sẽ trở thành tu sĩ như thế, đằng vân giá vũ, tiêu dao tự...”
“Đó là cái gì vậy?”
Hắn còn chưa dứt lời thì hai mắt đã mở lớn kinh ngạc, đưa tay chỉ lên bầu trời. Mọi người đều quay đầu nhìn theo, vẻ mặt sững sờ.
Giữa không trung, một đám mây trắng cách mặt đất trăm trượng đang phi nhanh lại chỗ này. Đám mây tự nhiên không thể làm được như vậy.
“Đằng vân giá vũ...”, Đồng Nguyên Phụ cứng họng lại. “Chẳng lẽ là người tu tiên Trúc Cơ?”
“Có lẽ không phải.” Vương đạo trưởng khẽ lắc đầu. “Ta từng gặp tiền bối Trúc Cơ độn pháp, tốc độ nhanh hơn thế này nhiều. Đây có lẽ là tu sĩ Luyện khí khống chế pháp khí phi độn mà thôi.”
“Hình như nó đang nhằm hướng chúng ta bay tới?”
Nghe vậy, mọi người không khỏi thấp thỏm. Nơi này còn cách Tiên đảo một quãng xa, ai biết người tới có mang ác ý hay không. Pháp khí phi độn có cái nào không phải là thượng phẩm, lại thêm tu sĩ cao giai nữa, nếu có ác ý thì...
“Li!”
Đúng lúc ấy trên trời vang lên tiếng diều hâu rít lên. Hai mắt Mạc Cầu co rút lại.
“Không chỉ có một người tới đâu.”
“Đát đát...”
Có tiếng vó ngựa vọng lại, phía sau bụi tung mù mịt thành một hàng dài nhằm về phía đội xe.
Không bao lâu sau.
“Hô!”
Trên bầu trời vân vụ nổi lên, một bóng hình xinh đẹp cao gầy nhẹ nhàng đáp xuống chặn phía trước, nàng lặng lẽ đưa mắt nhìn mọi người.
“Kính Không Môn làm việc, các ngươi hãy ngoan ngoãn một chút.”
Người tới tướng mạo xuất chúng, nhìn tuổi tác xem chừng cũng không lớn nhưng uy thế phát ra thì rất dọa người. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến cả đội xe không dám động đậy. Còn như Kính Không Môn là cái gì thì may ra chỉ có Vương đạo trưởng mới biết mà thôi. Dẫu có biết cũng không ai dám lên tiếng nhiều lời.
Lúc này, phía sau đội ngũ đã xuất hiện hơn hai mươi người. Ngựa bọn họ cưỡi đều có huyết mạch dị thú cao chừng gần trượng, cả người là giáp diệp lấp lóe hàn mang, uy thế bất phàm. Đi đầu là một người mở miệng nói giọng lạnh như băng.
“Chúng ta theo lệnh hoàng thất Đại Tấn truy bắt một tên đạo tặc, các ngươi tốt nhất hãy giao người đó ra đây.”
“Chư ,,, chư vị.” Đồng lão run rẩy đáp. “Liệu có hiểu lầm gì hay không?”
Lão đưa tay hướng về đội ngũ chỉ.
“Chúng ta xuất phát từ Đại Tấn đã nữa năm, trong đội ngũ sao lại có đạo tặc được?”
“Thật vậy sao?” Người cưỡi ngựa nhếch miệng. “Thời gian thật trùng hợp. ĐỒ vật của hoàng thất bị trộm đi cũng khoảng nửa năm trước.”
“Hô...”
Hắn huơ huơ trường thương trong tay, một vòng linh quang nhảy nhót tại mũi thương rồi chậm rãi chỉ qua một lượt mọi người.
“Tu Tiên giả, trừ bọn ngươi ra còn có ai đây? Đừng tính lừa gạt chúng ta. Chúng ta đuổi tới tận đây sao có thể nhầm lẫn được. Nếu không khai thì đều theo ta về tông môn thẩm tra.”
“Oanh!”
Một cỗ xe kiệu ở phía sau đột nhiên nổ tung, một bóng người lao ra nhanh như thiểm điện rồi xông vào trong rừng rậm bên cạnh.
“Muốn chạy trốn?”
Nữ tu sĩ ở phía trước đoàn xe cười lạnh, quanh thân nổi lên sương mù, cả người hóa thành một sợi khói lướt tới trước. Tốc đi nhanh khiến Mạc Cầu thấy mà lạnh cả tim.
“Là Địch đạo hữu.”
Hứa Đạo kỷ chớp mắt, lập tức chắp tay thi lễ với đội kỵ binh. “Bằng hữu, đã tìm được người rồi liệu có thể cho chúng ta rời đi hay không?”
“Cái gì?” Người cưỡi ngựa hừ nhẹ. “Tất cả đứng yên không nhúc nhích.”
Mọi người nghe vậy thì đều thấp thỏm, không ai dám loạn động. Không lâu sau.
“Bành!”
Ở phía xa, một vòng tử sắc nổ tung như pháo hoa giữa trời.
“Hừm.” Người đi đầu nhếch mép cười. “Không có trên người hắn?”
“Bạch!”
Hắn vừa dứt lời, từ trong đám người đột nhiên nhảy ra hai thân ảnh chạy về phía xa.
“Ai?”
“Tất cả đứng lại.”
Người cưỡi ngựa đại biến, hắn gầm lên một tiếng, trường thương giơ cao, uy áp kinh khủng bộc phát vang trời.
“Đi!”
Sắc mặt Hứa Đạo Kỷ đã trắng bệch, hắn hét lớn một tiếng rồi dẫn đầu xông ra. Mạc Cầu nhắm hai mắt, đột nhiên cong ngón tay búng ra, một khắc sau cả đội xe trở nên hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận