Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 617: Chém giết

Ngũ Hành Hoàn thả ra kỳ quang ngũ sắc rõ ràng, vầng sáng quét qua giữa trời, nguyên khí xung quanh trở nên trì trệ. Mạc Cầu không cần thăm dò đã hiểu ra. Lúc đối phương tế ra pháp bảo, bản thân mình muốn thông qua nguyên khí thiên địa để khống chế thi triển pháp thuật là không có khả năng. Những hắn cũng không sợ.
Truyền thừa chi bảo không giống với trấn tông chi bảo, công dụng làm biểu tượng là chính, uy lực chưa chắc đã cường đại, nếu không năm xưa Ma Y Giáo đã không gặp nạn mà không có khả năng lưu lại.
“Coong!”
Ý niệm vừa động, kiếm quang liền lóe lên.
Thiên Lôi Kiếm từ một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa thành ngàn, chỉ trong chớp mắt kiếm quang đã mang theo điện quang bao phủ vài dặm. Vẻ mặt hắn lãnh túc, trên thân không có bàng vật, trong lòng chỉ có kiếm quyết lưu chuyển.
Hải mắt Nguyên Thiên Y co rút lại, trong lòng hơi trầm xuống. Đối thủ khó đối phó hơn hắn tưởng tượng nhiều. Phương pháp ngự kiếm của Mạc Cầu cực kỳ huyền diệu, ngay cả hắn cũng không thể lường hết được những biến hóa trong đó.
Có điều, kiếm thuật dù cao minh thì sao?
“Đi!”
Quát khẽ một tiếng, Ngũ Hành Hoàn tản ra rực rỡ hướng về kiếm trận phóng đi.
Mạc Cầu lắc đầu im lặng. Hắn không thích làm bừa. Nếu cảnh giới ngang nhau, pháp khí giống nhau, hắn đã sớm tìm được chỗ yếu trong khí cơ của đối phương, chỉ vài hơi thở là sẽ kết thúc đấu pháp. Hiện giờ nghĩ lại, kiếm trận chập trùng, tiến lui theo chỉ dẫn của thần niệm, dùng bản năng đón lấy linh quang đột kích.
“Oanh!”
Vầng sáng tiêu tán. Phương pháp ngự kiếm của Mạc Cầu quả thực cao minh, nhưng phẩm giai pháp bảo và tu vi bản thân lại thua kém đối phương. Một lần va chạm, kiếm trận liền hiện ra bất ổn, linh quang ngũ hành thế như chẻ tre xông vào kiếm trận, mạnh mẽ đâm tới nhục thân.
“Đinh...”
Thiên Lôi Kiếm rung động, kình lực bách biến. Cương mãnh, âm nhu, ngang ngược, tinh tế, phiêu miểu... kiếm trận như bùn đầm tạo thành lực lượng bám lấy ngũ hành linh quang.
Tốc độ lao tới của Ngũ Hành Hoàn cũng theo đó mà chậm lại. Kiếm khí nuốt ra nuốt vào tìm khe hở mà xuất, rồi nhằm hướng Nguyên Thiên Y mà tiễu sát.
“Hảo tiểu tử!”
Nguyên Thiên Y gầm lên, hắn vội thi pháp ngăn kiếm khí lại bên ngoài, bàn tay vừa nhấc lên đã thả ra một thanh pháp bảo.
Pháp bảo hình viên trùy, tốc độ nhanh tuyệt luân, với cảm giác hiện giờ của Mạc Cầu cũng chỉ phát hiện thấy lưu quang lóe lên rồi biến mất. Kiếm trận đang giằng co với Ngũ Hành Hoàn không thể ngăn cản, lưu quang chỉ hơi chậm lại rồi xuyên qua kiếm trận.
Theo bản năng, Phá Pháp Như Ý hiện ra từ hư không, ngăn trước mặt Mạc Cầu.
“Đang!”
Tiếng va chạm giòn giã vang lên.
Ngọc Như Ý tung bay, đột kích viên trùy cũng bị liệt diễm bao trùm, Phần Thiên Chi Diễm giống như hóa thành thực chất, đem pháp bảo quấn vào bên trong.
Chỉ một chút kiếm trận sơ sẩy, một tia điện quang bên trong Ngũ Hành Hoàn đã xuất hiện phía trước Mạc Cầu. Vòng tròn lớn chừng bàn tay màu vàng đất, nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng đập nhẹ một cái lại giống như cả một ngọn núi lớn đánh tới.
Hành Hoàn chưa tới, gió lốc cuồng bạo đã thổi ra đến vài dặm. Mạc Cầu chớp mắt, thức hải đảo qua mấy chục ý niệm chỉ trong ánh chớp, các loại phương pháp đối ứng hiện ra, sau đó hắn hư nhấc tay phải.
Toái Thiên Thủ!
Bàn tay hiện ra linh quang khép chỉ làm đao, trong lòng Mạc Cầu sinh ra nhất niệm. Thập Phương Sát Đạo Nhất Tự Minh Tâm Trảm xẹt qua giữa trời, chém thẳng tới Hành Hoàn.
“Đinh...”
Va chạm như thiên thạch đập xuống mặt đất, đại địa hiện ra gợn sóng. Tiếng nổ trầm đục vang khắp tứ phương, thân hình Mạc Cầu không động, hư không xung quanh nổi lên gợn sóng, sóng xung kích quét sạch tứ phương.
“A?”
Nguyên Thiên Y sững sờ. Hắn không ngờ tình huống thế này sẽ xảy ra. Dù sao lực lượng của Ngũ Hành Hoàn hắn thừa biết, nói nó có thể nghiền ép tông sư Kim Đan bình thường cũng không phải là nói quá. Đối thủ không có pháp khí hộ thân, chỉ dùng nhục thân mà có thể ngạnh kháng?
Mạc Cầu cười nhạt. Thì ra, đối thủ cũng không mạnh mẽ như hắn tưởng! Vốn hắn cũng đã có chuẩn bị cho trường hợp thụ thương, cũng chuẩn bị tế ra U Minh Hoả Thần Thân, thậm chí tính tới cả tình huống không ổn sẽ quay người bỏ chạy. Dù sao thời gian qua lâu như vậy, Trọng Minh Hoả Mãng cũng đem người giấu kỹ rồi. Hiện giờ xem ra là không cần nữa. Hắn dường như đã quá cẩn thận và xem thường bản thân mình.
Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân đệ tứ trọng viên mãn đủ để hắn tự vệ, huống chi luyện thể chi pháp hắn thông thạo không chỉ có một môn. Giáp Binh Thối Thể đại pháp, huyết mạch tự thân, Cửu Chân Trung Kinh,… Có rất nhiều pháp môn gia trì, lại thi triển Toái Thiên Thủ, đối mặt với Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân đệ ngũ trọng viên mãn cũng chưa chắc đã rơi xuống hạ phong. Ngũ Hành Hoàn hợp nhất lại còn có thể làm hắn bị thương, chỉ một viên Thổ Hành Hoàn còn chưa làm được điều đó!
Ý niệm vừa động, ý muốn thoái lui hoàn toàn tan biến. Mạc Cầu khẽ duỗi bàn tay, hắc đao hiện ra, cả người biến mất không thấy đâu nữa.
U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn!
Độn quang lướt qua kiếm trận hướng về Nguyên Thiên Y, hắn vẫn tự ngạo về Thập Phương Sát Đạo của mình nhưng phải cận thân mới phát huy ra hết uy năng được.
“Thật can đảm!”
Đối mặt với cảnh này, Nguyên Thiên Y không phẫn nộ, hắn há miệng quát lên một tiếng, trên thân thể hiện ra một tầng khôi giáp, vô số linh quang bao phủ toàn thân. Độn pháp hắn không yếu nhưng rõ ràng là không địch lại được Mạc Cầu. Đã trốn không thoát thì dứt khoát không tránh.
Luận về đấu pháp cận thân, hắn là con của giáo chủ Ma Y Giáo tiền nhiệm sao có thể không tinh thông?
Vẻ mặt khinh thường, Nguyên Thiên Y hành động không chậm, hắn liên tục gảy ra mười ngón tay, mấy chục đạo pháp thuật đều được kích phát. Lưu quang như nước thuỷ triều bao phủ.
“Bành!”
Đao quang loé lên rồi tiếp tục xông vào gần một dặm. Sắc mặt của Mạc Cầu cũng trở nên hơi nghiêm nghị. Người thường thi pháp, việc đầu tiên phải làm là động thần hồn, vận chuyển pháp lực, thông qua linh phù câu thông khí tức thiên địa mới thành công. Tông sư Kim Đan mặc dù có thể tuỳ ý động pháp nhưng toàn bộ quá trình cũng không hẳn sẽ trơn tru, lại thêm pháp thuật cũng có tương sinh tương khắc, cho nên cùng lúc thi triển mấy môn pháp thuật thì vẫn cần dừng lại một chút mới có thể tiếp tục.
Nguyên Thiên Y lại không cần như vậy. Hắn vừa ra tay là đã kích phát mấy chục đạo pháp thuật, mỗi đạo đều cường hãn và tương hỗ cho nhau, uy năng càng trở nên kinh khủng. Trúc lão và Tam Biện tiên sinh ở Thiên Nhai đạo tràng vốn cũng là cao thủ thi pháp, nhưng xem như Trúc lão, Mạc Cầu thấy cũng không thể thi pháp như đối phương được.
“Tốt lắm.”
Quát lên một tiếng khe khẽ, trường đao trong tay Mạc Cầu đã hư nhấc, ngàn vạn đao quang rơi xuống như mưa. Mạc Cầu thi triển đao quang nhìn như hư ảo nhưng mỗi đạo đao quang đều có thể huyễn hoá chân thực. Đao quang vẩy xuống, linh quang đột kích bị quét sạch. Khoảng cách giữa hai người đã còn chưa đến một dặm.
Với tông sư Kim Đan, khoảng cách gần một dặm chỉ như một bước chân, thậm chí đối phương hít thở ra sao cũng nhận biết được.
“Vô tướng…”
Nguyên Thiên Y cúi đầu quát khẽ, mười ngón tay như liên hoa nở rộ, vô số linh quang vòng quanh người như bánh răng.
Pháp thuật?
Thần thông?
Bí pháp?
Không biết đối phương thi triển cái gì nhưng uy năng nội uẩn làm cho Mạc Cầu cảm thấy căng thẳng, hai mắt co lại, trong lòng không dám khinh thường.
“Giết!”sau một tiếng quát lớn, đao quang tản đến, hắc đạo bị pháp lực khuấy động tự phát run rẩy, thanh âm phong lôi dẫn động liệt hoả bốc lên hừng hực. Ngọn lửa này vừa có thể đốt cháy linh quang đột kích vừa có thể dẫn động dục niệm trong nhân tâm. Đao quang như ảo như mộng, qua đó ẩn hiện thế gian muôn màu, nhân thế chìm nổi, chớp mắt sau đã hoá thành âm tào Địa phủ mười tám tầng.
Đạo tâm của Nguyên Thiên Y không đủ kiên định, động tác trên người cũng không khỏi dừng lại một chút.
“Coong!”
Đao thanh rung động hoà vào ảo cảnh, ngàn vạn đao quang tụ lại vào trong hoá thành như một sợi lưu quang, chém ra một đường vòng cung hoàn mỹ.
“Đinh…”
Linh quang hộ thân hội tụ trên trán Nguyên Thiên Y vừa đủ ngăn lại đao quang nhưng lực lượng vô tận đi theo bộc phát đánh sâu vào hơn một trượng, Nguyên Thiên Y có khôi giáp hộ thân cũng không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.
“Muốn chết!”
Vừa kinh sợ, một cây nhuyễn côn vô hình đã quét ngang mà tới. Mạc Cầu thu hồi đao về chặn lại, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc, thân thể lui về sau đến gần một dặm.
“Kim Cương Thần Lực Quyết?”
Ma Y Giáo cũng có một môn Luyện thể chi pháp, nghe nói truyền lại từ Phật môn, phẩm giai cao không kém Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân tên là Kim Cương Thần Lực Quyết, đó cũng là truyền thừa đỉnh tiêm nhưng phương pháp này rất khó tu hành, nội bộ Ma Y Giáo trước giờ cũng rất ít người tu thành.
Xem ra Nguyên Thiên Y rất thông hiểu pháp môn này.
Pháp bảo cường hãn, thuật hộ thân mạnh mẽ, luyện thể cũng có thành tựu, nhất thời Mạc Cầu không khỏi nhíu mày, trong lòng hiện ra thoái ý. Khúc xương cứng này không dễ gặm, nhất là bản thân hắn pháp lực không đủ, chiến đấu trong thời gian dài sẽ vô cùng bất lợi.
“Ngươi tưởng dễ bắt nạt Nguyên mỗ hay sao.”
Lúc Mạc Cầu chìm trong suy nghĩ, Nguyên Thiên Y nổi giận gầm lên, toàn thân nở rộ kim quang, nắm quyền hung hăng đập tới. Thời khắc ra quyền, mấy chục pháp thuật hội tụ tạo ra một trận cuồng oanh loạn tạc.
“Bành!”
“Ầm ầm…”
Tốc độ giao thủ của hai người cực nhanh, chớp mắt đã va chạm hơn trăm lần, pháp thuật, thần thông, pháp bảo va chạm ảnh hưởng đến trăm dặm thuỷ vực xung quanh. So sánh hai người thì Nguyên Thiên Y có khả năng phòng ngự kinh người đang chiếm thượng phong. Quyền đả chân đạp, mỗi kích đều nội uẩn lực lượng băng sơn khiến Mạc Cầu không thể không né tránh.
Hai người một đuổi một chạy, thế cục tuy rằng đã rõ nhưng nhất thời nửa khắc cũng khó phân cao thấp.
“Hô…”
Nơi đáy nước, Chu Vân Nghê thở dài nhẹ nhõm.
“Xem ra đã không tới trễ.”
Nếu để Mạc Cầu gặp nạn, sau này Chu gia muốn làm ăn với Thiên Nhai đạo tràng sẽ không dễ dàng. Có điều…
“Thật không ngờ, thực lực của vị Mạc đại tiên sinh lại cường hãn đến thế. Đối mặt với Nguyên Thiên Y cũng chỉ hơi rơi xuống hạ phong.”
Ý niệm vừa động, Chu Vân Nghê mân mê trúc trượng trong tay nhưng không động thủ ngay, mà thế cục trận chiến đang diễn ra bỗng biến đổi.
“Thì ra là như vậy.”
Trường đao của Mạc Cầu dựng lên, ngăn lại thế công của đối phương, thân thể một lần nữa lui lại, vẻ mặt không động dung. “Các hạ là con của Giáo chủ Ma Y Giáo tiền nhiệm?”
“Phải thì sao?” Nguyên Thiên Y gầm lên, Ngũ Hành Hoàn tự động xuất ra đánh tới kiếm trận làm sinh ra một cái thông đạo.
“Họ Mạc kia, mau giao ra con mắt, bằng không hôm nay ngươi phải chết.”
“Con mắt?” Mạc Cầu động tâm. “Thì ra các hạ vì vật đó mà tới. Có điều, chỉ dựa vào ngươi mà muốn đòi vật sao?”
Thân hình Mạc Cầu chớp động tránh đi thế công rồi cười lạnh. “Thân là con của giáo chủ lại để người khác chiếm mất vị trí, quả nhiên không phải là không có nguyên nhân. Các hạ thật khiến cho người ta phải thất vọng.”
“Có pháp bảo và truyền thừa đỉnh tiêm mà mất mấy trăm năm tu hành, khó khăn lắm mới đạt tới Kim Đan trung kỳ, chả trách Ma Y Giáo lại lựa chọn Lại Thiên Y làm giáo chủ. Ít nhất người kia còn có hy vọng Nguyên Anh.”
“Hỗn trướng!” Nguyên Thiên Y gầm lên, cơ mặt run rẩy. “Đi chết đi.”
“Cái gì?” Mạc Cầu trầm sắc mặt. “Người chết phải là ngươi mới đúng.”
“Oanh!”
Chưa dứt lời, trên người Mạc Cầu đã hiện ra liệt diễm cuồng bạo như núi lửa phun trào, uy năng kinh khủng ngưng tụ thành hư ảnh. Hư ảnh như không ở thế giới này, hư vô mờ mịt, quanh thân hiện ra liệt diễm u lãnh như thể sinh ra từ Cửu U chi địa khiến người nhìn cảm thấy trong lòng băng giá. Đôi mắt thâm thuý của hư ảnh như vòng xoáy không đáy, nhìn vào rồi thì khó mà rời mắt cho đến lúc thần hồn bị nó thu lấy.
U Minh Hoả Thần Thân!
Hiển lộ thân ảnh này, thực lực Mạc Cầu lập tức tăng vọt, khí tức trên thân không hề thua kém Nguyên Thiên Y. Hoả diễm kia tựa như có thể đốt cháy hư không càng kinh khủng, nó chỉ quét qua đã đem Ngũ Hành Hoàn quấn ở trên mặt đất.
Hư ảnh lắc lư, tốc độ kinh người. Một cái loé lên đã vượt qua mười dặm, Kim Đan hậu kỳ như Trúc lão nhìn vào cũng không khỏi than thở.
“Chết đi.”
Sau tiếng gầm, Mạc Cầu sải bước qua, liệt diễm và cự đao một trái một phải, Địa Tàng Bản Nguyện Đan và Nhất Tự Minh Tâm Trảm xen nhau chém tới.
“Oanh!”
Tiếng kêu như tiếng hư không nứt vỡ, vô số hoả diễm nhảy múa, bóng người bên trong như thiên hàng vẫn tinh bị liệt diễm bao phủ mạnh mẽ đâm tới. Chỉ vài sát na sau, phòng ngự của Nguyên Thiên Y đã vỡ vụn.
Tiếp sau đó, khôi giáp và linh quang trên người hắn hiện ra vẻ sắp không chống đỡ nổi, thân thể đã có biểu hiện tiêu hao, một đạo hồng mang hướng về da thịt hắn rồi xâm lấn. Liệt hoả của Mạc Cầu không chỉ đốt cháy ngoại vật mà nó còn dùng nhục thân như nguyên liệu để lớn mạnh hơn.
“Ngươi thân là con của Giáo chủ, truyền thừa đỉnh tiêm lại để sư đệ giành lấy địa vị, mấy trăm năm không dám lộ diện. Đồ vật muốn có ở ngay Ma Y Giáo cũng không dám đi để đoạt về, chờ nó rơi vào trên người khác mới đám động thủ. Nhưng ngay cả như vậy ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Nguyên Thiên Y, ngươi sống thật biệt khuất!”
Mạc Cầu giận dữ mắng không ngừng, những lời nhục mạ mang theo lực đạo nhập thẳng vào nhân tâm, dẫn ra lửa giận trong lòng Nguyên Thiên Y, bản thân đối thủ cũng không để cho hắn thất vọng.
“A!...”
Nguyên Thiên Y ngửa mặt lên trời gào thét, cánh tay vung vẩy, thi pháp khó thành hình, lửa giận trong lòng không được ngăn lại hoá thành thực chất đốt cháy thân, hồn.
“Chết!”
“Ta muốn ngươi chết!”
“A…”
Tiếng rống giận dữ vàng lên, thân thể Nguyên Thiên Y bành trướng, Kim Đan trong thể nội quay tít một vòng rồi hiện ra vết nứt.
Nguy! Đối phương thực sự mất kiểm soát rồi.
Mạc Cầu giật mình, không kịp nghĩ nhiều, thân hình co lại biến mất trong hư không.
“Oanh!”
Một đoàn linh quang chói mắt nở rộ giữa trời, bóng người bên trong tan rã, cách đó không xa, Mạc Cầu cảm thấy thân thể chấn động, lực lượng chưa tới người mà thân trạng U Minh Hoả Thần đã bị đánh vỡ. Chớp mắt sau đó cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới, tứ chi bách hài không biết bị đoạn mất bao nhiêu xương cốt, cổ họng ngòn ngọt rồi ngửa đầu nhổ ra một ngụm máu tươi.
Thần niệm cũng có cảm giác như bị liệt hoả thiêu đốt vô cùng đau nhói.
Trong nháy mắt, vài dặm thuỷ vực bên dưới biến thành cát bụi, một thuỷ vực to lớn lại không còn một giọt nước nào nhưng nhanh chóng được nước ở xung quanh tràn về bù đắp.
“A…”
Nuốt xuống một hơi, Mạc Cầu ổn định khí tức đưa tay cầm lấy viên chuỳ ở bên cạnh. Hắn muốn lấy Ngũ Hành Hoàn đang ảm đạm kia thì trong lòng nảy sinh một cỗ hàn ý, thân thể không kìm được cảm giác run rẩy.
Nguy hiểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận