Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 567: Chú thuật

“Tiền bối.” Phái Văn còn chưa kịp đáp lời thì Thải Văn ở bên cạnh đã lộ vẻ kinh hoảng, vội vàng nói. “Không liên quan đến muội muội ta, những ngày qua chúng ta chưa lúc nào rời nhau mà.”
“Muội muội?” Mạc Cầu lắc đầu. “Ngươi chắc chắn nàng vẫn là muội muội của ngươi chứ?”
“Tiền... tiền bối, người nói vậy là sao?” Thải Văn sững người, vẻ mặt mờ mịt. Nàng quay sang nhìn kỹ Phái Văn, ánh mắt dần biến hóa như đoán ra được cái gì.
“Đoạt xá?” Tôn Chính chắp tay, giậm chân bước tới. “Ý của Mạc huynh chẳng lẽ lại là người này đã bị chiếm mất nhục thân, âm thầm hạ độc vào đan dược?”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Đan dược bên trong hiệu thuốc mà bị động chạm vào thì chỉ có rất ít người làm được điều đó, nàng chính là một người trong số đó.”
“Đúng không, Phái Văn.”
“Không!”
“Hiện giờ, chắc ta phải gọi ngươi là Ngũ Độc thượng nhân mới đúng.”
“A...”
Lời ấy vừa dứt, đám người có mặt xung quanh đều biến sắc, mọi người nhất loạt lùi lại tạo thành một vòng tròn lớn. Ngũ Độc thượng nhân là cái tên trước đây có thể không ai biết tới, nhưng sau sự biến lần trước danh hào người này đã truyền khắp trên đảo. Nghe nói, thiếu đảo chủ cũng từng bị người này hạ độc. Mọi người không khỏi bàng hoàng, nếu bản thân cũng trúng độc của người kia thì...
Mồ hôi lạnh rịn đầy trên trán.
“Là ta thì sao?” Phái Văn giả ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ dữ tợn, giọng nói lạnh lùng. “Họ mạc kia, cứ cho là ta đã lộ diện thì ngươi có thể làm gì?” Nàng vung cánh tay. “Mỗi người trúng độc ở đây đều bị ta hạ xuống một chủng kỳ độc, không loại nào giống loại nào. Để ta xem các ngươi sẽ giải như thế nào đây?”
Đối phương biết với thực lực hiện giờ thì có muốn trốn cũng không trốn được, nàng giương mắt nhìn thẳng vào Mạc Cầu đầy thách thức.
“Ngươi nghĩ mình ghê sớm lắm sao.” Mạc Cầu lạnh lùng đáp. “Tỏa Tâm Độc của ngươi Mạc mỗ còn giải được, những loại độc khác thì có là gì?”
“Ha ha...”, Phái Văn giả ngửa mặt lên trời cười lớn. “Tỏa Tâm Độc đúng là đỉnh cao của cả đời ta, nhưng việc ngươi giải được có phải trùng hợp hay không còn chưa ai biết. Hiện giờ sở học cả đời ta đã được lưu lại ở đây, ta muốn xem ngươi sẽ làm thế nào đây.”
Vừa dứt lời, thân thể Phái Văn chấn động, nàng há miệng hét lên những âm thanh quỷ dị, sóng âm truyền khắp bốn phương. Tiếng thét của nàng cổ quái như thể không phát ra từ bụng hay cổ họng, Mạc Cầu không kịp ngăn chặn.
Sóng âm truyền ra, Thải Văn là người đầu tiên hiện ra dị trạng, thân thể lảo đảo ngã xuống đất. Xung quanh, mọi người đang đi lại bỗng có rất nhiều người kêu khóc thất thanh rồi ngã ra đất. Những người này không giống với các tu sĩ đến hiệu thuốc đòi công đạo, dù có thực lực thì tu vi cũng không cao, khả năng kháng độc kém hơn rất nhiều.
Chỉ trong nháy mắt thời gian, cả con phố dài phía trước có đến một nửa số lượng người đang đi ngã xuống, những người còn lại nhìn thấy cảnh ấy không khỏi sợ hãi, hốt hoảng.
“Chuyện gì thế này?”
“Cha!”
“Phu nhân!”
“Tiểu thư...”
Âm thanh hỗn loạn vang lên khắp nơi, riêng phần hiệu thuốc Thanh Nang lại trở nên yên tĩnh khác thường. Tôn Chính biến sắc, hắn tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Phái Văn mà quát. “Ngươi đã làm gì?”
“Các ngươi không có mắt sao?” Phái Văn ra vẻ khinh thường, bộ dạng không để ý tới đối phương mà chỉ nhìn về phía Mạc Cầu. “Mạc đại sư, không biết thủ đoạn vụng về này của ta có lọt vào mắt các hạ hay không?”
Mạc Cầu nhíu mày, than khẽ. “Làm sao lại đến mức này...”
Thần niệm Mạc Cầu cường hãn hơn người, trong phạm vi nhận biết của hắn biểu hiện của mọi người thế nào hắn đều biết cả. Một năm qua Đằng Tiên Đảo vẫn tìm kiếm tung tích của Ngũ Độc thượng nhân nhưng không ai ngờ đối phương vẫn còn ẩn náu trên đảo, âm thầm rải kịch độc ra khắp nơi.
“Làm sao lại đến mức này ư?” Phái Văn cắn chặt hàm răng, khuôn mặt trở nên vặn vẹo. “Sở học cả đời ta ở trên độc đạo, thành tựu suốt đời là Tỏa Tâm Độc mà ngay cả tông sư Kim Đan cũng không giải được lại bị ngươi...”
“Ta sao có thể cam tâm?” Phái Văn cắn răng gào thét, thân thể cuồng loạn. “Hiện giờ ta chỉ còn sót lại một sợi tàn hồn, cũng không sống được bao lâu nữa, nếu không báo thù rửa hận, ta sao có thể cam lòng?”
“Thật sao?” Ánh mắt Mạc Cầu dần lạnh lẽo. “Coi như có kết quả thì ngươi cũng không được nhìn thấy nó đâu.”
Nói xong, Mạc Cầu vung tay lên, một cỗ lực đạo huyền diệu phủ xuống, Phái Văn lâm vào hôn mê. Tôn Chính tiến lên một bước, ánh mắt lo lắng. “Mạc đại sư, làm sao bây giờ?”
“Tìm đảo chủ.” Mạc Cầu nghiêm mặt. “Ta cần một vài thứ, nếu có thể xoay sở được thì tình hình có thể được giải quyết.”
“Tốt.” Tôn Chính gật đầu, hắn quyết định luôn thay Cơ Trường Không. “Đại sư muốn gì cứ nói.”
Trong động phủ.
Minh đăng nến đỏ, người rơm, lá bùa, cờ trắng không gió mà bay, không khí âm lãnh lan tràn. Chính giữa là một tế đàn chín tầng. Cơ Băng Yến đứng dưới tế đàn, thi thoảng lại đánh ra đạo đạo linh quang còn ánh mắt thì chứa đầy nghi hoặc.
“Sư tôn, đây là cái gì vậy?”
Tràng cảnh này nhìn thế nào cũng không giống chính đạo, là người xuất thân danh môn, nàng cảm thấy không được thoải mái.
“Tế thiên pháp đàn, Đoạt Tâm Đinh Đầu Chú!”
Mạc Cầu cầm một cây đinh sắc đen nhánh trong tay, vẻ mặt đạm mạc. “Pháp đàn dùng để câu thông khí cơ, chú thuật là một loại pháp thuật nhằm vào âm hồn chi vật, liên quan đến âm quỷ chi đạo, ngươi không biết cũng là việc bình thường.”
“Người muốn thi triển lên người nàng sao?” Cơ Băng Yến nhìn Phái Văn đang hôn mê ngồi xếp bằng giữa tế đàn. “Nàng mới chỉ có tu vi luyện khí, dù bị Ngũ Độc Thượng nhân đoạt xá thì thực lực cũng bị giới hạn, hẳn không cần phải làm việc phức tạp như thế chứ?”
Nhắc đến từ Ngũ Độc thượng nhân, hai má nàng hơi ro lại, hai bàn tay nắm chặt, sát cơ còn hiện ra trong mắt. Chính người này hại nàng sống không bằng chết, đem nào cũng khổ sở dày vò không chịu nổi. Người này không chết, nàng không giải được nỗi hận trong lòng.
“Giết hắn tất nhiên là việc dễ dàng.” Mạc Cầu than nhẹ. “Nhưng Ngũ Độc thượng nhân không hẳn là đoạt xá mà dựa vào một chủng loại dị thường phụ thuộc vào hồn phách của hắn.”
Nói xong hắn vung bàn tay. Linh quang hiện ra như dòng nước hội tụ thành một mặt kính tròn, trong kính là một con sâu màu huyết hồng đang nằm giữa não bộ Phái Văn, thỉnh thoảng lại chấn động hai cánh cực kỳ quỷ dị.
“Chính là vật này.” Mạc Cầu tiếp tục nói. “Vật này là một đầu cổ trùng có thể ăn mòn hồn phách con người, tuy khác Tỏa Tâm Độc ngươi từng trúng nhưng cũng có tác dụng như nhau.”
“Thì ra là vậy.” Cơ Băng Yến bừng tỉnh, trong lòng chợt hiện lên cảm giác thương hại và có chút đồng cảm với Phái Văn. “Sư tôn muốn đem nó rủa chết?”
“Không.” Mạc Cầu lắc đầu. “Giết nó thì dễ, nhưng trong thành có quá nhiều người trúng độc, ta dù tinh thông y đạo cũng không chắc có thể giải quyết toàn bộ. Dù có thể đi nữa thì sợ là thời gian cũng không có đủ. Hiện giờ chỉ có sưu hồn Ngũ Độc thượng nhân lấy được phương pháp tạo độc thì mới có thể tìm ra giải dược với tốc độ nhanh nhất.”
Phá bỏ so với xây xựng thì dễ hơn nhiều. Trên y đạo mà nói, quan điểm ấy cũng không sai. Ví như có độc phương rồi, không cần hắn xuất thủ, chỉ cần là thầy thuốc, dược sư trên đảo cũng có thể chế ra được giải dược.
“A!” Cơ Băng Yến gật đầu, vẻ đã hiểu ra.
“Chú thuật, khu hồn, dịch quỷ... các pháp thuật âm quỷ này tuy không nhập vào chính đồ nhưng đều không thể khinh thường.” Mạc Cầu nhân dịp này mà giảng giải thêm kiếm thức trong tu hành giới cho đối phương. “Giống như loại chú thuật này, có khí tức, ngày sinh tháng đẻ là có thể lập đàn, dùng bí pháp cấu kết khí cơ chú sát đối phương. Nhẹ thì khiến người đó xui xẻo đi đường đập vào tường, tiêu thất tiền tài, nặng thì có thể đả thương tính mệnh, thậm chí can thiệp luân hồi. Ngay cả cao nhân đắc đạo cũng nhất thời khó mà tra ra, cũng có khả năng bị trúng chiêu.”
“Ngươi không cần phải nhăn mặt.” Thấy đồ đệ có biểu hiện khác thường, Mạc Cầu cười nhạt. “Pháp môn này truyền lại từ thượng cổ, liên quan đến nhân quả, khí vận, cũng là một trong đại đạo, đã có thể truyền xuống tức sẽ có đạo lý của nó. Huống hồ, có thể hại người thì cũng có thể cứu người vậy.”
“Ta biết rồi.” Hai mắt Cơ Băng Yến sáng lên. “Phương pháp khác nhau thì có thể thu được kết quả khác nhau, có thể hại người cũng có thể giúp người gặp dữ hóa lành, gặp nạn hóa may.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
“Thế nhưng...”, Cơ Băng Yến lại chau mày. “Pháp môn này hình như quá lợi hại. Ta nghe nói ngay cả phàm nhân cũng có thể thi triển chú thuật mà.”
“Không dễ dàng như vậy đâu.” Mạc Cầu lắc đầu. “Thi triển chú thuật hại đến âm đức, tổn thất thọ nguyên, bản thân cũng có thể bị nó phản phệ. Huống hồ tu vi càng mạnh thì độ tương dung với thiên đạo càng cao, chủ thuật càng khó bị ảnh hưởng, người thi triển có thể gặp phải những vấn đề lớn hơn.”
“Ngươi nhìn xem.” Nói xong Mạc Cầu cầm cái đinh màu đen trong tay, cúi người hành lễ. “Người thi chú cần cung thỉnh thiên địa, dẫn khí cơ minh minh hạ xuống, còn vi sư không cần phải như vậy.”
Với cảnh giới thần hồn hiện giờ của Mạc Cầu, hắn có thể tùy ý niệm động pháp môn mà hành sự, không cần làm pháp đã có thể dẫn động lực lượng của thiên địa.
“Nhất Sắc!”
Mạc Cầu vừa dứt lời, Cơ Băng Yến đột nhiên cảm giác có một cỗ khí cơ từ đâu hiện ra, lặng yên rơi vào phía trên cây hắc đinh, cỗ khí cơ quỷ dị nhưng không mạnh mẽ. Nàng chỉ cảm giác mình tiện tay cũng có thể dập tắt được nó, thậm chí có thể dựa theo khí cơ lần đến căn nguyên, đảo ngược ảnh hưởng đến người thi pháp.
“Nhị mời.”
Cỗ khí tức thứ hai đi theo sau tương hợp với cỗ khí tức đầu tiên, khí cơ nội uẩn cũng đột ngột tăng lên mấy lần, cường độ lúc này đã có thể ảnh hưởng đến tu sĩ luyện khí.
“Tam bái!”
“Tứ khấu!”
“Ngũ xá!”
Mạc Cầu liên tiếp mở miệng, năm cỗ khí tức theo nhau rơi xuống dung nhập vào trong cây hắc đinh quỷ dị. Lúc này sắc mặt Cơ Băng Yến đã trắng bệch, ánh mắt lo sợ, nàng vô thức lùi lại mấy bước không dám nhìn vào cây hắc đinh. Nàng ngờ rằng cây đinh này nếu hướng về một vị tông sư Kim Đan mà phát thì rất có thể vẫn có tác dụng.
Vật này nội uẩn khí cơ quá mức quỷ dị kinh khủng. Nhưng sự thực là muốn dùng chú để giết một vị Kim Đan cũng không dễ dàng như nàng tưởng tượng. Khí tức hỗn nguyên của tông sư Kim Đan không tiết lộ ra ngoài, muốn lấy được vật thi chú cũng không dễ. Dù có đi nữa thì cao thủ như thế khí tức đã tương hợp với thiên địa, chú sát bọn họ giống như chú sát thiên đạo vậy, công chưa thành thì bản thân đã bị phản phệ mà chết rồi.
“Đi!”
Mạc Cầu không biết suy nghĩ trong lòng Cơ Băng Yến, hắn quát khẽ, hắc đinh rời khỏi tay lặng yên đâm vào ót Phái Văn. Một đâm nhẹ nhàng đã rút đầu cổ trùng ra.
“Li!”
Tiếng kêu vang lên giữa tế đàn, âm thanh chói tay khiến thần hồn người ta chấn động. Cổ trùng điên cuồng chấn động hai cánh, liều mạng nhúc nhích lại bị hắc đinh gắt gao chế trụ nên không thoát ra được.
“Sư tôn.” Cơ Băng Yến vận công ổn định tâm thần nói. “Được rồi sao?”
“Không.” Mạc Cầu nhíu mày, vẻ mặt dần trở nên âm trầm. “Ngũ Độc thượng nhân quả thực hung ác.”
“Sao ạ?”
“Hắn thà tự bạo tàn hồn chứ quyết không sống tạm.”
Cơ Băng Yến cứng người. Nàng rất rõ điều này nghĩa là thế nào. Nó có nghĩa là không có phối phương của độc dược, trong thời gian tới đây trên đảo sẽ có rất nhiều người vì không được trị liệu mà mất mạng. Cả Đằng Tiên Đảo sẽ vì thế mà trải qua một tràng hạo kiếp.
Sắc mặt Mạc Cầu cũng không dễ nhìn. Mặc dù hắn đã thi pháp duy trì được tàn hồn của Ngũ Độc thượng nhân nhưng không có khả năng giữ được lâu dài. Lúc này việc giải quyết phiền phức đối phương gây ra là rất quan trọng, đan phương độc dược trong trí nhớ Ngũ Độc thượng nhân có giá trị rất quan trọng.
“Chủ... thượng.” Lúc này ở ngoài cửa lặng lẽ nhô ra một cái đầu to lớn. Trọng Minh Hỏa Mãng mang khí tức yếu ớt nhìn hai người Mạc Cầu. “Ta có một pháp môn có thể bảo vệ hồn phách của hắn tạm thời không bị hủy.”
“Ừm.” Mạc Cầu nhíu mày. “Điều kiện là gì?”
“Tinh huyết.” Trọng Minh Hỏa Mãng than thở. “Sau này chủ thượng rút tinh huyết số lượng có thể giảm xuống phân nửa hay không? Chứ cứ thế này không biết tiểu yêu có thể sống được mười năm nữa hay không. Coi như sống qua mười năm thì cũng cần đến cả ngàn năm uẩn dưỡng mới có thể khôi phục lại được.”
Mạc Cầu nheo mắt. Tu vi của hắn mặc dù không cao nhưng lại thông thạo vạn pháp, ở trong Thượng Thanh Huyền U Động thiên cũng có được rất nhiều pháp môn liên quan đến hồn phách. Thế mà hắn cũng không gánh nổi tàn hồn của Ngũ Độc thượng nhân. Thế mà đầu Trọng Minh Hỏa Mãng này sao lại có thể làm được?
Rốt cuộc lại lịch của nó thế nào?
Ý niệm vừa động, hắn chậm rãi gật đầu. “Có thể.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận