Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 492: Gặp gỡ

Bầu trời trong xanh, thi thoảng lại có mây trắng chậm rãi thổi qua. Tiếng quạ kêu nghe chói tai khiến lòng người phiền não. Đây cũng chính là tâm trạng hiện giờ của Vương Hổ.
Hắn vò đầu bứt tai, vẻ mặt nhăn nhó.
“Không chịu được hả?”
Đối diện hắn là một người cao gầy mặc áo đen ngồi xếp bằng. Người này cười lạnh.
“Mới có mấy ngày mà ngươi đã không chịu được, cuộc sống sau này còn gian nan hơn nhiều.”
“Tiền bối.” Vương Hổ thở dài, đưa mắt nhìn cổ trùng lít nha lít nhít xung quanh. “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây? Công pháp ta đã nói cho ngươi nghe rồi.”
“Không.” Độc Cô Vô Minh chậm rãi lắc đầu. “Công pháp ngươi giao không hoàn chỉnh, dùng cái này tu hành không thể loại bỏ ảnh hưởng của huyết mạch dị loại với nhục thân được.”
“Thật sao?” Vương Hổ ngẩng đầu, cười ha hả. “Ta tu luyện chính là công pháp này, không phải là không gặp vấn đề gì đó sao? Hẳn là công pháp thế nào còn tuỳ người khác nhau nữa…”
“A!” Một cảm giác đau nhói hiện ra khiến hắn muốn nhảy dựng lên. Thân thể bị quản chế, hắn chỉ đành trơ mắt nhìn đám cổ trùng giơ cao vĩ châm hung hăng đam vào chân của mình. Vương Hổ không giữ được bình tĩnh, hắn nhìn đối phương gầm lên.
“Lão quái vật kia, ngươi muốn gì?”
“Ta khuyên ngươi hãy thành thực một chút.” Độc Cô Vô Minh không biến sắc. “Đem công pháp giao ra ta sẽ nương tay, ngươi định chịu khổ mãi như thế sao?”
Vương Hổ nghe xong cũng không giấu được nỗi sợ hãi. “Tiền bối, những gì ta biết đều đã nói ra cả, môn công pháp này vốn nó đã không hoàn chỉnh như vậy rồi.”
“Hừm.” Độc Cô Vô Minh nhíu mày. “Không hoàn chỉnh?”
“Đúng vậy đó.” Vương Hổ gật đầu. “Sư phụ ta chỉ nhìn qua Vạn Linh Huyền Công kia rồi nhất thời hứng khởi làm ra một chút cải biến mà thôi.”
“Vớ vẩn.”
Tiếng gầm như sấm vang lên, trong nháy mắt bao trùm cả thiên địa, chân trời cũng cuốn lên mây đen cuồn cuộn. Khuôn mặt Độc Cô Vô Minh vặn vẹo, hai mắt trợn trừng, trán nổi gân xanh như muốn hiện ra yêu thân.
“Vạn Linh Huyền Công chính là lão phu từ thượng cổ bí pháp lĩnh hội mà có, hơn nghìn năm qua không ngừng sửa đổi gần như không có thiếu hụt. Làm sao một người có thể nhìn qua một chút đã có thể cải tiến được?"
“Hừm…”, Cơn giận của Độc Cô Vô Minh như hoá thành thực chất khiến Vương Hổ ở đối diện mặt mũi trắng bệch, hắn nuốt khan, lắp bắp đáp. “Có thể chứ, sư phụ ta đúng là đã cải tiến Vạn Linh Huyền Công nhưng ông ấy lại không trực tiếp tu hành. Đúng là… chỉ nhất thời hứng khởi mà thôi.”
Lời hắn nói khiến hai mắt Độc Cô Vô Minh co rút lại, gần cơ siết chặt, thật lâu hắn mới nở nụ cười lạnh.
“Tiểu bối, cái tên sư phó của ngươi khiến ta hứng thú đấy. Tên hắn là gì, lai lịch ra sao?”
Mặc dù Độc Cô Vô Minh không muốn thừa nhận nhưng sự thực lại phơi bày ra trước mắt. Vạn Linh Huyền Công nhà mình đang ở trên người tên tiểu bối mập mạp kia, đúng là không có thiếu hụt gì. Vậy thì sự thực không thể khác được.
Vương Hổ làm mặt cảnh giác. “Ngươi muốn làm gì?”
“Không có gì.” Độc Cô Vô Minh làm ra vẻ chân thành. “Người tài như thế ta mười phần bội phục, sinh lòng ái mộ nên muốn đăng môn bái phỏng mà thôi.”
Khoé miệng Vương Hổ giật giật. Mấy ngày nay hắn đã để ý kỹ, người trước mặt này có lúc rất bình thường nhưng có lúc lại vô cùng bất thường. Một khi bị kích thích hay nổi giận đối phương không giống chút nào với những người tu đạo bình thường. Vấn đề là không ai biết lúc nào hắn bị kích động.
Người này thật là hỉ nộ vô thường, thực lực thì vô cùng kinh khủng. Dưới con mắt Vương Hổ, người này có thể sống tới hiện tại đúng là một kỳ tích. Nhưng điều đó cũng đủ chứng minh thực lực Độc Cô Vô Minh vô cùng cường đại.
Ý niệm vừa động, sắc mặt hắn bỗng trở nên nghiêm nghị. “Độc Cô tiền bối, ngươi nói là đi bái phỏng sư phụ ta sao, sợ là không có ý tốt gì.”
Độc Cô Vô Minh hừ nhẹ, hắn không trả lời.
“Có điều…”, Vương Hổ cố tình kéo dài câu nói. “Ta khuyên ngươi đừng có giữ ý nghĩ đó. Sư phụ ta không phải người bình thường đâu.”
“Thật vậy sao?” Độc Cô Vô Minh ra vẻ khinh thường.
“Ngươi không tin?” Vương Hổ nhíu mày. “Ta nhớ ngươi từng nói, Vạn Linh Huyền Công là công pháp bí truyền từ một tông môn có từ thượng cổ, lai lịch rất bí ẩn. Lại thêm tiền bối nghiền ngẫm cả ngàn năm qua mới được như hôm nay. Thế mà sư phụ ta chỉ mất có vài tháng đã đem công pháp cải tiến. Ngài thấy… ông ấy là người bình thường sao?”
Yên tĩnh.
Sắc mặt Độc Cô Vô Minh trầm xuống, ánh mắt lấp loé, uy thế trên người bắt đầu tản mát.
Sự thực là vậy. Bản thân hắn tu luyện Vạn Linh Huyền Công nên biết sự huyền diệu của công pháp này rõ hơn ai hết. Chỉ ngắn ngủi mấy tháng mà có thể cải tiến nó…
“Hừ.” Hắn lạnh lùng. “Ai biết điều ngươi nói là đúng hay sao. Có thể trước đó hắn đã biết và suy nghĩ về công pháp này rồi.”
“Hắc hắc…”, Vương Hổ gật gù đắc ý. “Lời này ta sợ là chính tiền bối ngài cũng không tin được. Ta cho ngươi biết, địa vị của sư phụ ta ở Thái Ất Tông rất đặc thù, ngay cả tông sư Kim Đan cũng phải khách khí với ông ấy.”
Tu sĩ ngoại lại bái nhập tông môn, thân phận tự nhiên khác thường. Thân là đại sư luyện đan, đan dược chế ra đều là hàng bán chạy, tông sư Kim Đan tất nhiên cũng phải khách khí. Những điều Vương Hổ nói đúng là sự thực. Độc Cô Vô Minh tất nhiên cũng nghe ra được, đối phương không nói dối, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy bấn loạn.
Kim Đan cũng phải khách khí, chẳng lẽ người đó là chân nhân Nguyên Anh?
Có thể lắm. khám phá được công pháp này của ta, ngoài chân nhân Nguyên Anh ra thì không ai có thể làm được.
“Hừ hừ”, ý niệm vừa động hắn lại hừ lên một tiếng. “Coi như là Nguyên Anh ta cũng không sợ.”
“Đúng vậy.” Vương Hổ gật gù. “Tiền bối thực lực siêu phàm, có thể sánh vai cùng với chân nhân Nguyên Anh, nhưng sư phụ ta không ở cảnh giới đó.”
“Hồ ngôn loạn ngữ.” Độc Cô Vô Minh đảo mắt nhìn Vương Hổ, vẻ mặt lại đầy ý kinh thị. “Từ vạn năm trước, thế giới này không có ai vượt quá Nguyên Anh, muốn nói dối cũng phải xem xét cho cẩn thận.”
“A…”, Vương Hổ ra vẻ ngơ ngác, hắn vươn thẳng cổ lên. “Sư phụ ta… chính là đại nhân vật sống qua vạn năm, ngươi dám khẳng định mình có thể sống trên vạn năm chứ?”
Lời này của hắn người bình thường tất nhiên là sẽ không tin, nhưng Độc Cô Vô Minh lại lâm vào trầm tư. Hắn tu hành công pháp khác thường, đầu óc không giống thường nhân, không ngờ hắn lại nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này một lúc lâu mới lên tiếng.
“Không thể nào. Ngay cả tu sĩ Hoá Thần cũng không sống trên vạn năm được. Trừ phi… không có khả năng!”
Vừa nói hắn vừa ngẩng đầu quan sát Vương Hổ. “Tiểu bối, sư phụ ngươi đối đãi ngươi thế nào?”
“Tất nhiên là vô cùng tốt.” Vương Hổ đáp. “Ta nói ra chưa chắc ngươi đã tin, nhưng ta là đồ đệ duy nhất của ông ấy.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy thì tốt rồi.” Độc Cô Vô Minh khẽ nhếch miệng rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Hổ.
“Ngươi định làm gì?” Vương Hổ tái mặt.
“Việc tốt.” Độc Cô Vô Minh duỗi bàn tay đặt trên đỉnh đầu Vương Hổ. “Tiểu tử, nếu không muốn chết thì đừng động đậy.”
Vừa dứt lời, từ trong lòng bàn tay hắn có một cỗ nguyên khí nồng đậm hội tụ, bị pháp lực đè ép trực tiếp xuyên vào trong thể nội Vương Hổ.
“Vận chuyển công pháp.”
Độc Cô Vô Minh quát lên như sấm khiến Vương Hổ vô thức vận chuyển pháp môn. Pháp lực du tẩu toàn thân, Phong lôi chi lực bên trong huyết mạch cũng bị kéo theo.
“Tốt lắm.” Hai mắt Độc Cô Vô Minh sáng lên, hắn đột nhiên há mồm phun ra một đạo tinh huyết bắn vào người Vương HỔ. “Vạn linh có diệu, huyền công tự thành. Mở cho ta.”
Tinh huyết tuôn ra, thân thể Vương Hổ run rẩy, nhục thân cũng theo đó mà phát sinh biến hoá. Lông tơ trên người kéo dài, tóc dài biến thành quăn xoắn, móng tay cũng kéo ra uốn lượn thành hình dáng dữ tợn. Khí tức trên người Vương Hổ tăng vọt.
Đạo cơ sơ kỳ, Đạo cơ trung kỳ, Đạo cơ trung kỳ viên mãn…
“Li…”
Một tiếng hét dài xuyên thủng tầng mây vang lên. Hai mắt Vương Hổ trợn ngược, trong mắt ẩn chứa điện quang, phía sau lưng không biết từ khi nào đã sinh ra hai cái cánh mở rộng.
“Không!”
Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, âm thanh buồn giận không cam lòng sau đó cả người mềm nhũn ngã lăn ra đất ngất đi.
“Hắc hắc.”
Độc Cô Vô Minh lùi lại mấy trượng nhìn Vương Hổ vừa ngã xuống giữa đám cổ trùng. Lúc này mặc dù chân tay Vương Hổ còn là con người nhưng toàn thân đầy lông vũ, sau lưng mọc ra đôi cánh dài. Hắn đã biến ra hình dạng nửa người nửa yêu.
“Hiện giờ ngươi đã thành ra thế này, để ta xem sư phụ ngươi có thể biến đổi lại được không?”
Sau mấy tiếng cười lạnh, âm phong cuộn lên, thân hình Độc Cô Vô minh biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.
Cùng lúc đó, vị sư phó có thể uy hiếp Độc Cô Vô Minh trong miệng Vương Hổ cũng đang gặp phải phiền phức.
Trong động phủ.
“Đan châu.”
Mạc Cầu ngồi xếp bằng nhìn Đan châu trước mặt. Đan châu toàn thân mượt mà như một viên kim châu thông thấu. Không cần dùng thần niệm cũng biết, Đan châu này nội uẩn tinh nguyên kinh khủng bực nào.
Nếu có thể luyện hoá…
Hô hấp Mạc Cầu nhanh thêm nửa nhịp, cho tới lúc này, điều Mạc Cầu lo lắng chính là tu vi không theo kịp sự tiêu hao của thọ nguyên. Đạo cơ sơ kỳ mất đến một giáp. Dựa theo việc tu hành của người khác thì để thành Đạo cơ trùng kỳ cần đến gần hai trăm năm. Cả đời này hắn có thể tiến giai Đạo cơ hậu kỳ hay không hắn không có gì chắc chắn, đừng nói gì tới Kim Đan đại đạo.
Cũng vì thế mà không ít tu sĩ tiến giai Đạo cơ thì quay ra để tâm tình vào huyết mạch thân tộc.
Tu hành… muốn tiến thêm một bước thật sự không dễ dàng. Mạc Cầu cũng như thế. Nhưng hiện giờ cơ hội đang ở trước mắt hắn. Đan châu mặc dù không bằng nội đan của Yêu tu nhưng cũng có tác dụng giúp tu vi tăng tiến mạnh mẽ.
Ý niệm chuyển động, hai mắt Mạc Cầu sáng lên, hai sợi hoả diễm từ trong đó bắn vào Đan châu. Hoả diễm thiêu đốt, Đan châu vô chủ bắt đầu tan chảy hoá thành một sợi đan dịch, trong đó có một tia lặng lẽ hướng về miệng mũi Mạc Cầu.
Cự ly ngày một gần.
Đột nhiên…
Không ổn! mạc Cầu giật mình. Miệng mũi, hai mắt hắn đột nhiên hiện ra linh quang chói mắt đánh về phía Đan dịch.
“Muộn rồi.”
Tiếng rít xuyên thủng màng nhỉ, đánh vào thần hồn thức hải. Đan dịch như có sự sống trực tiếp nhào vào trên mặt Mạc Cầu, thẩm thấu qua da thịt. Tinh nguyên kinh khủng nhanh chóng tràn vào nhục thân. Điều nguy hiểm hơn là một đạo tàn hồn từ Đan châu phóng ra hướng về thức hải Mạc Cầu.
Là Thiên Túc ngô công kia!
Mạc Cầu giật bắn, sắc mặt băng lãnh. Thiên Túc ngô công biết mình không tránh khỏi cái chết nên đã giấu tàn hồn vào trong Đan châu, chờ lúc người luyện hoá thì mượn thể đoạt xá.
Việc này điển tịch tông môn từng có ghi chép, không phải việc chưa từng xảy ra cho nên vừa rồi Mạc Cầu mới dùng chân hoả đốt cháy để luyện hoá. Theo lý mà nói, Đan châu nội ẩn tàn hồn tuyệt đối sẽ không tránh được Chân hoả thiêu đốt, huống gì đến việc tìm kiếm thần niệm.
Thật không ngờ Thiên Túc ngô công có thể ẩn giấu sâu như vậy. Nếu không tận mắt thấy việc sắp thành, thần niệm phát sinh ba động dị thường thì Mạc Cầu có lẽ đã không phát hiện ra được.
Có điều…, một sợi tàn hồn mà muốn chiếm đoạt nhục thân của ta?
Mạc Cầu cười lạnh. Vạn Tượng phù đồ, Thần ngục, Lục Nhâm Thần Binh, Thông Tâm Châu nhanh chóng hợp thành một thể. Một toà U Minh Địa phủ từ trong thức hải đột ngột mọc ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận