Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 553: Bí mật

Hương rượu không sợ ngõ nhỏ sâu!
Câu này dùng cho hiệu thuốc Thanh Nang thì thật thích hợp. Mặc dù hiệu thuốc chỉ bán số ít loại đan dược, giá cả thì đắt đỏ, phí luyện đan cao ngất nhưng thuật luyện đan của Mạc Cầu quả thực tinh diệu không người sánh kịp, trải qua thời gian hơn một năm, danh tiếng của hiệu thuốc bắt đầu lan rộng. Phẩm giai đan dược cao, xác suất thành công cao hơn hẳn những người khác nên tiếng lành mau chóng đồn xa.
Tu sĩ cấp thấp không rõ lắm, nhưng ở cảnh giới Đạo cơ, danh hào của hiệu thuốc Thanh Nang ngày một vang dội. Thậm chí bảy loại đan dược mà hiệu thuốc kinh doanh chỉ vừa lên kệ đã bị người ta lấy mất. Ở bên ngoài, giá thành có tăng lên hơn giá bán của hiệu cũng có người tranh nhau mua.
Tất nhiên, những người mua được cũng đều không phải hạng tầm thường. Ngay cả danh sách muốn Mạc Cầu luyện đan cũng dài dằng dặc. Nếu hắn nguyện ý đi sâu vào công việc này, sợ là không cần đến mấy chục năm đã có thể trở thành phú hào một phương. Có điều hắn không chỉ tiếp ít người mà yêu cầu cũng rất khắt khe.
Những người đòi đan dược mất nhiều thời gian luyện chế hắn không tiếp, công hiệu cổ quái không tiếp, số lượng nhiều cũng không tiếp. Đan dược bán ở hiệu thuốc cũng không tăng số lượng, cứ như cũ mà cấp ra.
Tóm lại, phàm là những việc lấy mất thời gian tu hành của hắn thì hắn đều không làm.
Danh dào đại sư luyện đan của Mạc Cầu dần vang ra khỏi Đằng Tiên Đảo, người ngoài cũng biết tới. Thượng khách của các thế lực khác, ngay cả vợ chồng đảo chủ cũng tự mình đăng môn bái phỏng. Có điều thái độ của Mạc Cầu vẫn giữ như cũ. Hắn không tận lực kết giao quyền quý, được mời luyện đan cũng đa phần nhã nhặn từ chối. Cho đến lúc này, mặc dù hắn không có thế lực nào để dựa vào, địa vị lại có phần siêu nhiên bí ẩn…
Động phủ của hắn ở chân núi một toà sơn phong vô danh, bên trong có hơn mười thạch thất, diện tích chiếm khoảng vài mẫu.
Diện tích như thế không tính là lớn, nhưng linh khí ở đây lại giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện. Trong tĩnh thất, Mạc Cầu khoanh chân đả toạ, Thiên Lôi Kiếm bên cạnh chập trùng, Ngọc Ngư Ý ở bên phải run rẩy, liệt diễm bao phủ quanh thân. Tầng ngoài da thịt ẩn có hài quang Giáp Binh Phù Văn lấp loé như Chân Tiên.
“Hô…”
Theo nhịp hô hấp của hắn, linh khí xung quanh hoá thành từng đạo khí lưu chui vào thể nội. pháp quyết vận chuyển, linh khí khoá thành pháp lực với tốc độ kinh người để tu dưỡng nhục thân, hồn phách.
Có một hạt đan dược đã sớm nhập vào ngũ tạng. Dược hiệu phát tác mang theo một cỗ năng lượng khổng lồ từ thể nội tuôn ra lan tới toàn thân. Nhục thân, pháp lực tranh nhau thôn phệ để luyện hoá. Thời gian trôi qua, tu vi, thực lực Mạc Cầu không ngừng tăng trưởng.
“Ông…”
Linh quang run lên, rồi lập tức nội liễm trở lại. Mạc Cầu mở hai mắt, hắn thầm vận pháp lực trong thể nội, vẻ mặt hài lòng.
Quả nhiên, linh khí ở ngoại giới tràn đầy, so với Thượng Thanh Huyền U động thiên thì tốt hơn biết bao nhiêu!
Có lẽ thân thể hắn trải qua hơn trăm năm không được linh khí tẩm bổ nên hiện giờ khát khao hấp thụ vô cùng. Tác dụng của huyết đan đối với việc cải tạo huyết mạch còn nhiều hơn cả linh khí. Tóm lại, tốc độ luyện hoá linh khí trong thiên địa của hắn bây giờ so với trăm năm trước thì nhanh hơn đến mấy lần. Tu vi tăng trưởng có thể dùng mắt thường mà thấy được. Theo tốc độ này, có thêm linh đan trợ giúp, ngày sau chưa hẳn đã không có hy vọng nhòm ngó cảnh giới Kim Đan.
Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu lấy từ trên người ra một tấm lệnh bài. Ngọc bài lấp loé chi quang, thần niệm hắn quét qua, một tin tức hiện lên trong thức hải.
“Đấu Giá Hội!’.
Mạc Cầu trầm tư. Tấm lệnh bài này là do Hàn Nghiệp tặng cho hắn, dùng để trao đổi tin tức. Lần này sắp có một Đấu Giá Hội được tổ chức, đối phương hỏi hắn có muốn đi xem không. Theo lời Hàn Nghiệp thì thế lực đứng sau Giao Dịch Hội là tam đại thế lực Thánh tông của Vân Mộng Xuyên, bình thường mấy năm mới tổ chức một lần, cũng là một dịp hiếm có. Mỗi lần tổ chức đều có đồ tốt hiện thế, thậm chí trước đây còn từng xuất hiện cả pháp bảo. Đối phương nghĩ có lẽ sẽ có đồ vật mà Mạc Cầu cần.
Điểm lấn cấn duy nhất là Thánh tông cùng với Cửu Giang Minh lại có quan hệ không được tốt, nên Giao Dịch hội đặt ở bên ngoài.
“Ừm?” Ý niệm khẽ động, Mạc Cầu lại cúi đầu. Hắn xem kỹ tin tức trong ngọc bài mới thình lình phát hiện ra tin tức được truyền từ nửa tháng trước. Hiện giờ Đấu Giá Hội đã bắt đầu rồi.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn đứng dậy, tay áo khẽ vung, cửa động phủ mở ra, thân hình hắn hoá thành một dải hoả tuyến độn ra bên ngoài.
Đây là cơ hội khó có được, hắn không muốn để vuột mất. Cự ly đến đó không xa, phía sau có thế lực to lớn bảo kê, có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm gì.
“Đinh..”
Lúc hắn đang bay đi thì từ trong túi trữ vật lại truyền đến dị tượng. Mạc Cầu nhíu mày, lấy từ bên trong một mai Truyền Tấn Phù, thần niệm đảo qua, sắc mặt hắn chợt đình trệ. Một khắc sau, hoả tuyến trên trời loé sáng, thẳng hướng vị trí của hiệu thuốc mà tới.
Không bao lâu sau.
“Thế nào?” Thân ảnh Mạc Cầu xuất hiện trước hiệu thuốc Thanh Nang, hắn nhìn tỷ muội Hàn gia hỏi. “Các ngươi đưa tin gấp cho ta là có chuyện gì?”
“Tiền bối.” Hai nữ nhân ra vẻ hoảng loạn. “Ngô hộ viện gặp chuyện rồi.”
“Rốt cuộc đã có chuyện gì, các ngươi không nóng vội, từ từ nói. Mà hai người Hầu Triệu đâu?” Mạc Cầu đưa mắt nhìn hiệu thuốc, ngoài hai nữ nhân này thì không còn ai khác. Ngô hộ viện là người được Hàn Triệu giới thiệu tới, cũng từng là một đạo binh.
“Vâng.” Phái Văn tính tình trầm ổn hơn, nàng bình tĩnh lại rồi nói. “Ngày hôm trước chúng ta có được Bí Nguyên Tán ngài luyện chế nên bảo Ngô hộ viện đưa tới cho Dương gia. Nhưng…”, sắc mặt nàng khẽ biến. “Ngô hộ viện đi từ đó không thấy trở về. Vừa rồi đèn bản mệnh của hắn cũng đã dập tắt.”
Nói xong nàng đưa ra một cái ngọc bài. Bên trong ngọc bài có tinh huyết của mấy người ở hiệu thuốc, Mạc Cầu đã thi pháp định trụ hoả diễm bản mệnh ở trong đó. Thứ nhất, vật này có thể chú sát tinh huyết của người, có thể phòng ngừa ai đó phản bội hiệu thuốc. Thứ hai là có thể biết được tình huống của người trích huyết trong đây. Hiện giờ bản mệnh chân hoả của Ngô hộ viện đã dập tắt, hiển nhiên là hắn đã gặp chuyện chẳng lành.
Hai mắt Mạc Cầu hơi chau lại. “Hầu Triệu ở đâu?”
“Chúng ta không biết.” Thải Văn lắc đầu. “Sau khi phát hiện Ngô hộ viện gặp nạn, chúng ta có kể cho Hầu Triệu, sắc mặt hắn đại biến, không nói hai lời liền rời đi, cũng không biết đã đi đến đâu. Tiền bối có muốn triệu hồi hắn quay lại không?”
Có mai ngọc bài ở đây, Hầu Triệu tuyệt đối không thể trốn đi xa được.
“Được rồi.” Mạc Cầu chớp mắt, hắn nhẹ lắc đầu. “Các ngươi đi thông báo cho tuần sát sứ, bảo bọn hắn là có người ngộ hại, mặt khác liên hệ với người của Dương gia xem đan dược đã được đưa qua đó hay chưa. Nếu như không có thì thông báo tiếp cho tuần sát sứ là có thể có người đã giết người để cướp đoạt linh đan.”
Hắn luyện chế linh đan đều có giá trị không nhỏ, vì chúng là giết một Tiên thiên là khả năng có thể xảy ra. Ngược lại, hành động của Hầu Triệu lại có chút kỳ quái. Ba bọn họ tình cảm không tệ, chẳng lẽ hắn biết được việc gì rồi muốn báo thù?
Mạc Cầu lắc đầu, trong lòng không tìm ra câu trả lời.
“Vâng.” Hai nữ nhân gật đầu xác nhận. Các nàng còn trẻ tuổi, chưa từng trải qua sự việc thế này trong đời, nhất thời cũng không biết phải làm gì. Bây giờ ổn định tinh thần rồi, trong lòng không khỏi thương cảm. Mấy người làm việc cùng nhau hơn một năm, hai nữ nhân cũng cảm thấy gần gũi với ba người Hầu Triệu, xem nhau như bằng hữu. Thật không ngờ…
Than thở mấy tiếng xong, hai nữ nhân rút lui đi làm những việc được phân phó. Mạc Cầu cầm ngọc bài ra vẻ trầm tư. Thân thể loé lên đã biến mất không thấy gì nữa.
Phía nam Đằng Tiên Đảo, cách khoảng ba dặm bên ngoài là một vùng đầm lầy, trên mặt nước cây cỏ sinh sôi như một tiểu đảo. Chính giữa đầm lầy có một đám sinh vật đang gặm ăn một thi thể đã bị biến dạng.
Một khắc thời gian sau, một cỗ âm phong thổi qua, dừng lại bên cạnh thi thể rồi hiện ra thân ảnh của Mạc Cầu.
“Ngô hộ viện.” Hắn chau mày, cúi đầu quan sát. Người hạ thủ ra tay tàn nhẫn, Ngô hộ viện trước khi chết đã bị tra tấn tàn ác. Thậm chí sau khi chết cũng không được giải thoát, hồn phách của hắn bị đối phương cưỡng ép đánh tan.
Mạc Cầu lắc đầu, quét mắt nhìn xung quanh, than nhẹ một tiếng rồi hoá thành một đạo hoả tuyến bay lên không trung. Một lát sau…
“Rầm rầm…”
Bụi cỏ lắc lư, có hai thẩn ảnh gần đó hiện ra.
“Lại là Mạc đan sư.” Một người cau mày. “Ngươi nói hắn liệu có biết sự việc kia không?”
“Hẳn là không đâu.” Một người khác lắc đầu. “Theo thông tin chúng ta điều tra được, ba người Hầu Triệu chỉ ẩn thân ở hiệu thuốc Thanh Nang, ngay chính bọn hắn cũng không biết mình đã bị lộ, nếu không thì đã không bình thản ra ngoài như thế.”
“Vạn nhất…” một người ra vẻ trầm ngâm. “Vạn nhất tên họ Mạc kia mà biết chúng ta đối phó với ba người Hầu Triệu, chúng ta khó mà cầm xuống một vị Đan sư Đạo cơ hậu kỳ được.”
“Không sai.” Một người gật đầu. “Chúng ta vốn muốn mượn thi thể để dẫn con mồi tới, ai ngờ lại dẫn ra một con mãnh hổ. Vừa rồi làm ta bị doạ ngất, nếu bị hắn phát hiện, hôm nay chúng ta…”
“Ai?”
Còn chưa dứt lời, hai người đột nhiên quay đầu lại. Mạc Cầu vừa mới rời đi cách đó không lâu đã xuất hiện sau lưng hai người này từ bao giờ.
“Cho nên…”, Mạc Cầu đưa tay nâng cằm nói. “Là các ngươi giết người của ta?”
“Mạc… Mạc đan sư.” Một người mặt mũi đã trắng bệch, hắn chớp mắt gượng cười. “Đây chỉ là hiểu lầm thôi. Tại hạ là thống lĩnh đạo binh trên đảo, phụng mệnh đến đây dò xét sự việc của Ngô Lương.”
“A…”, Mạc Cầu than nhẹ. “Coi như có người bị hại, bình thường đã có tuần sát, sao lại phiền đến thống lĩnh đạo binh tra hỏi tới? Ta không cần biết các ngươi có phải giết hắn hay không, hay vì sao mà giết, đồ trên người Ngô hộ viện vẫn còn trên người các ngươi chứ hả? Các ngươi cùng ta trở về để trả lại công đạo cho Dương gia đi. Hai vị tu sĩ Đạo cơ như các ngươi vì sao lại giết người, ta tin đảo chủ sẽ có xem xét.”
Nói xong hắn duỗi bàn tay chụp về phía hai người kia.
“Đi.” Hai người biến sắc, vội vàng quát lên.
“Bành!”
Đầm lầy chấn động.
“Oanh!”
Vô số khói đen từ dưới hiện lên, tràn ngập xung quanh trong chớp mắt rồi gào thét phóng tới Mạc Cầu. Nơi này sớm đã bị hai người kia bày ra trận pháp, vốn muốn đặt cạm bẫy phòng người tới đào tẩu, giờ lại thành dùng để ngăn cản bị người ta truy sát. Có điều…
“Hừ.”
Mạc Cầu hừ nhẹ một tiếng, chưởng thế không đổi, năm ngón tay đột nhiên co lại, hư không quanh mình bỗng hướng vào phía trong mà đè ép. Độn quang hai người kia vừa dâng lên đã không tự chủ được mà lui lại. Trên người cảm giác như có núi lớn đè xuống khiến pháp lực trong thể nộ cũng bị đình trệ.
“Không.” Hai người hoảng sợ, hai mắt trợn ngược.
Chớp mắt sau đó.
“Oanh!”
Hai đoàn lôi đình quỷ dị từ trong thể nội bọn họ xé rách nhục thân mà khuếch tán ra bốn phía. Lôi đình như chất lỏng sền sệt, những nơi nó đi qua vạn vật tan ra. Nhánh cỏ, nước biển, thi thể,… đều hoá thành hư vô.
“Bạch!”
Giữa không trung hiện ra thân ảnh Mạc Cầu với vẻ mặt ngưng trọng.
“Thủ đoạn của tông sư.”
Ngẫm nghĩ lại sự việc, trong lòng Mạc Cầu có phần hối hận. Ai có thể ngờ, chỉ là một tên đạo binh bị giết mà lại dẫn ra cả một vị tông sư. Hắn chỉ muốn bắt giữ hai người kia để cấp cho Dương gia một cái công đạo mà thôi, cũng không để phí mất công sức luyện đan của mình. Bây giờ xem ra…
Ý niệm vừa động, xung quanh hắn chợt hiện ra lôi đình, Thiên Lôi Kiếm đã xuất hiện ở bên người để đề phòng vạn nhất.
Trước tiên hắn xoá khí tức của bạn thân ở dây, đề phòng tông sư Kim Đan dùng thủ đoạn cổ quái truy tung ra thì phiền phức càng lớn. Sau khi điện quang xoá đi khí tức thì Mạc Cầu cũng hoá thành một đạo hư ảnh nhằm thẳng về phương xa.
Nửa ngày sau, một thân ảnh xuất hiện phía trên khu vực đầm lầy. Người tới sắc mặt âm trầm, đôi mắt lãnh túc.
“Huynh đệ Bối gia bị dẫn động bí chú trong thể nội, người tới thực lực tất nhiên đã vượt xa bọn hắn. Người đó là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận