Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 134: Tiến bộ

Sau khi bước vào Luyện Tạng, lục phủ ngũ tạng trải qua quá trình cường hóa, lực bộc phát và khả năng khôi phục, sự bền bỉ đều được gia tăng không ít. Nhưng thực lực tăng lên tập trung chủ yếu ở giai đoạn đầu, càng về sau tốc độ tăng lên sẽ càng chậm đi, cho tới lúc nhục thân đạt tới sức chịu đựng cực hạn.
Sau đó, nếu có thể đột phá tiến vào Hậu thiên thì thực lực sẽ lại tăng tiến, nếu thất bại, khí huyết sẽ suy yếu dần theo tuổi tác tăng lên.
Đó là con đường mà hầu hết võ giả sẽ đi qua. Trước kia Mạc Cầu cũng cho rằng bản thân mình sẽ như thế, nhưng bây giờ đã khác.
Từ lúc có được công pháp Phù Đồ từ trong tay Thôi lão, công pháp này không hổ là do tiên nhân lưu lại, khả năng cải thiện căn cốt, tăng cường tiềm lực không hề thua kém các pháp môn truyền thừa của các đại tông môn. Mỗi lần hắn tu tập, cực hạn thân thể hắn lại được tăng lên, khí huyết muốn đình trệ lại một lần nữa gia tăng.
Kim Cương Tô Du cũng không hổ danh là thánh phẩm dùng để Luyện thể, sau khi bôi, lực lượng quanh thân càng được cô đọng lại. Hai thứ này phối hợp với nhau hòa hợp vô cùng.
Kể từ đó, tốc độ tăng lên của tu vi và thực lực của hắn có thể dùng mắt thường thấy được. Cứ vài ngày là hắn lại mạnh lên một phần.
Cố Vũ và Phó Hành lưu lạc tới phân đường ở thành bắc này cũng bởi không muốn động chạm tới người khác. Ba người ở chung với nhau vô cùng tự tại.
Bên Dược cốc hình như cũng quên mất là hắn có tồn tại, chẳng có ai đến tìm hắn. Cuộc sống của Mạc Cầu cứ thế mà gió êm sóng lặng.
Sau khi đã quen thuộc với cuộc sống ở Song Quế đường rồi, hắn trở lại việc buôn bán như trước kia đã từng.
Hắn bán Dưỡng Nguyên Đan.
Phủ Đông An khác với Giác Tinh Thành, nơi này tụ tập rất đông võ giả, võ quán cũng mọc lên như nấm. Đan dược phụ trợ như thế không lo không có nguồn tiêu thụ. Chỉ là trên thị trường có rất nhiều đan dược, bí dược nên giá cả Dưỡng Nguyên Đan không thể cao được. Ngay cả siêu phẩm Dưỡng Nguyên Đan cũng thế.
Không nói đến các thế lực tông môn khác, chỉ riêng Linh Tố Phái cũng có mấy chục loại đan dược có tác dụng phụ trợ cho việc luyện thể. Dược hiệu giống với Dưỡng Nguyên Đan cũng có mấy loại.
Ưu thế hiện giờ của hắn là đan dược do hắn tự luyện chế, có thể mua gốc bán ngọn, lợi nhuận sẽ cao hơn thông thường.
Thời gian trôi qua mau. Chín tháng sau.
Mặc Cầu đang ngồi xếp bằng trên giường, hôm hấp trầm ổn. Trong cõi u minh có ba sợi khí tức hiển hiện, lặng lẽ chui vào trong thể nội hắn, gân cốt trong người hắn cũng từ từ tê dại.
Thương Phù Chi Khí!
Một lát sau, hắn mở mắt. Cho đến này, hắn đã quen thuộc với việc tu luyện Phù Đồ này đến mức tùy thời có thể tu hành, không câu nệ khó khăn như trước.
“Phù...”
Mạc Cầu thở ra một hơi rồi trầm mặc một lúc mới lấy từ trên thân ra một mảnh ngọc bội.
Hỏa Long Bội!
Vật này hắn lấy được từ trên người Lăng Vạn ở Giác Tinh Thành, nó có tác dụng khôi phục tinh lực thần diệu. Hiện giờ hắn phát hiện ra nó không chỉ có tác dụng đó mà còn có thể cải thiện căn cốt dù không quá mạnh mẽ. Nếu không phải do hắn tu tập Phù Đồ, mỗi ngày đều được Thương Phù Chi Khí cải biến thân thể thì hắn cũng khó mà phát giác ra sự thay đổi nhỏ bé ấy được.
“Nghe nói tên Lăng Vạn kia đến hơn bốn mươi tuổi mới đột phá Hậu thiên, có tài nhưng thành tựu đến muộn, mọi người vẫn thường cho đó là chuyện lạ.” Vuốt ve mảnh ngọc bội trong tay, Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư. “Bây giờ xem ra, nguyên nhân chắc là do hắn quanh năm suốt tháng đeo mảnh ngọc bội này trên người, tiềm lực cứ tự nhiên mà tăng lên, sau đó mới có cơ hội đột phá Hậu thiên. Khó trách...”
Hỏa Long Bội tác dụng rất chậm, liên tục hai ngày mới miễn cưỡng hấp dẫn được một sợi Thương Phù Chi Khí, trong khi hiện nay hắn tu tập Phù Đồ, mỗi ngày có thể hấp dẫn đến sáu sợi như thế. Cái hay của nó chính là việc hắn không mất công mất sức hay phải tiêu phí tâm tư gì cũng tự nhiên đạt được, góp gió rồi cũng thành bão.
“Ta vốn nghĩ căn cốt không ổn, khó mà đột phá. Hiện giờ xem ra có lẽ chỉ cần có đầy đủ thời gian thì sẽ nắm chắc mười phần đột phá Hậu thiên được rồi. Thế sự thật khó lường!”
Nhủ thầm một câu xong, hắn cất ngọc bội vào trong người, hai mắt chuyển động, tinh thần tập trung vào đao kiếm trên người.
“Ông...”
Trong cơ thể hắn bừng bừng khí thế, quần áo trên người không gió mà bay, ngay cả đao kiếm trên thân cũng có chút rung động theo, tạo nên từng tiếng ngâm trong trẻo.
Sau một khắc, Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng trên giường, trong một cái chớp mắt đã xuất hiện tại phía trên cách đó hơn một trượng, tay đao tay kiếm nắm chặt.
“Âm Dương Loạn!”
Hắn quát khẽ, thân hình cũng theo đó mà biến hóa. Không gian phòng ốc không lớn, bộ pháp của hắn liên tục thay đổi, động tác mau lẹ, đao kiếm trong tay múa lên với tốc độ ngày một nhanh tạo thành hai vệt sáng lạnh lẽo.
Bóng đao kiếm loang loáng như hai cái vòi rồng chớp lóe trong căn phòng mà không đụng vào bất cứ vật gì. Cuối cùng, ánh ảnh trở nên mơ hồ, đao kiếm không còn rõ hình dạng, bóng người cũng vụt biến mất chỉ để lại hai cỗ khí lưu cấp tốc phun trào.
“Phạch!”
Quang ảnh bỗng hợp lại, tạo thành một vòng ánh sáng chói mắt, lướt qua đám bàn ghế. Thân ảnh Mạc Cầu đột nhiên hiện ra.
Âm Dương Trảm!
“Hô...”
Trong không gian yên tĩnh nổi lên tiếng gió thổi, bàn ghế trong phòng bỗng vỡ vụn.
“Răng rắc...”
“Ầm!”
Mặc Cầu không đổi sắc mặt, hai mắt nhìn thẳng về phía trước. Tại phía trước cách hắn mấy mét có một vách tường, không biết từ khi nào đã hiện ra một vết nứt, loáng thoáng để lộ ra quang cảnh phía sau.
Nếu có người ngoài ở đây chắc sẽ há mồm trợn mắt không thể tin nổi.
Kình phong!
Rõ ràng hắn không trực tiếp chạm vào, chỉ nhờ kình phong đã có thể chém nứt vách tường. Biểu hiện này rất giống với biểu hiện ban đầu của Chân khí ngoại phóng.
“Thể chất của ta hiện giờ đã không thua kém Cốc Tu lúc trước. Bây giờ mà gặp hắn, đao kiếm kết hợp, ta chắc chắn chỉ trong ba mươi chiêu là có thể giết hắn.” Mạc Cầu ngưng thần, lộ vẻ trầm ngâm. “Dù đối thủ là Lăng Vạn đi nữa, chính diện ngạnh kháng ta cũng không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn có cơ hội giành chiến thắng.”
So với võ giả đỉnh tiêm của phủ Đông An, ai mạnh ai yếu thế nào hắn không biết, nhưng võ giả luyện thể nổi danh nhất Linh Tố Phái hiện giờ là Cát Nguyên mới mười bảy tuổi, nghe nói có thể địch lại cao thủ nhập lưu, thực lực cũng chưa chắc đã hơn được.
Nếu lời đồn là thật, thực lực hiện giờ của hắn đã không thua các đệ tử hạch tâm của những môn phái lớn.
“Cộc cộc...” có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Ai đó?”
“Mạc đại phu, Tần cô nương tìm ngài.”
“Ta biết rồi.” Mạc Cầu thu tâm tình lại. “Ta ra đây.”
Sau một thời gian gặp lại, tướng mạo và tư thái Tần Thanh Dung đã trưởng thành lên không ít. Trên đường nàng đi có không ít người phải ngoái nhìn tấm tắc.
Mạc Cầu dẫn nàng đi vào một quán rượu, hắn cười bảo.
“Sư tỷ, sau này đến tìm ta nên mang theo hộ vệ, nếu không lúc ngươi trở về ta sẽ rất lo lắng cho an toàn của ngươi đấy.”
Hắn nói việc này không phải là nói đùa. Bắc thành không giống những địa phương khác, tình hình chung khá hỗn loạn. Có một số thế lực không để lộ ra ngoài sáng nhưng ngay cả Linh Tố Phái họ cũng không nể mặt.
Chuyện ai đó đột nhiên mất tích không phải việc hiếm gặp.
“Lần này đi cùng ta có cả người của võ quán Hồng gia, có thêm mấy tỷ muội nữa. Lúc trở về sẽ đi cùng họ, không có gì đáng ngại.” Tần Thanh Dung cười khẽ.
“Đan dược đâu?” Nàng hỏi.
“Ở đây.” Mạc cầu đưa cho nàng một cái túi. “Có tất cả hai trăm viên, ngươi kiểm tra đi.”
“Không cần.” Tần Thanh Dung đưa tay vén mấy sợi tóc trên trán, vẻ rất tự nhiên. “Ngươi chẳng lẽ lại lừa gạt ta hay sao?”
“Không đến mức đó.” Mạc Cầu bật cười. “Nhưng Dưỡng Nguyên Đan có đan phương, sao sư tỷ không thử tự mình luyện chế xem thế nào?”
Hiện giờ Tần Thanh Dung đã bắt đầu tách khỏi Tả gia, tiến hành buôn bán kinh doanh dược liệu. Có Mạc Cầu và Triệu quản sự hỗ trợ, nàng mua các loại đan dược của Linh Tố Phái rồi bán lại với giá cao để kiếm chênh lệch. Dưỡng Nguyên Đan chiếm một phần không nhỏ trong đó.
“Ngươi nghĩ ta chưa từng thử à?” Tần Thanh Dung trợn mắt. “Nhưng dù là ta hay tìm người khác thì sai sót cũng rất lớn, hiệu quả không cao, chẳng bằng trực tiếp lấy đan dược từ chỗ của ngươi.”
“Cũng phải.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng chỉ có mình ta thì số lượng không thể nhiều được.”
Hắn còn có nhiều việc phải làm, thời gian tu hành đã chiếm mất phần lớn, chỉ lúc nhàn hạ mới có thể luyện chế đan dược.
“Ta hiểu.” Tần Thanh Dung thở dài. “Làm ăn nhỏ lẻ như thế cũng không phải là biện pháp lâu dài. Cho nên ta định gặp Phương tiểu thư một lần.”
“Phương tiểu thư?” Mạc Cầu nhíu mày. “Nàng sẽ giúp ngươi chứ?”
“Sẽ giúp.” Tần Thanh Dung gật đầu, lấy từ trên người ra một tờ giấy đưa cho hắn. “Ta đã từng nói qua với ngươi là sẽ có biện pháp đứng chân ở phủ Đông An này. Biện pháp đó chính là đây.”
Mạc Cầu đưa tay cầm lấy tờ giấy, ánh mắt khẽ động.
“Dưỡng Nhan Đan?”
“Không sai.” Tần Thanh Dung gật đầu, vẻ mặt phức tạp. “Đây là lễ vật mẹ tặng cho ta. Đối với nữ nhân, nó có tác dụng rất lớn.”
“Muốn luyện chế đan dược này cần không ít dược liệu đâu.” Mạc Cầu nhíu mày. “Đồ vật để luyện chế ngươi đã tập hợp đầy đủ hết rồi?”
“Đúng.” Tần Thanh Dung ra vẻ nghiêm túc gật đầu. “Có một số loại ta đã chuẩn bị từ lúc còn ở Giác Tinh Thành, một số còn lại trong mấy tháng qua cuối cùng đã thu thập đủ. Cho nên lần này ngươi nhất định phải giúp ta. Ta nghe nói Đổng trưởng lão rất giỏi luyện dược, nếu ngươi mời hắn xuất thủ...”
“Sư tỷ.” Mạc Cầu đưa tay ngắt ngang lời nàng nói. Hắn thở dài. “Ngươi có biết, từ lúc vào Linh Tố Phái ta đã gặp qua vị sư phó kia mấy lần không?”
“Sao?” Tần Thanh Dung sững người. “Ngươi gặp mấy lần?”
“Một lần.” Mạc Cầu giơ một ngón tay. “Chỉ một lần vào lúc có đại điển mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận