Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 498: Quét ngang

“Thật can đảm!”
“Muốn chết.”
Phe đối phương có hơn ba mươi người, có bốn Luyện khí viên mãn, những người khác đều là tu sĩ Đạo cơ, còn có vài Đạo cơ hậu kỳ. Bọn họ không tìm đối phương gây phiền phức thì thôi, lại còn có người dám ngang nhiên xuất thủ. Sau sự kinh ngạc ban đầu tất nhiên là đến phẫn nộ và tức giận.
Ở bên này Vương Hổ ngẩn ra. Lúc nhìn thấy Mạc Cầu hắn cuồng hỉ, đến lúc hoàn hồn nhìn lại tình hình thì biết là không ổn. Sư phó nhà hắn mới là Đạo cơ sơ kỳ, hiện giờ Vương Hổ đã đạt tới Hậu kỳ, huyết mạch hiển hiện, đối phương truy sát hắn còn phải chạy bán sống bán chết, có thêm Mạc Cầu không những không giúp được gì mà còn làm chậm tốc độ của hắn nên nhất thời Vương Hổ không tránh được lo lắng.
Chưa để hắn thật hoàn hồn, Mạc Cầu không nói hai lời đã hướng về phía đối phương phóng đi. Kiếm quang mặc dù nhanh nhưng trong mắt phần lớn mọi người có mặt, Mạc Cầu đang là châu chấu đá xe, thiêu thân lao vào lửa mà thôi.
Tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó là kiếm quang nở rộ giữa trời, điện quang quanh co bao trùm một vùng rộng ngàn trượng. Chỉ một thoáng, vị trí đám người kia đã hoá thành một thế giới chỉ có lôi đình, vạn vật cũng bị đình trệ tại chỗ. Lôi đình như nước thuỷ triều, đám người kia chỉ là đang ngụp lặn giữa muôn trùng sóng mà thôi.
Linh quang hộ thể trên người nở rộ, đủ các loại thanh quang len lỏi giữa xích bạch lôi đình. Phi kiếm, bảo châu, ngọc xích, bạch cốt châu, âm hồn phiên, hồ lô và đủ các thứ pháp khí chợt hiện ra.
Mọi người vừa kinh ngạc, vừa hoảng sợ. Có người ngự kiếm lao vọt lên, có người bấm niệm pháp quyết, có người tế ra cấm pháp thần thông. Không gian đình trệ chỉ kéo dài vài sát na, sau đó ầm ầm vỡ vụn.
Sóng linh khí kinh khủng kéo dài đến ngàn trượng, các loại linh quang như sơn băng phun trào. Uy thế cường thịnh khiến Vương Hổ và Nông Nghĩa Tuyết ở xa xa biến sắc, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Uy thế cỡ này, sợ là tu sĩ Giả Đan ở trong đó cũng bị ép thành phấn vụn, mà trong hỗn loạn chỉ có một đạo xích bạch kiếm quang vẫn linh động như van đầu, nó liên tục chuyển hướng.
“Bành!”
Lôi đình quét ngang, mấy thân ảnh theo nhau nổ tung giữa trời, huyết vụ tràn ngập, các loại pháp khí bị cắt thành mấy khúc. Nộ lôi vần vũ lướt ngang một vùng. Những nơi nó đi qua người kiếm lật ngửa, linh quang tiêu tán, các đạo khí tức lần lượt tiêu tán.
Lúc này Mạc Cầu đang ở vào một cảnh giới đặc biệt. Thần dung Thiên Lôi Kiếm, trong khi thần niệm bao trùm tứ phương, hết thảy khí cơ biến hoá xung quanh đều nằm trong tầm mắt hắn. Bên cạnh là thần hồn của một người, pháp lực ngưng tụ, linh khí dồn lại, một đạo pháp thuật thuộc phong đang chực chờ phát ra. Mạc Cầu khẽ động ý niệm, Thiên Lôi Kiếm đã lặng lẽ đâm vào hạch tâm pháp thuật kia.
“Oanh!”
Cuồng phong cuộn trào, pháp thuật phản phệ, pháp lực trong thân thể tu sĩ kia bị mất khống chế, ngay lập tức bị kiếm quang bao phủ.
Hai người phía sau khí tức tương hợp, bọn họ đồng thời bấm niệm pháp quyết ngự kiếm, nhưng kiếm thức chưa lên Mạc Cầu đã hiểu rõ. Thiên Lôi Kiếm lấp loé, ngay lập tức lần theo khe hở giữa kiếm thức của đối phương để trảm diệt hai sinh cơ.
Nguyên Thần nhận biết thế giới… là siêu nhiên như thế!
Hết thảy mọi việc đều nằm trong tay Mạc Cầu. Chả trách Chuyển Luân đao thánh năm đó có thể dùng tu vi Kim Đan mà khiêu chiến chân nhân Nguyên Anh. Trong khi Kim Đan với Nguyên Anh khác nhau đâu chỉ là trời với đất?
Có Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết, hắn có thể san bằng chênh lệch về cảnh giới. Hiện giờ tu vi Mạc Cầu còn kém xa Chuyển Luân đao thành nhưng cảm ngộ đối với công pháp thì lại không hề thua kém chút nào. Mượn nhờ Thần Hồn Ngự Kiếm Chân quyết, hắn có thể vận kiếm như thần, giết người như giết chó gà mà thôi.
Lôi đình tung hoành, xuyên thẳng một đường như một vị đại tướng xông phá sa trường, một người một đao quét ngang trận địa ngàn vạn người của đối phương, để lại sau lưng huyết vụ đầy trời, tàn thi từng mảnh…
“Bạch!”
Lôi đình cuồng bạo nhưng kiếm quang trong tay Mạc Cầu lại đem nộ lôi biến hoá rất mềm mại, tuỳ ý. Kiếm quang đi qua tựa như U Minh bao phủ, lôi đình chi quang cũng trở nên ảm đạm.
Âm lôi cuồn cuộn.
Huyết hoa đầy trời.
Chỉ sau vài lần công kích, những người còn sống bên đối phương đã không còn mấy. Dù may mắn sống sót thì sắc mặt đã trắng bệch, thân thể run rẩy, ánh mắt hoảng sợ. Mạc Cầu đảo mắt qua, ánh mắt hơi dừng lại trên một người. Vừa rồi thời gian giao thủ ngắn ngủi nhưng chỉ có người này là để lại cho hắn ấn tượng sâu hơn.
Đó là một vị nữ tử mỹ mạo, thân mang thải gấm, mi phong lăng lệ, nàng ngự sử một đôi song kiếm một đen một trắng, kiếm thức hoà hợp tự nhiên lại vững như núi, cũng là tu sĩ duy nhất chống được ba chiêu của Thiên Lôi Kiếm.
Tất nhiên một phần nguyên nhân là vì Mạc Cầu không muốn lãng phí thời gian cho một mình nàng nên mới có phần quý tài như thế.
“Lộc cộc…”
Có người nuốt khan rồi quát khẽ.
“Trốn mau.”
Chớp mắt sau đó, những người còn sống không bận tâm đến điều gì khác, dùng mọi cách độn ra bốn phương chạy trốn. Gây chú ý nhất ngoài Tần Khuyết đã sớm rút lui đến biên giới chính là vị nữ tử ngự sử song kiếm kia. Sắc mặt người này cũng đã trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ nhưng bất loạn, song kiếm bay thẳng vào lòng đất.
Lựa chọn cửa nàng rất sáng suốt. Mạc Cầu có kiếm pháp xuất chúng nhưng tu vi không cao, tiến nhập lòng đất thì lợi thế của hắn sẽ bị hạn chế lại. Mà nàng lại có tu vi Đạo cơ hậu kỳ, cơ hội chạy thoát sẽ nhiều thêm một chút.
Trong đám người kia, Tần Khuyết mặc dù không lên tiếng nhưng lại là người trốn nhanh nhất, Bắc Đấu độn pháp được hắn thôi phát đến cực hạn. Hắn biết thực lực Mạc Cầu bất phàm nhưng lại không ngờ nó kinh khủng như thế. Chỉ mười mấy hô hấp, một người một kiếm đã quét ngang một đoàn hơn ba mươi tu sĩ phe hắn, lúc này trong lòng hắn đã không còn ý niệm chống cự, chỉ cầu mong trốn thoát thật nhanh.
“Sư… sư phó…”
Tận mắt thấy chỉ trong một thời gian ngắn, đám người truy sát mình phần lớn đã mất mạng, kẻ còn sống thì chạy trối chết, Vương Hổ mê man đến thất thần, hắn cứ nghĩ mình đang mộng mị. Hắn còn như thế, Nông Nghĩa Tuyết càng không phải nói. Đầu óc nàng trống rỗng, vẻ mặt ngây ngốc không lý giải được.
Đến lúc lấy lại tinh thần rồi Vương Hổ mới cuồng hỉ, mồm mép lại khoa trương không có điểm dừng.
“Sư phó, quả nhiên ta không nhìn lầm người. Ngươi không hổ là sư phó Vương Hổ ta đã nhìn trúng!”
“Sư phó, chúng ta có nên… thừa thắng xông lên?”
Mạc Cầu không để ý đến Vương Hổ, hắn nhắm mắt, khẽ thả ra một ngụm trọc khí. Thần Hồn Ngự Kiếm Chân quyết cực kỳ tiêu hao thần hồn. Mặc dù uy năng của nó cường hãn nhưng chỉ một thời gian ngắn ngủi, thần hồn tiêu gao đã làm hắn cảm thấy không chịu đựng nổi. Hắn tạm thời dừng lại để lấy tinh thần.
“Đi.”
Quát lên một tiếng khe khẽ, kiếm quang đại thịnh bay thẳng về phía Tần Khuyết đang bỏ trốn. Những người khác hắn đã không còn quan tâm, người mấy lần hại Mạc Cầu chính là Tần Khuyết này, hắn không thể buông tha đối phương.
Vương Hổ ngẩn ra rồi cũng vội vàng vỗ cánh cùng lên. Tốc độ của hắn không chậm, xem như xấp xỉ với Tần Khuyết.
“Sư phó.” Trên đường phi độn hắn ngửa mặt gào to. “Ngài có gặp Tiểu Thiền không, ngày đó nàng có trốn được không?”
“Nàng bình yên vô sự.” Mạc Cầu đưa mắt nhìn hắn rồi thuận miệng hỏi. “Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?”
“Ta…”, Vương Hổ lắc đầu vẻ đắng chát. “Nói ra rất dài dòng. Tóm lại là ta gặp một lão phong tử, hắn biến ta thành người không ra người yêu không ra yêu như vậy.”
“Cái gì?” Mạc Cầu nhíu mày, ý niệm vừa động liền nói ngay. “Trùng Ma?”
“Chính là hắn.” Vương Hổ cắn chặt hai hàm răng, hắn hung hăng gật đầu. “Lão già điên này thần trí không tỉnh, ta không kịp trốn thì hắn đã bắt lấy.”
Mạc Cầu trầm ngâm, đã hiểu vì sao lúc đó lại không có truy binh đuổi theo mình. Sau đó hắn nhìn lại Vương Hổ.
“Bắt ta thì cũng không sao, nhưng hắn còn suốt ngày khảo vấn, dùng côn trùng tra tấn ta…”
Vương Hổ nghiến răng nghiến lợi. “Chính vì muốn ép hỏi công pháp sư phó truyền thụ nên hắn mới biến ta thành bộ dáng như này.”
Nghe Vương Hổ nói Mạc Cầu không nhịn được lại nhìn đối phương thêm một lần.
“Có điều lão già kia cũng quá coi thường ta.” Nói đến đây Vương Hổ lại cười đắc ý. “Lần này mặc dù ta bị biến thành bộ dạng như vậy nhưng thực lực cũng đại tiến. Có được cơ hội ta liền chạy mất dạng, còn thuận tiện lấy đi bí tịch công pháp. Nếu không phải nửa đường bị một tiết Vân lôi đằng mê tâm khiếu, ta có lẽ đã về đến tông môn rồi.”
“Thuận tiện lấy đi công pháp?” Mạc Cầu nhíu mày. “Ngươi chắc chắn hắn không biết việc đó chứ?”
“Sư phó, ngài nói vậy là có ý gì?” Vương Hổ không phải người ngu, từ nhỏ hắn đã thông minh lanh lợi, vì nguyên nhân ở huyết mạch nên có chút xúc động nhưng tỉnh táo lại là hắn nhận ra ngay.
“Mả mẹ nó!” Vương Hổ tức giận quát lên. “Chẳng lẽ lão gia hoả kia cố ý thả ta đi, ta đã ngạc nhiên sao lại có thể dễ dàng tìm được công pháp truyền thừa như vậy… Có điều.” Vương Hổ liếm môi nhìn Mạc Cầu cầu khẩn. “Sư phó, hiện giờ ta bị biến thành bộ dạng này, ngài nhất định có cách giải quyết đúng không?”
Mạc Cầu là hi vọng duy nhất bây giờ của hắn, chả ngờ…
“Không có.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ít nhất là trước mắt thì không có.”
Nếu có, hắn đã sớm tu hành Vạn Linh Huyền Công, làm sao phải tâm niệm Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân?
“A!”
Vương Hổ ngẩn ra, hắn lắc đầu đầy vẻ tuyệt vọng.
“Tiểu mập mạp.” Nghe chuyện một hồi, Nông Nghĩa Tuyết mới mở miệng. “Không phải ngươi có công pháp hoàn chỉnh của Trùng Ma hay sao? Hắn cố ý để ngươi lấy đi, tất nhiên là muốn để cho Mạc đạo hữu xem.”
Bình thường việc này chẳng cần đến nàng gợi ý, nhưng hiện tại Vương Hổ đang bị mấy nỗi vui buồn lẫn lộn, lại thêm huyết mạch dị thú tác động nên nhất thời không kịp nhận ra. Chờ lúc tỉnh ngộ thì hai mắt liền sáng như lưu tinh. Vương Hổ liên tục gật đầu.
“Đúng. Đúng…”
“Sư phó, ở đây ta có công pháp của lão già đó, ngài nhìn xem, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Việc này hãy để nói sau.” Nói xong, Mạc Cầu lấy lại sự điềm tĩnh, khoát tay áo. “Trước tiên bắt người kia lại đã.”
“Đúng.” Vương Hổ bỗng nhớ tới một chuyện. “Sư phó, ở địa bàn của Thiên Tà Minh ta nhìn thấy Hà Linh của Bắc Đấu Cung, hắn ở cùng một chỗ với tu sĩ Kim Đan của Thiên Tà Minh.”
“Cái gì?” Mạc Cầu nghiêm sắc mặt, hắn quay sang nhìn Vương Hổ. “Chuyện đó là thật?”
Thấy sư phó nhìn mình, Vương Hổ rụt đầu lại.
“Là thật.” Nông Nghĩa Tuyết tiếp lời. “Lúc đó ta cũng nhìn thấy, vị Kim Đan của Thiên Tà Minh kia đưa cho Hà Linh một vật. Đồ vật đó… có thể vẫn còn ở trên người hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận