Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 349: Sóng ngầm (1)

Cả Lôi phủ to lớn treo lụa trắng, tiếng nhạc buồn văng vẳng u sầu. Khách nhân từ bốn phương đến tế không dứt, từ trong nội viện vang lên tiếng khóc chấn động. Chẳng ai ngờ, chỉ mới có mấy tháng mà mấy vị chủ sự thế hệ trước theo nhau mất mạng. Cũng may, tạm thời phủ Vân Lan xem như yên ổn lại. Không có tà đạo Hợp Hoan Tông, cũng vắng các tán tu lòng mang mưu mô, địa vị Lôi gia trở lại chắc chắn như cũ, thậm chí lực khống chế còn tăng hơn trước.
Cho bọn họ một thời gian, khả năng tái hiện lại cảnh tượng hưng thịnh trước đây là hoàn toàn có thể. Nhưng lúc này, bên dưới lớp mặt nước phẳng lặng vẫn có những đợt sóng ngầm không ngừng cuộn chảy.
Nước một ngày không thể không có vua, nhà không thể một ngày vô chủ. Những người có ý với vị trí gia chủ Lôi gia đều đã bắt đầu hành động trong bóng tối, tìm mọi cách để tăng thêm phần thắng cho mình.
Khách phòng trong hậu viện.
“Hai vị.” Lôi Thiên Quân chỉ tay xuống dưới nói. “Mấy người kia là trang chủ Thí Kiếm Sơn Trang và đệ tử. Tuy là phàm nhân nhưng thực lực cũng không yếu.”
Một nam tử trung tuổi chắp tay thi lễ.
“Liễu Ngạo của Thí Kiếm Sơn Trang bái kiến hai vị tiên sư.”
“Tiên thiên đại thành, trăm khiếu đều mở, hẳn là huyết luyện pháp khí.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. “Không tệ, tiếc là tuổi tác hơi lớn, nếu không thì chưa chắc đã mất đi cơ hội bước vào con đường tu hành.”
“Tiên sư thật có con mắt tinh tường.” Liễu Ngạo cúi đầu thở dài. “Liễu mỗ tự biết tiền đồ vô vọng, chỉ cầu nhi tử của ta có một ngày có thể đạp vào tiên đồ là đủ hài lòng rồi.”
Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn người trẻ tuổi đứng cạnh hắn. Người này tướng mạo tuấn dật, áo trắng như tuyết, trên lưng đeo một thanh bảo kiếm, trên thân người này là kiếm khí ngút trời.
Người này tuổi chừng hai mươi, hắn cũng đạt đến Hậu thiên viên mãn, chỉ thiếu một chút là có thể tiến giai Tiên thiên.
“Liễu Vô Nhai ra mắt tiên sư.”
“Mạc huynh.” Lôi Thiên Quân lên tiếng. “Liễu gia là tôi tớ cho Lôi gia đã nhiều năm, tiểu thiếp của ta cũng đến từ Liễu gia, nàng còn sinh cho ta một đứa con. Thí Kiếm Sơn Trang có thể coi như là người mình.”
“A!” Mạc Cầu hiểu ra, hắn hạ tay áo vung khẽ, một cái bình ngọc trôi về phía Liễu Vô Nhai. “Đã là hậu nhân của Lôi huynh thì hãy nhận lấy vật này. Mấy năm trước Mạc mỗ cũng là một kẻ phàm nhân, ngẫu nhiên đạt được đan phương của Tiên Thiên Đan, hiện vừa còn đúng một viên.”
“Tiên Thiên Đan?” Hai mắt Liễu Vô Nhai sáng lên, Liễu Ngạo ở bên cạnh đã run rẩy vội vàng kéo nhi tử quỳ rạp xuống mặt đất.
“Đa tạ tiên sư ban thuốc.”
Nếu không có Tiên Thiên Đan, Liễu Vô Nhai cần phải tích lũy thêm mấy năm nữa mới có hy vọng tiến thêm một bước. Thời gian mấy năm là một vấn đề rất lớn. Liễu Ngạo vui mừng trong lòng, đồng thời không khỏi có chút tiếc nuối. Nếu mấy năm trước hắn có thể có được đan dược như thế này thì chắc chắn đã không thể tu ra pháp lực.
“Đứng lên đi.”
“Tạ ơn tiên sư.” Hai người chắp tay rồi thận trọng lui ra.
“Mạc huynh thật hào phóng.” Lôi Thiên Quân mỉm cười. “Tuy Liễu gia cùng ta quan hệ không tầm thường nhưng lần này không hẳn là không có dị tâm.”
“Hẳn là như vậy.” Mạc Cầu cũng đồng tình.
Hôm nay là ngày hạ táng Lôi Xương Dịch nhưng mấy người của Lôi gia đều vô cùng bận rộn. Tang lễ diễn ra, thật không biết có bao nhiêu người thực sự thương khóc người đã mất. Giống Lôi Thiên Quân, một khi xong việc cần làm là vội tới đây để tiếp kiến thế lực khắp nơi. Những người khác cũng là như thế. Hoặc là lôi kéo, hoặc là tạo áp lực để mua chuộc nhân tâm.
Hai người vừa nói chuyện thì lại có thêm mấy người đi vào, khuất thân thi lễ.
“Tô Yên, Huyễn Hương từ Thuý Yên Môn mang theo đệ tử bái kiến Đại công tử, bái kiến hai vị thượng sứ.”
“Đứng lên đi.” Lôi Thiên Quân phẩy tay nói. “Thuý Yên Môn phần lớn là nữ đệ tử, không lấy võ học làm mạnh mà thành tựu về mảng kinh doanh mậu dịch thì lại rất tốt. Không ít sinh ý của Lôi gia chúng ta cũng là giao cho các nàng ấy quản lý.”
“Thật vậy sao?” Ngô Niệm Nhu ra chiều suy nghĩ. Nàng không phải người quen khổ tu nên rất hiểu tài phú đóng vai trò quan trọng thế nào đối với một gia tộc. Trong rất nhiều hoàn cảnh, khoản thu nhập thêm còn quan trọng hơn là thực lực bản thân.
“Hai người các ngươi ngẩng đầu lên.”
Nàng ra hiệu cho hai nữ nhân ngẩng lên rồi cười khẽ, bấm tay bắn ra hai đạo lưu quang.
“Một chút đồ chơi nhỏ, mau cất đi.”
Hai nàng cúi đầu quan sát thì gương mặt nhanh chóng đại hỉ, không ngừng thi lễ và luôn miệng đáp tạ.
“Đi xuống đi.” Lôi Thiên Quân gật đầu nói. “Ngày xưa bọn họ cũng là hạ nhân bị rất nhiều thế gia tu Tiên ở phủ thành điều khiển nên tác dụng có hạn. Thật không ngờ hôm nay lại được hai vị ưu ái, đây đúng là phúc khí của bọn họ.”
“Tiếp đến còn ai nữa không?” Mạc Cầu vuốt vuốt lông mày. “Lôi huynh, đây đều là thế lực phàm nhân không cần phải để chúng ta trực tiếp nhìn, chỉ cần ngươi mở miệng là được rồi.”
Mạc Cầu biết đối phương muốn mượn nhờ thân phận của hai người để hiện lộ lực lượng tự thân, nhưng nhiều ngày bị đưa ra cho người ta chiêm ngưỡng cũng làm hắn dần mất kiên nhẫn. Nhất là… hắn còn muốn dành thời gian để tu hành pháp thuật, tế luyện Lôi hoả. Thứ nào cũng đều hao phí tinh thần, phải mất thời gian và đắm chìm vào trong đó mới được.
Việc tuyển gia chủ Lôi gia có vẻ sẽ không xong trong một sớm một chiều được.
“Mạc huynh nói đúng lắm.” Lôi Thiên Quân cười cười, hắn khẽ vẫy tay. “Vi nhi, Phong nhi, hai ngươi mau tới gặp trưởng bối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận