Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 226: Phi kiếm

“Đi!”
“Nhanh lên!”
“Ngoan ngoãn một chút...”
Tại một trang viên gần Lục phủ, đông đảo binh sĩ đang bao vây thành từng vòng. Nhiều người bị xích chân được hộ vệ Lục phủ áp giải đến, trong đó có không ít những gương mặt quen thuộc.
“Mạc thần y!”
“Mạc đại phu!”
Trong đám người đó, có mấy người thốt lên khi nhìn thấy Mạc Cầu. Hắn quay lại nhìn thì đều là mấy đệ tử của Linh Tố Phái lúc trước.
“Công tử.” Hứa Việt cũng bị bắt tới, tóc tai rối bời, bị thương ngoài da nhưng ánh mắt vẫn sáng lấp lánh. “Nhìn bên kia.”
Mạc Cầu quay đầu sang, hai mắt đột nhiên co rút lại. Trong góc đình viện có một người quỳ gối xuống đất, cái đầu buông thõng, khí tức toàn thân đã mất. Nhưng dù không nhìn rõ mặt thì hắn vẫn có thể nhận ra thân phận người kia.
Tiên thiên cao thủ, phó môn chủ Tử Dương Môn Giản Bá Văn!
Với kinh nghiệm y thuật của mình, hắn nhìn ra đối phương là tự sát mà chết, dùng chưởng phá vỡ sọ, khí tuyệt bỏ mình. Một vị cao thủ Tiên thiên lại bị ép phải tự sát như thế! Rốt cuộc hắn đã làm gì?
“Ô ô...”
Tiếng khóc hiện ra loáng thoáng từ không xa. Rất nhiều đệ tử Linh Tố Phái, đệ tử Tử Dương Môn quay người ra nhìn. Con gái được Giản Bá Văn sủng ái yêu mến nhất là Giản Như Băng đang ở đó. Bình thường nàng tính cách mạnh mẽ coi trời bằng vung, hiện giờ đã không còn phong thái trước kia. Mái tóc dài tản mát, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt ngây ngốc bị người ta thúc đi từng bước như một con rối.
Cuối cùng nàng bị hộ vệ Huyền Giáp đè ép quỳ rạp xuống đất. Cùng với nàng còn có mấy người Đổng Tịch Chu, Thượng Quan Hưu của Tử Dương Môn. Những người còn lại như Mạc Cầu thì ngay cả tư cách quỳ xuống cũng không có, tất cả đứng trong sân rồi bị quất roi da một trận.
Ngoài ra, ở gần vách tường còn một số người bị xiềng xích quanh thân, cúi đầu không nói. Trong đó có Trương trưởng lão của Dược cốc, lão tẩu bên cạnh Tôn Tuyệt Tâm và mấy người ăn mặc như quản sự Lục phủ. Lúc này có tiếng nữ tử gầm thét ở trong căn phòng phía trước vang lên.
“Thật là ăn gan hùm gan báo, các ngươi dám làm tay chân tại Lục phủ còn nói không có quan hệ gì hay sao?”
“Oanh!”
Mặt đất chấn động, vách tường phòng ốc vỡ tan, hai thân ảnh từ trong đó bay ra lăn lộn trên mặt đất, khóe miệng không ngừng chảy máu nhưng dường như bọn họ không quan tâm đến việc đó mà vội vàng bò lên rồi quỳ rạp xuống đất.
“Nhị tiểu thư tha mạng, xin nhị tiểu thư tha mạng!”
Chờ thấy rõ gương mặt hai người rồi Mạc Cầu mới biến sắc. Một người là môn chủ Tử Dương Môn đương nhiệm Trang Dịch, người còn lại là Tử Hà Đạo Cô, là thái thượng trưởng lão. Hai vị đều là cao thủ Tiên thiên đại danh đỉnh đỉnh mà lúc này ai nấy hoảng hốt, liên tục dập đầu không ngừng cầu xin tha thứ.
Trong đám bụi mù, hai vị nữ tử bước ra. Một người sắc mặt xanh xám, ánh mắt tràn lửa giận chính là nhị tiểu thư Lục Dung. Người còn lại là Đổng Tiểu Uyển.
Đổng Tiểu Uyển đi theo sau lưng nhị tiểu thư, chân mày buông xuống mà không lên tiếng giống như một thị nữ thiếp thân.
“Toàn bộ phủ Đông An là của Lục gia chúng ta.” Lục Dung quét mắt nhìn toàn trường, cả giận quát. “Lục gia cho các ngươi ăn, cho các ngươi uống, dẹp chiến loạn, các ngươi không làm việc cho tốt còn dám phạm thượng.”
“Không dám, chúng ta không dám.” Trang Dịch run lên, vội vã dập đầu hô lớn.
“Không dám?” Lục Dung trợn mắt, rồi đột nhiên vung ống tay áo tạo thành một luồng kình phong quét tới. “Ta xem gan các ngươi thật lớn vô cùng.”
“Bốp bốp...”
“Bành!”
Kình phong thổi qua, cây cối trong đình viện đổ gãy, gạch ngói tan hoang kéo theo hai vị Tiên thiên cũng bị thổi bay ra ngoài. Đứng cách họ hơn mười trượng mà Mạc Cầu vẫn cảm thấy hô hấp trì trệ nhất thời không thở nổi. Nếu đứng trong khoảng cách mười thước ấy thì có lẽ hắn đã tan thây rồi.
“Nhất là các ngươi.” Lục Dung nghiêng đầu nhìn mấy người bị trói gần vách tường đầy hận ý. “Lam tâm cẩu phế, chết không hết tội.”
Lời còn chưa dứt, một vòng sáng từ trong tay áo nàng đã bay vút ra. Tốc độ bay cực nhanh, với nhãn lực của Mạc Cầu cũng chỉ thấy một cái bóng mờ. Những người thực lực yếu hơn hắn chắc chắn đã phát hiện ra. Vầng sáng linh động phi lướt qua mấy người, nhẹ nhàng xoay tròn là đã đem mấy cái đầu cắt rời rồi bay ngược trở về trong tay áo Lục Dung.
“Phù phù...”
Mấy cái đầu lâu lăn lốc, thi thể đổ gục, máu huyết tuôn xối xả làm cả không gian trở nên tĩnh lặng. Trong mắt ai cũng ngập tràn hoảng sợ, bối rối khiến thân thể đều cứng đờ cả lại. Tuyệt đại đa số mọi người có mặt đều không thấy rõ chuyện gì, chỉ biết nhị tiểu thư chỉ vung bàn tay thôi là đám người kia đã thành kẻ mất đầu như là có pháp thuật vậy.
Nhưng những người nhìn thấy được còn rung động hơn.
Phi kiếm!
Đó là phi kiếm trong truyền thuyết!
Tốc độ như thế, sắc bén như thế, ngay cả cao thủ Tiên thiên trong khoảng cách mấy trượng cũng ít người tránh được. Bản thân Mạc Cầu dùng toàn lực thi triển Thập Bộ Nhất Sát đi nữa thì so sánh với nó cũng chỉ như ốc sên và thỏ mà thôi.
Trương trưởng lão...
Trong tầm mắt hắn, cái đầu của Trương trưởng lão lăn một chốc rồi vừa đúng quay mặt về phía hắn, ánh mứt ngây ngốc, sinh cơ tắt lụi. Hai người có mấy năm giao hảo, quan hệ vừa là thầy vừa là bạn. Trong cả Linh Tố Phái, ngoài Đổng Tiểu Uyển ra thì cũng chỉ có vị Trương trưởng lão này là xem hắn như hảo hữu tri giao. Bây giờ đối phương cứ như thế bỏ mình!
Phẫn nộ, sát cơ, không cam lòng... là những cảm xúc đang khuấy động trong tâm hắn khiến hắn không khống chế được, toàn thân nóng ran, run rẩy. Chỉ có đôi mắt là hoàn toàn tĩnh mịch như một cái đáy vực sâu giúp hắn đè nén cảm xúc. Mạc Cầu quá rõ, hiện giờ hắn chỉ nói một tiếng thôi là có thể mất mạng như Trương trưởng lão ngay.
“Một đám phế vật!”
“Một đám hỗn trướng.”
“Tất cả các ngươi đều đáng chết.”
Lục Dung vẫn gào thét, bàn tay hướng xuống đất nhấn một cái, khí cơ quấn quanh hiện thành hình một bàn tay lớn.
“Oanh!”
Bàn tay rơi xuống đất tại chỗ hai vị Tiên thiên đang quỳ khiến mặt đất lõm xuống, hai người phun ra tiên huyết. Đại thủ quét ngang còn khiến nhiều người ngã bay ra ngoài.
Nhị tiểu thư bình thường nhìn như yếu đuối mà lúc phát uy thì kinh khủng chẳng khác nào một con hung thú. Cái đình viện lớn như thế, ở trước mặt nàng chẳng khác nào một con rối. Cao thủ Tiên thiên cũng không chịu nổi một kích.
“Dung... Dung Dung.” Sau lưng nàng, Đổng Tiểu Uyển thấy phụ thân bị đánh bay ra ngoài thì không nhịn được nhỏ giọng. “Xin ngươi.”
“Hô!”
Kình phong giữa sân đột nhiên dừng lại, hai mắt Lục Dung chớp động, quay nhìn thoáng qua Đổng Tiểu Uyển rồi hừ lạnh, sau đó mới nhìn đám người xung quanh. “Nể mặt mũi Tiểu Uyển, hôm nay ta không muốn đại khai sát giới, tạm thời giữ lại tính mạng cho các ngươi.” Nàng chỉ một ngón tay nói tiếp. “Các ngươi giết sạch đám chạy trốn cho ta, chỉ cần một tên chạy thoát thì các ngươi sẽ phải đền mạng.”
“Rõ!”
“Rõ!”
Mạc Cầu im lặng theo mọi người ra khỏi đình viện, sau đó được Hứa Việt dẫn đến bên một gốc cây. Phù Ngao biết tin từ lúc nào đã chờ sẵn ở đây.
“Ta tìm tung tích ngươi mãi. Mấy ngày trước lão thái gia trong Lục phủ chẳng hiểu vì đâu mà cảm thấy thân thể khó chịu...” Hắn dẫn hai người đi vài bước rồi hạ giọng. “Cho nên tìm người vào phủ để chữa trị. Vì Tôn Vô Bệnh mới đoạt chức chưởng môn Linh Tố Phái, thanh danh đại chấn nên được mời. Sau đó không biết tên họ Tôn dở trò gì trong dược...”
Hắn ngập ngừng, quay đầu nhìn vào trọng viện lạc rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Trước mắt chưa biết tình huống của lão thái gia thế nào, nhưng việc đó đã chọc giận Lục phủ. Phủ chủ hạ lệnh cho phó thống lĩnh Huyền Giáp hộ vệ chém đầu mấy vị quản sự nội viện làm việc không tốt. Sáng sớm Đại Kích võ sĩ san phẳng Dược cốc, đến nay lửa vẫn còn chưa tắt. Phó môn chủ Tử Dương Môn đã tự sát tạ tội. Toàn bộ phủ Đông An bàng hoàng.”
Sắc mặt Hứa Việt trắng bệch, hắn chắp tay trước ngực. “Hy vọng Lục lão thái gia không việc gì, nếu không sợ là Lục phủ sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”
“Hiện tại cũng không có cách nào khác.” Mạc Cầu lạnh lùng. “Phù huynh, Lục phủ có nguyện vọng muốn chúng ta giết hết những người Dược cốc bỏ trốn, ngươi có thể tìm ra tung tích của bọn họ không?”
“Việc này không thành vấn đề.” Phù Ngao gật đầu. “Sự việc xảy ra, người của Tử Dương Môn điên rồi, không biết có bao nhiêu người đang tìm tung tích Tôn Vô Bệnh. Phù gia chúng ta cũng có tung tích một số người, dù không giết được Tôn Vô Bệnh nhưng cũng có thể mang về mấy cái đầu để đoái công cho Mạc huynh.”
“Làm phiền các ngươi rồi.” Mạc Cầu ôm quyền chắp tay. “Ta cần đi phố Anh Tiền trước một chuyến.”
Vừa dứt lời, một cỗ sát ý được kiềm chế thật sâu thấu thể mà ra khiến Phù Ngao cũng sững cả người, ngạc nhiên nhìn đối phương.
Phố Anh Tiền.
Mạc Cầu bước vào cửa hiệu hỏi. “Chủ quán, đồ vật của ta xong chưa?”
“Mạc đại phu!” Chủ quán nhìn người tới thì vui mừng, sau đó cảm giác có gì không đúng thì hơi sững lại. “Còn thiếu một chút thì công việc mới hoàn thành. Dùng bây giờ cũng được chỉ là nhìn thì không đẹp lắm.”
“Không sao.” Mạc Cầu nói nhanh. “Mau lấy đồ ra đây.”
“Vâng.”
Một lát sau, một cái trường bào được hắn khoác lên người. Đây chính là hắc bào của Ngự thú tán nhân đã bị tổn hại không khôi phục thành hình dáng cũ được nữa, nhưng hắn đã cho sửa chữa lại. Bên trong nó trộn lẫn với Kim Tuyến Ti nên rất nhẹ nhàng linh hoạt mà lại cứng cỏi vô cùng. Sau khi sửa chữa, lực phòng ngự của nó đã tăng nhiều và vẫn còn một chút công năng che giấu khí tức, cũng coi như là một kiện kỳ vật.
Hắn bước ra khỏi cửa hàng, Phù Ngao và Hứa Việt sững sờ.
“Đi!” Mạc Cầu sờ chuôi kiếm bên hông, lạnh giọng nói. “Đi giết người!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận