Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 267: Xuất thủ

Vạn Hoa Lâu, trên tầng cao nhất. Công tử Vân Tường của Thượng gia nằm ngửa trên ghế mềm để cho mấy tỳ nữ xinh xắn xoa bóp toàn thân. Hắn hít hà mùi hương nữ nhi rồi khoan thai mở miệng.
“Một đêm thưởng thức vạn hoa, cái tên rất hay!”
“Đa tạ công tử tán dương.” Tú bà nở nụ cười giả lả rồi nói. “Không phải thiếp thân khoe khoang, ba mươi bảy lâu ở phủ Đông An này chỉ có Vạn Hoa Lâu của chúng ta là có thể có những đóa hoa xinh đẹp nhất. Không ít quan to quyền úy là khách quen của nơi này, võ lâm hào khách cũng thường hay lui tới để tìm niềm vui. Tất nhiên, hôm nay ở đây chỉ có một vị khách là ngài mà thôi.”
“Quả là không tệ.” Thượng công tử gật đầu, vẻ mặt hài lòng. “Đúng là rượu ngon cảnh đẹp, muốn cái gì cũng có.”
Hắn đưa tay vuốt chung rượu trước mặt, lại nhìn mỹ nhân đang cười mỉm thì khuôn mặt càng tỏ vẻ hài lòng. “Trong núi tuy muốn gì cũng có nhưng thường chậm chạp già cỗi, Thượng gia lẽ ra phải ra ngoài sớm hơn.”
Nói đến đây, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác bất mãn. Thượng gia dù gì cũng là gia tộc tu Tiên có truyền thừa mấy trăm năm, nội tình thâm hậu, những gia tộc khác khó mà so sánh với họ được. Thế mà... trải qua mấy trăm năm, bây giờ phải ở trong một căn nhà nhỏ bé nơi chốn rừng rú, làm bạn với dã thú. Cuộc sống gian khổ không ít. Nhìn sang Lục gia mà xem, mới có trăm năm mà bọn họ đã sở hữu một phủ rộng lớn, có ngàn vạn bách tính chu cấp đều đặn. Quỳnh Nguyệt Hồ xinh đẹp càng khiến hắn được mở mang tầm mắt. Kỳ trân dị bảo, châu ngọc san hô, tơ lụa... cùng các loại vật tư quý hiếm cái gì cũng có. Hắn và Vân Nhu nhìn mà hoa cả mắt, cảm giác hai người như mới ở chốn thôn quê lần đầu đến Bách Hoa Viên vậy.
“Đây mới là hưởng thụ chứ!”
Hắn híp mắt, khẽ vuốt mái tóc dài của thiếu nữ bên cạnh rồi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng phất tay.
“Các ngươi tạm lui ra đi.”
“Vâng.” Tú bà hơi sững người nhưng không dám nói nhiều, đáp một tiếng rồi đoàn người theo nhau rời khỏi căn phòng. Không bao lâu sau, nơi cầu thang truyền đến tiếng đi lại, cửa phòng mở ra, phụ nhân mang theo Đổng Tiểu Uyển đi vào.
“Công tử, người đã được đưa đến.”
“Ừm.” Thượng công tử gật đầu, bước lên một bước, lấy bàn tay vén mái tóc dài để nhìn kỹ khuôn mặt Đổng Tiểu Uyển. “Tướng mạo cũng được.” Sau đó hắn nở nụ cười. “Không đến ba mươi tuổi đã đột phá Tiên thiên, lại còn là xử nữ, người như thế đã bao năm không thấy rồi?”
“Chúc mừng công tử.” Phụ nhân ở bên cạnh chắp tay. “Có nguyên âm của nàng, thần công của công tử lại có thể tiến thêm một bước, thành tựu ngày sau chắc sẽ còn tiến xa.”
“Ha ha...”, Thượng công tử cười lớn. “Nói không sai. Ta tu hành Âm Dương Định Khiết Pháp tuy có nhiều chỗ thiếu hụt nhưng nếu có nguyên âm của xử nữ hỗ trợ thì tu vi lại tăng tiến rất nhanh. Chỉ tiếc là, xử nữ có tu vi đạt tới Tiên thiên thật quá ít ỏi.”
Nói xong hắn khẽ bóp gương mặt Đổng Tiểu Uyển rồi lắc đầu ra chiều tiếc nuối.
“Đáng tiếc, mỹ nhân như thế chẳng bao lâu nữa sẽ hương tiêu ngọc vẫn, nhưng ngươi yên tâm, trước khi chết bản công tử chắc chắn sẽ để ngươi biết thế nào là cực lạc nhân gian, không uổng công ngươi đã xuất hiện trên đời này. Đây cũng là điểm tốt của một phế vật.”
Hắn biết rõ, Đổng Tiểu Uyển bị Lục Bắc Hải chọn làm tế phẩm thì khó mà thoát được. Dù sao cũng phải chết, hắn không ngại nghiền ép thu lợi từ đối phương. Chỗ tốt trên người một vị Tiên thiên không chỉ có căn cốt. Tế phẩm thì chỉ cần còn sống là được, những thứ khác không quan trọng.
Suy nghĩ một lát, hắn nhẹ nhàng phất tay. “Mang nàng đi tắm rửa đi.”
“Rõ.”
Không bao lâu, hơi khói bốc lên đầy căn phòng. Thượng công tử nằm trên giường mặc cho mấy nữ nhân xoa bóp gân cốt, miệng phát ra âm thanh khoan khoái. Khí huyết trong thể nội phun trào làm dậy lên trong lòng hắn những ham muốn khó kìm lại được.
“Các ngươi là ai? Mau thả ta ra!”
Trong phòng khác, Đổng Tiểu Uyển cố gắng giãy giụa và gào lên, âm thanh vang ra khiến Thượng công tử hơi nhíu mày lại. “Nàng tỉnh rồi à.”
“Nghe nói Đổng Tiểu Uyển vốn là đệ tử của một tông môn chuyên về y đạo, cha nàng thường chế biến thuốc tắm cho nàng từ nhỏ nên cơ thể nàng có khả năng kháng độc tính cao, đó có lẽ là nguyên nhân làm nàng ta tỉnh lại nhanh như vậy.” Phụ nhân ở bên cạnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói. “Nhưng công tử yên tâm, nàng trúng Tùng Gân Tán của ta rồi, trong vòng một ngày sẽ không thể khôi phục tu vi được.”
“Không sao.” Thượng công tử chống người dậy. “Tắm nhanh lên rồi đưa nàng đến đây, trên thân võ giả Tiên thiên thì có bao nhiêu thứ dơ bẩn chứ.”
“Vâng.” Phụ nhân gật đầu, vỗ nhẹ hai bàn tay ra hiệu cho tỳ nữ đưa người đến. Chợt ở dưới lầu vang lên âm thanh lộn xộn truyền cả tới trên này.
“Ai!”
“Lớn mật, có biết ai ở trên đó không mà dám xông loạn?”
“Ai...”
Thượng công tử nhíu mày, đang muốn mở miệng nói thì sắc mặt đại biến, thân thể nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh vài thước.
“Oanh...”
Một đạo bạch quang xuyên qua sàn gác, xé rách giường nằm, làm mái nhà thủng một lỗ lớn.
“Đi chết đi.”
“Sưu sưu sưu!”
Trong tiếng gầm gừ, từng đạo phong nhận như bài sơn đảo hải quét sạch tứ phương. Những nơi nó đi qua, vách tường dứt vỡ, gạch ngói tan tành, phòng ốc sụp đổ còn người thì hóa thành thịt nát.
“Ầm ầm...”
Vạn Hoa Lâu cao tới hơn mười mét ầm ầm đổ sụp, mấy bóng người từ trong đó vội vã phi ra. Nhị tiểu thứ Lục Dung của Lục gia lăng không mà đứng, nàng lấy chăn đệm quấn quanh người Đổng Tiểu Uyển rồi nhẹ nhàng đáp xuống. Sắc mặt nàng đã tái xám, ánh mắt chứa đầy sát cơ. Nàng không nói hai lời, vung mạnh tay.
“Đi!”
Trên đỉnh đầu nàng có một viên bảo châu lơ lửng, theo động tác của Lục Dung, có vô số luồng phong nhận như những sợi tơ hiện ra phía trên viên bảo châu. Phong nhận cuồng bạo khiến Thượng công tử biến sắc.
“Dung muội, việc này có hiểu lầm!”
Hắn vội vã rống lên đồng thời phất tay áo, hơn mười hạt cát sáng chói lẳng lặng hiện ra ở trước người. Những hạt cát này di chuyển với tốc độ rất nhanh thành một dòng như tinh hà, trong chớp mắt bao trùm một phương để ngăn chặn phong nhận. Tuy nhiên hắn bị động ra tay nên liên tục bị phong nhận đánh cho lùi lại. Phụ nhân và tỳ nữ ở bên cạnh không có thủ đoạn bảo mệnh nên gào lên thê thảm, từng người bị xoắn thành một đống thịt nát.
“Hiểu lầm?” Lục Dung liếc mắt nhìn thân thể xụi lơ của Đổng Tiểu Uyển rồi cắn răng, vẻ mặt đầy giận dữ. “Họ Thượng kia, ta đã sớm nhắc nhở ngươi đừng có ý đồ với người bên cạnh ta, xem ra nhà ngươi muốn chết rồi.”
Vừa dứt lời, phong nhận xung quanh lại cuồng bạo cuốn lấy Thượng công tử.
“Oanh!”
Đại địa rung chuyển, bụi mù nổi lên tứ phía. Vạn Hoa Lâu to lớn hóa thành từng mảnh nhỏ, rất nhiều nha hoàn, người hầu theo nhau chạy trốn, thần sắc hoảng hốt sợ hãi vô cùng. Phong nhận đi qua, cả tòa nhà đã trở thành một khu phế tích.
Thượng công tử quỳ rạp xuống đất, thân thể bị một tầng linh quang bao quanh, trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ.
“Luyện Khí tầng thứ tám!”
“Pháp khí trung phẩm!”
“Sao có thể như thế được...”
Luyện Khí tầng thứ tám đã là cảnh giới của không ít gia chủ các gia tộc tu Tiên, tiến thêm một bước chính là Luyện khí hậu kỳ rồi. Pháp khí trung phẩm cũng vô cùng hiếm thấy. Thượng gia của hắn truyền thừa mấy trăm năm cũng chỉ có hai kiện pháp khí như vậy mà thôi. Thế mà trước mắt hắn, Lục Dung lại hội tụ đủ cả hai thứ đó!
“Dung Dung, việc này có hiểu lầm.” Thấy Lục Dung muốn động thủ, Thương công tử rối loạn, vội vã nói. “Không phải ta muốn gây chuyện với nàng, là huynh trưởng của ngươi.”
“Vớ vẩn.” Lục Dung giận sôi người. “Ngươi nghĩ ta không có mắt hay sao?”
Nếu nàng không lưu lại đồ vật trên người Đổng Tiểu Uyển, biết đối phương xảy ra chuyện mà đến cứu thì... hậu quả khó mà tưởng tượng được! Nàng rất hiểu tính tình Tiểu Uyển, nếu phải chịu khuất nhục này, sợ là đời nàng cũng xem như xong rồi.
Nghĩ đến đó, lửa giận trong lòng Lục Dung càng bùng cháy dữ dội hơn.
“Thật sự là hắn.” Sắc mặt Thượng công tử đã trắng bệch, hắn liều mạng điều khiển dòng cát ngăn chặn phong nhận rồi nói tiếp. “Bí pháp của Thượng gia ta có thể giúp hắn tu thành pháp lực nhưng điều kiện tiên quyết là phải huyết tế mấy vị Tiên thiên có thiên phú xuất chúng. Đổng Tiểu Uyển chỉnh là một trong số những người đó.”
Không gian đột nhiên trở lên yên ắng. Lục Dụng hơi sững người lại, thân thể mềm mại của Đổng Tiểu Uyển cũng run lên, đôi mắt đẹp gợn sóng.
“Đây là sự thực, ngươi không tin thì có thể tự đi mà hỏi hắn.” Nhìn thấy thế, Thượng công tử vui mừng trong lòng. “Ta nghĩ dù sao mang đi huyết tế thì nàng ta cũng khó mà giữ được mạng, trước khi chết mới lấy nguyên âm để không lãng phí mà thôi. Nếu không phải vì vậy, ta biết nàng ta là người của ngươi lẽ nào còn động thủ?”
“Huyết tế...”, âm thanh run rẩy của Đổng Tiểu Uyển vang lên, “là có ý gì?”
“Bắc Hải huynh là một Tiên thiên mạnh mẽ nhưng hai lần trước đây thử tu thành pháp lực đều thất bại.” Ánh mắt Thượng công tử chớp động, hắn vội giải thích. “Nhà ta có phương pháp huyết tế có thể lấy tính mạng người khác bổ sung căn cơ cho hắn, cưỡng ép thúc đẩy pháp lực. Việc này Dung muội hẳn cũng có nghe qua.”
Gương mặt Lục Dung ngưng trọng, hai mắt nheo lại không đáp.
“Dung muội.” Thượng công tử nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói. “Chuyện này quan hệ đến tiền đồ của huynh trưởng ngươi, Lục phủ chủ tự mình mở miệng đáp ứng, ngươi hẳn có thể hiểu được. Nếu hắn muốn người của ngươi, ngươi có thể không cho sao?”
Nếu đối phương đã khó thoát khỏi kiếp nạn, trước khi chết để mình dùng qua cũng không phải việc gì lớn. Đó chính là suy nghĩ của vị Thượng công tử này.
“Dung Dung.” Đổng Tiểu Uyển nói giọng run run, gương mặt xinh đẹp đã trắng bệch. “Ta đã từng nói, cái mạng này là của ngươi, nếu như ngươi cần, ngươi lúc nào cũng có thể lấy.”
Những lời này hoàn toàn là thật. Nếu quả thực Lục Dung yêu cầu, cho dù nàng có đau lòng đi nữa thì cũng sẽ đồng ý theo lời đối phương.
“Ngươi nói mê cái gì vậy.” Lục Dung trợn mắt lên. “Chúng ta là bằng hữu cả đời, sao ta có thể bắt ngươi làm việc ngu ngốc này được. Lục Bắc Hải không tu thành pháp lực là việc của cá nhân hắn, nhưng vì thế mà trêu chọc đến ngươi thì không được.”
Lời nàng nói như chém đinh chặt sắt đã biểu hiện rõ thái độ của nàng.
“Còn ngươi.” Nàng bỗng quay sang nhìn Thượng công tử, ánh mắt chứa đầy hận ý. “Ta đã từng thề, nếu có ai dám khi dễ Tiểu Uyển thì dù có phải bỏ qua tính mệnh của mình ta cũng không tha. Ngươi cũng vậy.”
Lời còn chưa dứt, phong nhận ngập trời đã dồn ép xuống, ở bên dưới, sắc mặt Thượng công tử đã trắng bệch.
Tại con hẻm nhỏ.
“Bành!”
“Oanh...”
Mặt đất rung lên, cả con phố cũng theo đó mà lắc lư. Bàn tay Mạc Cầu mở rộng, năm ngón tay nắm chặt đánh về phía vách tường phía trước.
“Bành!”
Bàn tay đánh lên vách tường khiến nó vỡ vụn, nhục thân đại hán cường hãn cũng phun ra tiên huyết. Hắn cố gắng vùng vẫy, trong cuống họng kêu lên những tiếng gầm gừ, hắn cố gắng phát lực nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thoát ra được. Trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ. Sau khi giao thủ, hắn biết mình so với đối phương chỉ như một đứa trẻ con bất lực trước một người trưởng thành lực lưỡng. Đối thủ như thế, chỉ cần tiện tay cũng đủ nghiền ép hắn, đến cả Linh phù được kích phát cũng bị xé nát.
Chuyện này là sao... Hắn vốn là một cao thủ Tiên thiên! Đối phương lại chỉ là một võ giả Hậu thiên, hơn nữa còn xuất thân là một đại phu dù kiếm pháp có nổi danh đi nữa. Thế mà lúc này một cao thủ Tiên thiên đường đường như hắn đang bị một kẻ mang khí chất thư sinh dễ dàng khống chế rồi tùy ý lăng nhục.
“Ai ở đó?”
Trên con đường chợt xuất hiện hai thân ảnh nha dịch. Hai vị nha dịch nhìn thấy tình huống trước mắt vội rút đao bên hông xông đến. Mạc Cầu nghiêng đầu liếc nhìn lại, sát ý lạnh lẽo như hóa thành thực chất khiến hai vị nha dịch dựng cả lông tơ, tròng mắt căng ra.
“Ôi... thật có lỗi!” Một người nuốt nước bọt, hai chân run run từ từ bước lui về sau rồi nói. “Các người cứ tiếp tục đi, chúng ta không thấy gì cả...”
Nói xong, cả hai người co chân chạy trối chết.
“Ba!” Mạc Cầu tiện tay ném tên đại hán đã đứt hết gân cốt toàn thân xuống đất như ném một cái bị thịt.
“Ai bảo ngươi đến đây?”
“Hắc hắc...”, Mồm đại hán đầy máu huyết, ánh mắt buồn bã nhưng miệng vẫn nở nụ cười khỉnh. “Tiểu thư sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Thượng tiểu thư?” Mạc Cầu nhăn mặt. “Ta chưa từng đắc tội với nàng cơ mà.”
Đâu chỉ không đắc tội, hai người còn chưa chính thức gặp mặt nhau lần nào, nếu có thì cũng chỉ là quan sát từ khoảng cách xa mà thôi.
“Ngươi nhất định phải chết! Tiểu thư, Lục gia đã muốn lấy mạng ngươi, ta sẽ chờ ngươi ở dưới đó...”
“Bành!” Mạc Cầu đạp mạnh chân xuống, dễ dàng giẫm bẹp đầu đối phương, nhưng ánh mắt hắn như có điều gì suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận