Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 614: Âm phủ

Thiên Phổ Đường vốn rộng lớn, chỉ sau một lần thất thế, qua chừng hai tháng ngắn ngủi đã hoàn toàn sụp đổ. Trừ đường chủ không biết tung tích ra thì cao thủ đỉnh tiêm thượng tầng không ai may mắn thoát được. Việc này nhanh chóng truyền ra khắp toàn bộ Thiên Nhai đạo tràng.
Việc này có Mạc Cầu làm chủ, Cơ Băng Yến cường thế, cũng có Cửu Giang Minh và Thiên Nhai đạo tràng ngầm trợ giúp. Dù sao Thiên Phổ Đường đã tiến hành diệt Lưỡng Nghi Kiếm Phái trước. Việc này đối với một đạo tràng mà nói thì là việc không thể tha thứ. Chỉ có trọng phạt người hành hung mới khiến cho nhân tâm yên ổn, uy hiếp những thế lực muốn ngo ngoe khác, xây chắc cơ nghiệp đạo tràng về sau.
Trong thời gian ngắn, nhưng người có hợp tác với Thiên Phổ Đường đều bị tra xét. Đối tượng bị chém đầu răn đe nhiều gấp mấy lần nhân số của Lưỡng Nghi Kiếm Phái lúc trước. Trong lúc đó, Chu gia vốn là chỗ dựa của Thiên Phổ Đường lại không nói một câu. Tên tuổi của Cơ Băng Yến thêm một lần vang danh.
Còn như Mạc Cầu, ngoài lúc đầu có để ý một chút ra thì sau này hắn thu liễm tâm tư không để tâm đến nữa. Sau khi kết thúc thời gian luyện đan, một đạo độn quang nhập thẳng vào Tàng Kinh Các của đạo tràng.
Gác lửng cao hơn mười trượng, tàng thư hơn mười vạn quyển, đại bộ phận trong này là các pháp môn bình thường nhưng thi thoảng cũng xuất hiện bí sách.
“Mạc đạo hữu lại tới tìm thư quyển?”
Một lão giả tóc trắng bồng bềnh lơ lửng trước giá sách, sửa soạn danh sách rồi vung tay lên, đưa một quyển tịch đến trước Mạc Cầu.
“Hôm trước có tông môn tên là Trọng Huyền Phái đưa tới một môn Bách Luyện Bí Cốt Quyết. Mặc dù là pháp môn luyện khí nhưng cũng có chút diệu dụng.”
“Rất hiếm thấy, đạo hữu Tam Biện nay lại nhàn nhã tới đây sao?” Mạc Cầu nhận lấy thư tịch, tiện tay lật xem rồi khép lại. “Luyện khí đến tận xương, dùng cốt dưỡng tuỷ, đại thành rồi có thể kéo dài tuổi thọ, tăng tiến tu vi. Đáng tiếc là cần đại dược phụ trợ, tông môn bình thường sợ cũng không dưỡng ra được vài vị như thế này.”
“Đúng vậy.” Tam Biện gật đầu. “Bất quá nếu là bí pháp đích truyền của tông môn chân chính thì cũng không đưa lên hối đoái, đạo tràng trả giá cũng không tiện nghi cho lắm.”
Hẳn phủi tay bay tới đối diện giá sách.
“Mấy ngày trước Cao đạo hữu có việc hỏi liên quan đến một bí ẩn, ta nhớ có ghi chép ở đây cho nên ta tới xem. A…, lại nói tới chuyện này mới thấy, Hà mỗ chủ quản nơi này nhưng thực không cần mẫn được như Mạc đạo hữu.”
Tam Biện tiên sinh Hà Dịch, tông sư Kim Đan dùng bác văn quảng thức tạo nên danh tiếng, đồng thời cũng là hảo hữu của Cao Trung, mấy năm trước được mời tới đạo tràng. Người này không đến một mình mà cả Hà gia đều chuyển đến theo, hiện giờ đã là thế lực lớn nhất ở đạo tràng.
“Trước kia Mạc mỗ thiên phú không tốt, cũng may thuở nhỏ thông minh, lĩnh ngộ đối với công pháp thì có nhanh hơn người bình thường một chút, từng bước đi lên mới được như hiện giờ.”
Mạc Cầu khởi thân cất kỹ thư tịch. “Từ đó thành thói quen, vui xem quần thư khắp nơi, nhất là phương pháp luyện thể.”
“Bội phục.” Tam Biện tiên sinh chắp tay rồi chỉ về xa xa. “Khoảng thời gian này công pháp thu được đều ở đó, có điều phương pháp luyện thể thì không nhiều. Ta nhớ tổng cộng chỉ hơn mười môn thôi.”
Phẩm giai cũng không cao.
Mạc Cầu thiện chiến cận thân, đối phương cũng rõ. Hai người thảo luận về pháp môn tu hành, Tam Biện rất phục Luyện thể chi thuật của Mạc Cầu, cũng biết đối phương có những ý nghĩ hão huyền. Đó là dung vạn pháp làm một thể, trọng lập ra con đường Luyện thể riêng.
Đừng nói là tông sư Kim Đan, ngay cả Chân nhân Nguyên Anh có thể chân chính trọng lập một đạo, tái tạo truyền thừa là vô cùng ít ỏi. Cho nên hắn không xem trọng lắm.
“Hôm nay ta không đến vì phương pháp luyện thể.” Mạc Cầu lắc đầu. “Đạo hữu có từng nghe nhắc tới Âm văn?”
“Âm văn?” Tam Biện tiên sinh dừng tay, ngẫm nghĩ rồi nói. “Hơi có nghe thấy. Tục truyền Âm văn là văn tự tới từ Âm phủ, nhưng sợ rằng Âm phủ lại giống với Ma vực.”
“A!” Mạc Cầu sáng mắt lên. Hắn nhớ tới việc này nên thuận miệng hỏi một chút, không ngờ đối phương lại có thông tin, liền cung tay làm lễ.
“Xin được nói rõ hơn.”
“Nghe nói đạo hữu không phải người xuất xứ từ Vân Mộng Xuyên?” Tam Biện tiên sinh cười nhạt một tiếng, nói. “Ngoại giới như thế nào Hà mỗ không biết, nhưng từ trước kia khá lâu, Vân Mộng Xuyên đã từng xuất hiện một lần Âm phủ hoạ loạn. Trong điển tịch Cửu Giang Minh có ghi chép, chỉ là thường nhân không biết mà thôi.”
“Ừm…, xem như Kim Đan, Nguyên Anh cũng không phải ai cũng rõ, Hà mỗ cũng chỉ tình cờ mà biết được.”
Tam Biện tiên sinh thấy vẻ hiếu kỳ của Mạc Cầu thì vuốt vuốt sợi râu, không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng. “theo ghi chép, có một tông môn là Diêm La Tông dùng một thủ đoạn nào đó không biết ở phàm thế mở ra một thông đạo hướng tới Âm phủ.”
“Diêm La Tông?” Mạc Cầu sững sờ.
“Có lẽ thế.” Tam Biện tiên sinh hơi chần chừ một lúc. “Cũng có thể ta nhớ nhầm, dù sao thời gian trôi qua đã quá lâu, Mạc đạo hữu từng nghe nói đến Diêm La Tông này hay sao?”
“Có từng nghe thấy.” Mạc Cầu trầm tư. “Mời đạo hữu tiếp tục.”
Chuyện Âm văn hắn vốn chỉ hiếu kỳ nhất thời, muốn tới đây xem có manh mối gì không, không ngờ lại biết được thông tin liên quan đến Diêm La Tông. Tông môn này tại Thái Ất Tông, Chân Tiên Đạo bị liệt vào ma đạo cấm kỵ. Nhất là Chân Tiên Đạo được truyền thừa từ thượng cổ đã lập xuống môn quy, nếu gặp đệ tử Diêm La Tông thì bất luận tâm tính thế nào tất cả đều giết không tha. Ngàn vạn năm nay vẫn như thế chưa từng thay đổi.
“Truyền văn có quan hệ với Âm phủ trước giờ cũng có, là nơi phần lớn hồn phách phàm nhân sau khi chết đi nương nhờ tại đó chờ luân hồi chuyển thế.” Tam Biện tiên sinh vuốt râu. “Với người tu hành chúng ta thì trong tam hồn, Thiên hồn người chết mà tiêu, sinh con lại hiện, Nhân hồn sống nhờ phần mộ tổ mạch, tán giữa thiên địa. Chỉ có Địa hồn là quy về Cửu U Minh phủ.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Cho nên Địa hồn là một trong tam hồn cũng là Luân hồi chi vật, là nơi lưu nghiệp chướng nhân quả, trong điển tịch đạo phật có nhiều ghi chép. Ví như thật có Âm phủ, Địa phủ, với một ít người chết vì tai nạn cũng xem như là có nơi ký thác.”
Nói đến đây trong mắt Mạc Cầu nổi lên một chút gợn sóng. Nếu truyền văn là thực, như vậy… sư tỷ…
“Xem ra, mạc đạo hữu cũng có không ít lý giải về vấn đề này.” Tam Biện tiên sinh cười nói. “Bất quá Âm phủ chân chính cũng chưa chắc đã là như vậy. Ít nhất thì năm đó tu sĩ Diêm La Tông mở ra Âm phủ không phải như thế. Ở trong đó…”
Hai mắt đối phương hơi co lại, tiếng nói trở nên chậm dần. “Là ma đầu.”
“Ma đầu?” Mạc Cầu cũng nhíu mày.
“Không sai.” Tam Biện tiên sinh gật đầu dứt khoát. “Theo ghi chép, năm đó thông đạo Âm phủ mở ra, bên trong thoát ra vô số ác ma, nhưng ác ma đó đều đao thương bất nhập, lực lượng lớn vô cùng, bọn chúng dùng việc thôn phệ người sống làm vui. Chỉ hơn tháng thời gian bọn chúng đã lan ra hơn mười vạn dặm, không biết bao nhiêu sinh linh đã mất mạng.”
Nhắc lại chuyện đó, vốn chỉ là qua miêu tả nhưng Tam Biện tiên sinh vẫn lộ ra vẻ thổn thức. “Cũng may, những ác ma hung tàn nhưng cũng không phải không có ai trị được. Thực lực bọn chúng phần lớn ở giai đoạn Luyện khí hậu kỳ. Lực lượng có thể so với Đạo cơ, Kim Đan, thậm chí Nguyên Anh chân nhân cũng có nhưng giống như chúng ta, thực lực càng cao thì số lượng càng ít. Sau này Vân Mộng Xuyên có rất nhiều thế lực đỉnh phong liên thủ, những ác ma kia bị đuổi về Âm phủ, thông đạo cũng bị phong ấn.”
“Lại nói, Cửu Giang Minh thành lập được cũng là nhờ vào sự kiện đó, bởi vì chỉ có tập hợp được thế lực các nơi mới có thể chiến thắng được nhưng đối thủ như thế.”
“Thì ra là vậy.” Mạc Cầu gật đầu, vẻ mặt trầm tư hồi lâu. “Người thuộc Diêm La Tông còn không?”
“Tất nhiên không còn tồn tại.” Tam Biện tiên sinh giơ hai tay. “Thế lực khắp nơi sao lại để thoát bọn họ được. Đúng rồi, theo ghi chép thì đam Ma đầu kia phần lớn không thiện về đấu pháp thuật mà thiện về chém giết cận thân, binh khí trong tay không biết là cái gì mà không thể phá vỡ cũng không thể luyện hoá. Trên đó có lúc lại có Âm văn tồn tại.”
Mạc Cầu nheo mắt lại.
Không thể phá vỡ. Khó luyện hoá. Âm văn…
Những miêu tả này không thể không làm hắn liên tưởng đến Phân Thuỷ Xoa tam tiêm và hắc đao trong tay mình, sau một lúc trầm tư hắn chắp tay, mở miệng. “Đạo hữu hiểu biết sâu rộng, Mạc mỗ bội phục.”
“Không có gì.” Tam Biện tiên sinh cười khoát tay. “Chỉ là một ít truyền văn mà thôi, kỳ thực chúng thật giả thế nào cũng không biết được. Dù sao ngay cả chân nhân Nguyên Anh cũng không sống lâu nổi như vậy.”
“ừm.” Mạc Cầu khẽ gật đầu, phi thân đến đối diện giá chưa thư tịch. Âm văn là một chuyện, đó chỉ là sự hứng khởi nhất thời, hiện giờ việc đó không phải mối quan tâm chính của hắn, mà việc chính là tìm kiếm con đường Luyện thể phù hợp với bản thân hắn.
Tất nhiên, sau này việc hắn tu hành Diêm La Tâm Kinh càng cần phải giấu kỹ hơn.

“Soạt”.
Đêm khuya, Vạn Lục ẩn thân vào chỗ tối, thấp giọng. “Theo tin tức chúng ta điều tra được thì Giả Viễn Sơn ẩn náu trong trang viên trước mặt.”
Hắn không truyền niệm vì có rất nhiều bí pháp có thể nhận biết thần niệm ba động ở xung quanh, thần niệm Đạo cơ cũng chưa chắc đã tránh được. Ngược lại, truyền âm theo không khí nếu được chế ngự thì khí tức lưu động theo phương hướng nói chuyện sẽ không bị người ngoài phát hiện ra, đây là khiếu môn của Chấp Pháp Đội.
“Ừm.” Cơ Băng Yến gật đầu, nắm chặt trường thương trong tay. “Cẩn thận một chút, Giả Viễn Sơn là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, sở trường về chém giết, trong tình thế liều mạng thì không ai biết hắn có thể làm ra chuyện gì. Có Trưởng lão Thiên Hạo cũng không thể chủ quan.”
Lần này để truy nã Giả Viễn Sơn, Chấp Pháp Đội xuất động một tu sĩ Đạo cơ viên mãn và vài tu sĩ Đạo cơ thông thạo liên thủ tác chiến. Theo lý mà nói, thêm tiểu đội của Cơ Băng Yến nữa dùng để đối phó một người thì dễ như trở bàn tay. Hơn nữa còn là đại công!
Mấy người kia gật đầu, lặng lẽ vô thanh vô tức lại gần trang viên.
“Động thủ.”
Một tiếng quát khẽ vang lên, mấu đạo ánh sáng xẹt qua màn đêm đen nhánh, vạch ra một đạo hồ quang ưu mỹ lăng lệ. Chỗ vầng sáng đi qua, vách tường, phòng ốc nứt toác.
“Oanh!”
Không khí chấn động, từ trung tâm đình viện phát ra linh qua chói mắt xông thẳng tới chân trời, thậm chí xuyên thủng cả tầng mây nặng nề, vẩy tinh quang mênh mông xuống mặt đất.
“A!”
“Sao lại như vậy?”
Có mấy giọng nói kinh ngạc vang lên. Thế công của mấy người không yếu nhưng bọn họ rất rõ, thế công vừa rồi căn bản không thể có uy năng đến như thế được.
Một khắc sau.
“Không ổn.”
Đã trải qua chém giết trong Địa Ngục Đồ, lông tơ toàn thân Cơ Băng Yến dựng đứng, đôi mắt đẹp trợn trừng, một cỗ sát cơ lăng lệ khiến thân thể nàng căng ra.
“Là cạm bẫy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận