Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 84: Nội Tráng Đan

Lúc Mạc Cầu trở về nơi ở đã là giờ Hợi, tức là khoảng 9 đến 11 giờ đêm, đường phố vắng lặng, ảm đạm.
“Kẽo kẹt...”
Hắn đẩy cửa bước vào, bụi bẩn rơi lả tả.
Những ngày vừa rồi hắn bận rộn tại trụ sở để chữa trị cho mọi người, chưa từng quay lại đây, căn nhà thiếu hơi người cũng trở nên lạnh lẽo.
Hắn đốt ngọn đèn, chưa vội sắp xếp chăn màn mà mang cái bao lớn đạt ở trên bàn.
Mở bao ra, bên trong là một đống thư tịch chắc phải tầm hơn mười cuốn. Những thư tịch này đều là bí tịch võ công.
Lúc trước, hắn từng có lúc buồn rầu ảo não vì không kiếm nổi một bộ công pháp võ kỹ thì bây giờ đã có thể vác cả đống về nhà thế này. Những bí tịch này đều được hắn lấy từ nội khố của Hắc Hổ Đường.
Uông lão nhị cũng phóng khoáng, bao nhiêu võ kỹ cao cấp trong đấy đều đóng gói mang cho Mạc Cầu cả.
Trong số này, bí tịch về khinh công có năm bản, quyền chưởng ba bản, đao pháp ba bản. Kiếm pháp thương pháp mỗi thứ một bản. Ngoài ra còn có một môn võ kỹ chuyên về binh khí Uyên Ương Việt và một môn Thiết Đầu Công.
Công pháp tuy nhiều nhưng thứ có thể thực sự lọt vào mắt hắn lại không có mấy. Chỉ có cuốn khinh công Nhất Tuyến Thiên và chưởng pháp Ngũ Cầm Thủ, kiếm pháp Linh Viên Thập Tam Kiếm là hắn còn để ý.
Nhưng bây giờ cũng chỉ có mấy thứ này mà thôi.
Công pháp tốt nhất có thể kể đến Linh Viên Thập Tam Kiếm. Nhưng xét về sự tinh diệu thì nó còn thua khá xa Phân Ảnh Kiếm của hiệu thuốc Thanh Nang.
Để đống thư tịch sang một bên, Mạc Cầu lấy ra cuốn hắc bì thư mình lấy được từ chỗ Đinh lão lúc trước.
Cuốn sách này bên ngoài trang bìa không đề chữ, xuất xứ từ chỗ Mục lão. Bên trong nó không nói về võ công mà nói rất nhiều về y lý, các đơn thuốc, còn có rất nhiều chỗ đặc biệt, hiếm gặp.
Theo như Mạc Cầu biết, trước kia Mục lão bái sư một vị lang trung nổi tiếng nơi sơn dã, y thuật của lão tổng kết từ mấy chục năm nghiên cứu đúc kết, có tính thực tế rất cao.
Tất cả các chứng bệnh từ phổ thông đến hiếm gặp đều được lão ghi chép lại trong này. Và ngoài các đơn thuốc, trong này còn nói đến đan dược, cũng chính là tâm huyết một đời của lão.
Mấy ngày này, có thời gian rảnh rỗi là Mạc Cầu lại dở cuốn y thư này ra xem. Hắn tìm được vài trang ghi chép về đan dược, nghiền ngẫm, so sánh rồi cuối cùng dừng mắt ở một cột viết về Nội Tráng Đan của Tống gia.
Nội Tráng Đan Tống gia: Lưu thông máu huyết, cường thân tráng cốt, bồi dưỡng ngũ tạng, là đan dược chí bảo dành cho người tập võ.
Ăn nó vào sẽ giúp tăng tỷ lệ thành công từ Đoán Cốt lên Luyện Tạng.
Nó có mùi ngọt, thành phần bên trong gồm nhiều thứ dược liệu như Sơn tham, hổ cốt tinh hoa luyện cùng với...
“Quả nhiên.” Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, khép cuốn thư tịch lại sau đó đứng dậy đi về góc phòng lấy bình đan dược bí ẩn đặt lên bàn.
Bình đan dược này hắn lấy từ võ quán Tụ Anh lúc trước, vẫn cất cùng với Tống Thị Đao Phổ. Đến lúc này hắn vẫn không biết đây là đan dược gì nên không dám dùng. Hiện giờ đã có đáp án.
Nó chính là Nội Tráng Đan được nhắc tới trong cuốn thư tịch kia.
Theo như ghi chép của Mục lão, loại đan dược này xét về tác dụng dưỡng sinh, chữa thương thì không bằng siêu phẩm Dưỡng Nguyên Đan hắn vẫn luyện chế. Nhưng xét về khả năng cường thân kiện thể, giúp nâng cao tu vi thì lại vượt xa. Người bình thường muốn có một viên cũng đã khó.
Hiện giờ trong tay Mạc Cầu có tất cả bảy viên.
Hắn đổ một viên ra, quan sát cẩn thận dưới ánh đèn, thật lâu sau mới thu tâm tình lại.
Hắn là cường giả Đoán Cốt nhưng còn chưa đạt tới bước đại thành, thực lực hắn mạnh chủ yếu là do sử dụng võ kỹ ảo diệu. Theo ghi chép thì hiện giờ hắn dùng đan dược này có chút lãng phí. Nhưng...
Hắn chỉ chần chừ trong một lúc, rồi quyết định nhét viên đan dược vào mồm.
Hắn không cần biết có bị lãng phí dược lực hay không, chỉ cần có thể nhanh chóng tăng lên tu vi, thực lực cho hắn là được.
“Ầm!”
Đan dược vào bụng như viên đá ném xuống mặt hồ gợn sóng.
Sau khi nuốt Nội Tráng Đan xuống, trong cơ thể hắn dâng lên từng dòng từng dòng khí ấm áp hướng về lục phủ ngũ tạng. Trong nháy mắt, da thịt hắn ứng đỏ, toàn thân có cảm giác khô nóng khác thường.
Ngũ tạng được dược lực tác động nên hoạt động hết công suất, không ngừng hấp thu, tiêu hóa rồi lại hấp thu để cải tạo thân thể.
Mạc Cầu nén kích động, lấy lại bình tĩnh thủ thế trung bình tấn, ngầm vận Long Xà Kình hỗ trợ luyện hóa dược lực.
“Rốp rốp...”
Dược lực xâm nhập vào gân cốt tạo thành những tiếng lạo xạo liên tục không ngừng, lan từ ngũ tạng ra khắp toàn thân, ngoài cơ thể hắn tỏa ra khí nóng, cả căn phòng nhanh chóng trở nên mờ mịt.
“Hít... hà...”
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Mạc Cầu thực hiện hô hấp, kiểm soát kình lực vận chuyển dược lực tạo thành một vòng tuần hoàn liên tục cải thiện nhục thân.
Không biết đã qua bao lâu, hắn thở ra một ngụm trọc khí rồi mở mắt. Luồng khí bốc lên từ cơ thể hắn gặp lạnh ngưng tụ thành một mảnh sương mờ tản ra xung quanh hơn một trượng.
Ngọn đèn đã tắt, cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có hai mắt hắn là sáng lên lấp lánh.
Hắn không giấu được nổi vui mừng.
“Lợi hại thật! Chưa tới một canh giờ, dược lực của nó hấp thụ được phải bằng thời gian hấp thu Dưỡng Nguyên Đan trong bảy ngày. Trong thức hải, có thêm ba khối tinh quang sáng lên rực rỡ.
“Thực ra dược lực vẫn chưa được chuyển hóa hết, một phần của nó còn lưu lại trong thể nội. Theo kinh nghiệm luyện hóa Dưỡng Nguyên Đan của hắn, phần dược lực còn lại này có thể được luyện hóa trong thời gian mười ngày nửa tháng nữa. Tất nhiên lúc đó dược lực không thể được như hiện giờ nhưng cũng không kém quá nhiều.”
Hắn hoạt động chân tay một lúc, cảm giác được khí lực bản thân đã tăng lên không ít.
“Xem ra, sau khi hấp thu hết bảy viên đan dược này là ta có khả năng sẽ đạt tới Đoán Cốt đại thành. Còn có thể xung kích lên Luyện Tạng hay không thì còn khó nói.”
Mạc Cầu hưng phấn một lúc lâu mới nhớ tới chuyện thắp lại ngọn đèn.
“Soạt!”
Có tiếng động lạ vang lên bên ngoài làm hắn nhíu mày, ngừng cử động nghiên tai lắng nghe.
“Hô...”
Có tiếng quần áo lạo xạo trong gió truyền tới, lặng lẽ chìm vào trong nội viện.
“Cái gì?” Mạc Cầu nhướng mày, khom người sát gần khung cửa sổ, nhìn ra ngoài qua khe hở nhỏ. Hiện giờ hắn đã có thành tựu Đoán Cốt, tai thính mắt tinh, dù trời tối hắn có thể quan sát và lắng nghe rõ ràng.
Hắn thấy một người vóc dáng cao gầy, mặc đồ đen vừa nhảy vào đình viện, nhìn dáo dác một vòng mới chạy thẳng tới nhà bếp.
Mạc Cầu ngạc nhiên, vẻ không hiểu. Sau đó hắn khẽ đẩy cửa nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng di chuyển trong bóng tối lại gần khu bếp.
Người áo đen kia có thân pháp không tệ, nhưng chưa thể so với hái hoa khách Phạm Cường, tu vi cao nhất là Đoán Cốt. Chưa nói tới trực tiếp đối chiến, chỉ xét đến thân pháp ẩn mình hắn cũng không dễ mà phát hiện ra Mạc Cầu được.
Nhìn qua khe cửa sổ nhà bếp, hắn thấy người kia đi quanh một vòng, lấy từ trong người ra một gói thuốc bột rắc vào bát hủ tiếu và một số đồ tạp hóa khác. Bên ngoài cửa, sắc mặt Mạc Cầu ngày một âm trầm.
Đối phương lén lút như vậy, tất nhiên là không phải mang thuốc bổ tới cho hắn bồi dưỡng rồi. Nhưng hắn thắc mắc đối phương là ai, vì sao lại muốn hại mình?
Tại Hắc Hổ Đường, Mạc Cầu luôn cẩn trọng, cách đối nhân xử thế cũng chưa từng bị người khác than phiền, cũng không gây ra tranh chấp với ai. Hắn với người khác mâu thuẫn còn không có, nói gì đến cừu hận?
Rốt cuộc đối phương là ai?
Ngẫm nghĩ một lúc, trong lòng hắn đã nổi lên sát ý.
“Bộp bộp!”
Bên trong gian bếp, người áo đen vỗ nhẹ hai tay, thấp giọng cười. “Có thể trở về rồi.”
Nói xong, hắn nhún người nhảy ra ngoài, ngước nhìn về phía phòng ngủ một cái ra vẻ khinh thường rồi chạy đi.
Trong bóng tối, Mạc Cầu xuất hiện không một tiếng động. Hắn nhìn theo bóng lưng đối phương đang xa dần, trầm ngâm một lúc rồi quyết định đuổi theo.
Hắn muốn xem xem, là ai có ý định hạ thủ với mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận