Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 360: Giao dịch (1)

Đây là một tiệm bán thuốc không lớn, bước vào trong đó rồi, cả Mạc Cầu và chủ nhân đều sững sờ.
“Thú vị.”
Sau quầy là một nữ tử ăn mặc chỉn chu cầm trong tay cái tẩu đang thả khói. Nàng nhìn Mạc Cầu, gương mặt hiện ra một nụ cười nhạt.
“Khách nhân đầu tiên đây, lại không hề che giấu khuôn mặt, xem như là vận khí của ta.”
Ở tiên phường tuy tương đối an toàn nhưng cũng khó tránh được có người lòng dạ khó lường ẩn giấu. Các đồ vật giao dịch có nhiều đồ không rõ lai lịch, thậm chí mang theo cả ân oán, cho nên mọi người đến đây phần lớn đều tìm cách che giấu khuôn mặt mình đi.
Mặt nạ, khăn lụa và một số thứ khác hay được sử dụng nhất. Người như Mạc Cầu quả thực hiếm thấy. Có điều, sự thực là Mạc Cầu có dịch dung đổi mặt, nhưng công pháp Vô Tương Liễm Tức quá huyền diệu nên đối phương không nhìn thấu.
“Hình như ta đã từng nghe tới các hạ.” Nhìn kỹ nữ tử một lúc, Mạc Cầu ngập ngừng.
Người này dung mạo bất phàm, khí chất thoát tục, mặc dù là một thân nữ tử nhưng trên người lại toát ra khí khái hào hùng của nam nhi. Hắn chớp mắt, sau đó nhìn vào cái tẩu dài chừng ba thước ở trong tay đối phương. Cái tẩu bên ngoài đen nhánh, ngoài cùng có một lớp ánh sáng màu hồng chập chờn.
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại. Trong cảm nhận của hắn, mỗi lần nữ tử này rít thuốc, linh khí xung quanh theo nhau lao về phía cái tẩu. Vị trí của cái tẩu giống như trung tâm của một vòng xoáy, mỗi lần nàng hít thở đều có lượng lớn linh khí tràn vào.
Linh khí trải qua cọ rửa không nhập vào thể nội nữ tử, một chút tạp khí thì được nàng phun ra hoá thành hơi khói lượn lờ. Tu vi bậc này…
Luyện Khí Viên mãn!
Nàng không chỉ có tu vi kinh người, mà dùng linh khí cuồng bạo để cọ rửa nhục thân, dù đã trải qua thanh lọc thì cũng không tầm thường, thân thể bình thường sợ là đã tan nát rồi. Sức mạnh nhục thân của nàng thật là đáng sợ. Chí ít so với hắn là không hề thua kém.
Cái tẩu và tư thái của nàng làm cho Mạc Cầu nghĩ tới một người.
“Đương nhiệm bổ đầu Kim bài Trấn Pháp Ti, Nguỵ Triêu quận chúa, chi chủ Minh Ni Phong Lương Tuyết Quân.”
Mỗi cái tên lại mang một ý nghĩa. Bối cảnh của nàng thật thâm sâu, thực lực cũng bất phàm. So sánh với đệ tử chân truyền của Thương Vũ Phái cũng không thua kém bao nhiêu, vì thế lại càng khiến cho người khác phải kiêng kỵ.
Chả trách nàng dám để mặt thật mà gặp người khác, dùng thân phận nữ nhi nhưng cũng không ai dám có ý đồ gì xấu với nàng.
“Không sai.” Lương Tuyết Quân nhẹ gật đầu, thở ra một làn khói mới rồi nhìn Mạc Cầu có ý hỏi.
“Các hạ xưng hô như thế nào?”
Nàng cũng hết sức tò mò với vị khách nhân trước mặt mình đây.
Trận pháp nơi này có thể hạn chế người khác, nhưng đối với bổ đầu Kim bài của Trấn Pháp Ti như nàng thì ảnh hưởng lại không lớn, chủ nhân của trận pháp nơi đây chính là nguyên ti chủ của Trấn Pháp Ti, nhưng nàng đưa mắt nhìn kỹ vẫn không nhìn thấu đối phương.
Phải biết rằng, khi là cao thủ đỉnh phong của Trấn Pháp Ti, thứ mà nàng am hiểu nhất là dùng pháp nhãn để nhận ra thật giả. Đạo cơ tiên tu nguỵ trang nàng cũng có thể nhận ra ít nhiều, lần này thì không.
Nếu nói Lương Tuyết Quân là một đoàn lửa bùng cháy hừng hực, không hề kiêng dè hiển lộ ra uy năng của nó thì từ Mạc Cầu lại toát ra một cảm giác tĩnh mịch như tận đáy sâu thâm uyên.
“Thật không ngờ Lương quận chúa cũng tới đây.” Mạc Cầu không có ý cho đối phương biết thân phận của mình, hắn chắp tay mở miệng. “Thất lễ.”
“A…”, Lương Tuyết Quân nhíu mày, nàng tiếp tục hút thuốc rồi hỏi. “Ngươi muốn gì?”
“Đan dược.” Mạc Cầu đáp. “Đan dược phẩm cấp cao có thể nâng cao tu vi. Nghe nói Trấn Pháp Ti có một loại Vũ Linh Đan, không biết quận chúa có hay không?”
Một viên Vũ Linh Đan có dược hiệu bằng mười viên Hợp Khí Đan của Thương Vũ phái, thời gian luyện hoá lại bằng nhau. Trong hai năm vừa qua hắn đã dùng Linh đan có phẩm chất cao, Hợp Khí Đan không còn phù hợp để nâng cao tu vi nữa.
Hiện giờ hắn không còn ít tuổi, tu vi lại không cao, nhu cầu cấp bách là nhanh chóng tăng lên cảnh giới, vì việc này mà Mạc Cầu nguyện ý bỏ qua việc nghiên cứu y thuật và kỹ xảo.
“Vũ Linh Đan thì có, nhưng loại đan dược này giá trị không nhỏ.” Lương Tuyết Quân đáp. Nàng thấy Mạc Cầu mặt không đổi sắc thì vung tay về phía trước, trước mặt bàn xuất hiện hai bình đan dược.
“Tám trăm linh thạch hạ phẩm.”
Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.
Tám trăm linh thạch hạ phẩm là tương đương với giá trị của một kiện pháp khí trung phẩm có uy lực không tệ, từng ấy chỉ đổi được hai bình đan dược thôi ư? Pháp khí có thể sử dụng cả đời, Đan dược lại là thứ dùng rồi là hết.
Thần niệm quét qua, nét mặt hắn có chút thất thố. Bình đan dược này đúng là nội tàng càn khôn, số lượng đan dược bên trong đủ để doạ người.
Đưa tay sờ lên túi trữ vật bên hông, hắn ngẩng đầu hỏi. “Đổi bằng đồ vật có được không?”
“Được.” Lương Tuyết Quân cầm cái tẩu chỉ ra phía trước. “Chỗ ta gọi là Bách Bảo Đường, tất nhiên là thứ gì cũng có, thứ gì cũng đổi được.”
Mạc Cầu gật đầu, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một mặt bình phong. Tấm bình phong có khắc cả trăm mỹ nhân cao thấp gầy yếu đủ cả, người nào cũng đủ phong tình. Mỗi mỹ nhân đều cho cảm giác sống động như thật, trên người có quần áo nhưng vẫn lộ ra sức mê hoặc cầu hồn phách người khác. Người thường nhìn một cái thôi mà không giữ được lòng mà trầm mê quên mất lối ra. Lương Tuyết Quân nhìn thấy mặt bình phong này trong một sát na thôi, ánh mắt đã hiện ra một tia hoảng hốt.
“Đồ tốt.”
Đôi mắt nàng chớp động, nàng đưa tay khẽ vuốt tấm bình phong bằng gỗ, vẻ mặt như nghĩ đến điều gì đó có vẻ kỳ dị.
“Nếu dùng cái này để đổi thì ta có thể đồng ý.”
“Được.” Mạc Cầu gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận