Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 403: Biến cố (1)

Phật môn Minh vương có ngũ tôn. Bất Động Minh Vương, Hàng Tam Thế Minh Vương, Quân Trà Lợi Minh Vương, Đại Uy Đức Minh Vương và Kim Cương Dạ Xoa Minh Vương. Minh Vương Trảm có năm thức. ở sâu trong lòng đất Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng, hai tay hư khép, Trảm Niệm Đao đứng trước hắn hơn một trượng.
Trong đầu hắn năm thức Minh Vương Trảm đang diễn đi diễn lại, làm nổi lên rất nhiều quan khiếu.
Ý niệm khẽ động…
Kim Cương Dạ Xoa Minh Vương!
Hai mắt hắn vừa mở, trên thân người đột nhiên hiện ra một cỗ thần uy dữ tợn có thể hàng phục hết thảy yêu ma. Trảm Niệm Đao trước người loé lên thanh quang u lãnh, vô tận sâm nhiên lực lượng hủy diệt cũng hiện lên trên lưỡi đao.
“Trảm.”
Trảm Niệm Đao vô thanh mà hoá thành một đao cầu vồng kinh thiên trảm xuống nơi nào đó cách hơn một dặm. Một trảm này có kim cương trừng mắt hàng yêu, có trí tuệ của Minh vương động quan hồng trần, càng có sát cơ sát sinh linh của Dạ Xoa. Ba cái hợp nhất kết hợp với phong mang tự thân cây đao, đã hạ xuống là không dừng lại.
“Răng rắc…”
Hơn một dặm cách đó có một ngọn núi nhỏ chất chứa dung nham bên trong bị chặt đứt, cự thạch bị nham tương cuồn cuộn bao phủ. Âm thanh trầm đục vang lên sau đó mới truyền tới tai người.
“Bạch!”
Đao quang xoay nhanh quay lại bên cạnh người.
Một khắc sau, ở phía đó nham tương phun trào nhanh chóng tiến đến gần, nham tương như muốn che khuất bầu trời không ngừng gào thét. Mạc Cầu ngồi xếp bằng trong nham tương vẻ mặt không có biểu hiện gì, một tay hắn hư nắm Địa Tạng Ấn rồi há miệng khẽ nhả ra.
“Sắc!”
Địa Tàng Liên Đại Chú!
Đây chính là di vật hắn thu được từ trên người Lưu Luy, là cấm pháp Phật môn, vì hoàn cảnh bí cảnh mà uy năng của cấm pháp bị hạn chế, lại thêm hắn vốn không phải đệ tử Phật môn, thi triển ra không thuần thục nhưng lúc này Mạc Cầu không dựa vào bản thân mà mượn nhờ pháp khí thượng phẩm Kim Cương Bạc để thi triển. Vật này hình như được luyện chế từ nhục thân cao tăng sau khi viên tịch mà thành, uy năng rất lớn.
Pháp lực được dẫn động, Kim Cương Bạch phật quang đại thịnh, một đài sen xuất hiện dưới thân thể hắn. Từng cánh liên hoa óng ánh dưới sự công kích cuồng bạo của nham tương tỏ ra yếu đuối nhưng rốt cuộc vẫn vượt qua hết thảy.
Nham tương cuồng bạo cuối cùng vẫn ảm đạm trước đoá liên hoa đang nở rộ ngạo nghễ này.
“Oanh…”
Nham tương tuồn trào đổ tới, từng cánh hoa theo nhau nở rộ trở thành vùng đất tĩnh lặng duy nhất giữa hỗn loạn xung quanh. Mạc Cầu ngồi xếp bằng trong đó, khuôn mặt quạnh quẽ, Phật quang lấp lánh như Thánh Phật đang trấn áp Địa ngục.
Hồi lâu sau, xao động dần lắng lại, Phật quang cũng dần ảm đạm rồi thu liễm. Mạc Cầu chớp mắt nhìn về Trạm Niệm Đao ở bên cạnh vẻ trầm tư, sau đó hắn cong ngón tay búng ra.
“Coong…”
Trường đao ngân khẽ. Thân đao rung lên, một cỗ đao mang xuất hiện nhẹ nhàng mang Mạc Cầu quấn lại ở phía trong.
Một khắc sau…
“Bạch!”
Đao mang từ trong lòng đất thoát ra bay thẳng lên không trung.
“Ông…”
Thân đao run rẩy mang theo Mạc Cầu xuyên thủng tầng mây, đăng nhập thanh minh, mới thoáng cái đã vượt xa ngoài vài dặm.
Ngự kiếm phi hành!
Luyện khí tầng chín, pháp khí thượng phẩm, diệu pháp ngự khí hiện giờ hắn đã có thể làm được. Trên bầy trời cương phong càn quét tựa như tiếng sấm vang rền đến vô tận cũng làm cho lần đầu ngự kiếm của Mạc Cầu hơi chòng chành, mấy lần xém chút là đao mang hạ xuống.
“hoa…”
Thân hình Mạc Cầu dừng lại bên trong cương phong nhìn về phía xa, dãy núi trước mặt đã trở thành một điểm đen. Hư không vô ngần đã hiện ra trước mắt.
Mênh mông. Tịch liêu.
Tiêu dao. Tự tại.
Đưa mắt nhìn ra bốn phía lòng dạ hắn đột nhiên thư sướng, cảm giác vô câu vô thúc khiến hắn muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
“Ngự kiếm thừa phong, trừ ma giữa đất trời.”
Thở ra một hơi dài, đao quang của Trảm Niệm Đao đại thịnh, chém rách hai đầu quái điểu tỏng biển mây. Đao quang khẽ quấn rồi cuốn lên tàn ảnh trở về đường cũ.
Luyện hoá pháp khí thượng phẩm mặc dù thực lực có tiến bộ lớn nhưng tu vi không đủ thì vẫn không thể Đạo cơ, trăm năm sau vẫn sẽ chỉ còn là một đống cát bụi mà thôi…
Một tháng rồi một tháng lại qua đi, thời gian mở bí cảnh đã tới. Lý Si Mai, Hoả Nha Đạo nhân và mấy vị Đạo cơ hoàng thất Nguỵ triều chủ trì trận pháp đều nhăn mặt. Hai năm vừa rồi tình hình rất không ổn. Huyết Sát Tông không hổ là đại tông đương thời, dù chỉ là một bộ phận phân nhánh vẫn có thực lực kinh hồn. Để so sánh thì Thương Vũ Phái và Nguỵ triều vẫn ở thế hạ phong, lại thêm một số nguyên nhân khác nên bọn họ chưa nhận được sự hỗ trợ của các tông môn khác nên liên tục bại lui. Cao thủ của hai bên tử thương đếm không hết, ngay cả tu sĩ Đạo cơ cũng đã có hai người gặp nạn.
Hoả Nhiêm Tiên Trịnh Vi của Xích Hoả Phong vốn thọ nguyên không còn nhiều hiện giờ cũng đang bị trọng thương, xem ra không còn chống được bao lâu.
“Cửu Sát Điện, Huyết Sát Tông tiến bộ quá nhanh, sợ là không tới mấy tháng bọn họ sẽ đến đây.”
“Hai tháng tới đây các ngươi phải nhanh chóng thu thập vật tư trong bí cảnh, không được lơ là.”
Phan Sư Chính quét mắt nhìn đoàn người. “Trong hai tháng này không cần để ý việc gì khác, dùng toàn lực thu thập vật tư, ban thưởng của tông môn cũng sẽ nhiều thêm ba thành.”
“Trúc Cơ Đan lúc đầu chỉ có năm viên, bây giờ sẽ tăng lên thành mười viên. Chỉ cần dụng tâm, các ngươi sẽ có cơ hội được chia một viên, thành tựu Đạo cơ sau này không phải là vô vọng.”
Nghe xong mấy câu này, mọi người đều hô hấp dồn dập. Ngay cả Lý Nguyên Cảnh cũng không nhịn được tim đập rộn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận