Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 410: Nội đan (2)

“Chúng ta lại gặp nhau.” Nguyệt Trường Ca chớp mắt, đảo qua pháp bảo trên người nàng mà ý cười không thay đổi.
“Lương quận chủ, không biết lần trước tận hưởng Thiên Dục Tô Cốt Diệu của ta cảm giác thế nào?”
“Ngươi…”, Lương Tuyết Quân đỏ mặt, nàng không nhịn được cao giọng mắng. “Đồ hèn hạ.”
“Hèn hạ ư?” Nguyệt Trường Ca nhẹ lắc đầu. “Âm dương hoà hợp, nhân luân đại dục, đó là lý của thiên đạo, sao lại bảo là sở vi thấp hèn?”
“Trừ phi… ngươi có tâm tư bất chính!”
Nói xong nàng ta che miệng cười khẽ.
“Ngươi đang trì hoãn thời gian.” Lương Tuyết Quân cau mày, lập tức búng ngón tay phát ra một đạo linh quang. Nguyệt Luân Bảo Châu nhẹ xoay tròn, trăm ngàn đạo Phật quang bao trùm một phương chân trời trong nháy mắt.
“Oanh…”
Trong hư không hiện lên một âm thanh vang dội chấn động. Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Trường Ca khẽ biến, ba cái Bạch Cốt Châu nhẹ nhàng trôi nổi, quỷ hoả yếu ớt quanh quẩn bên người.
Pháp khí thượng phẩm Bạch Cốt Xá Lợi!
Người bình thường tế luyện thành công một cái đã vô cùng gian nan, thế mà Nguyệt Trường Ca lại có ba cái, không biết là do tự tay nàng luyện chế hay đoạt được từ trong tay ai.
“Trốn nhanh thật.”
Nhìn đạo độn quang phương xa, chân mày nàng không khỏi cau lên, lắc thân muốn đuổi theo. Đúng lúc này.
“Yêu nữ.”
Tiếng gầm giận dữ từ phía dưới truyền đến, một đạo kiếm quang đầy sát cơ nồng đậm đâm rách hư không ngăn đường nàng lại.
“Yêu nữ!”
Kiếm quang tản đi, một vị tu sĩ Trấn Pháp Ti trợn mắt. “Ngươi còn nhớ ta chứ?”
“A…”, Nguyệt Trường Ca nghiêng đầu, nhíu mày. “Ngươi là ai?”
“Ngươi…”, nam tử kia giận run. “Yêu nữ, mười ba năm trước ngươi giết một nhà năm mươi sáu người ở Ký Hà Đạo, Vân quận, ngươi nhớ chứ?”
“Mười ba năm trước đây…”, Nguyệt Trường Ca suy nghĩ một lát rồi nhún vai một cách lạnh nhạt. “Không nhớ rõ, bọn họ là người nhà của ngươi?”
“Không sai.” Nam tử cắn răng rồi gầm khẽ. “Ta may mắn sống sót, sau này một lòng khổ tu chính là vì muốn báo mối thù trước kia.”
“Ồ vậy sao?” Nguyệt Trường Ca khẽ nhếch môi lên. “Ta giết nhiều người quá nên không thể nhớ được. Cứ coi như là chuyện đó đã từng xảy ra thật đi.”
“Cái gì…”, Nam tử kia gầm lên. “Yêu nữ, ta muốn ngươi mạng đền mạng.”
Dứt lời, kiếm quang đại thịnh như muốn phá toái hư không, trong nháy mắt đã lướt đến vị trí của Nguyệt Trường Ca.
Kiếm rơi, vầng sáng đột nhiên trở nên hôn ám.
Từ trong hư không Nguyệt Trường Ca một lần nữa hiện thân, bàn tay vươn về phía trước rồi gảy nhẹ mười ngón tay và lắc đầu. “Đáng tiếc, ngươi có chí khí nhưng thực lực quá yếu, kiếm pháp tuy không tệ nhưng có luyện mười năm nữa sợ là cũng không được.”
Nói xong nàng thản thiên rời đi.
“Bên kia.”
Trong hư không, Hoàng Mẫn trợn mắt đưa tay chỉ về nơi nào đó ở phía dưới. Mạc Cầu chớp mắt rồi nhanh chóng mang nàng tiến về phía đó.
“Bạch!”
Hai người đáp xuống, xung quanh chỉ còn là một mảnh hỗn độn. Quét mắt nhìn ra xung quanh chỉ thấy thi cốt khô héo.
“Trừu Tủy Đoạt Nguyên.” Hoàng Mẫn tái mặt. “Là thủ đoạn của Hợp Hoan Tông.”
Nhìn các sư tỷ muội đồng môn bị người ta rút khô tinh huyết nàng không khỏi sinh lòng bi thương. Mạc Cầu kiểm tra mấy thi thể rồi nghiêng đầu. “Vây giết Long Lý Thú có những ai?”
“Ngoài sư tỷ muội của Mê Nguyệt Phong còn có hai vị sư huynh của Thương Vũ Phong, Xích Hoả Phong cũng có mấy vị.” Hai mắt Hoàng Mẫn đã đỏ hồng. Nàng ngẫm nghĩ rồi nói tiếp. “Đúng rồi, Tổ sư huynh của Xích Hoả Phong cũng tới, huynh ấy tu vi cao thâm có lẽ trốn được một kiếp.”
“Nội đan ở trên người ai?” Mạc Cầu hỏi.
“Ở trên người Tổ sư huynh…”
“Bạch!”
Hoàng Mẫn còn chưa nói hết câu đã cảm giác cảnh sắc hai bên nhoè đi, loáng cái đã xuất hiện trên không trung.
Linh Quan Pháp Nhãn!
Hai mắt Mạc Cầu nhắm lại, đôi mắt loé lên hồng mang, hắn dùng toàn lực thi triển, trong chớp mắt đã quét ngang bốn phương tám hướng.
“Tìm thấy rồi.”
Vừa dứt lời linh quang lại loé lên tiến về nơi nào đó trong rừng rậm.
“Giết!”
“Oanh…”
Trong rừng rậm, tiếng la giết vang lên như sấm. Năm sáu tu sĩ tà đạo ngự sử pháp khí không ngừng phát động thế công về phía hai người đang chạy trốn. Một trong hai người là đệ tử của Thương Vũ Phong, thực lực hơi yếu, kiên trì đến lúc này đã là hết sức.
“Ta liều mạng với các ngươi!’.
Hắn gầm lên một tiếng, không bỏ chạy mà bổ nhào về phía trước, nhằm thẳng mấy tu sĩ tà đạo đang đuổi theo.
“Bạo Nguyên Quyết!”
“Oanh…”
Linh quang bạo liệt, phương viên trăm mét vuông chấn động, một cỗ kình phong ầm vang bắn ra tứ phía. Sắc mặt Tổ Địch đã trắng bệch, hắn ngự kiếm chạy vội. Lực bộc phát của người kia tuy có chút hiệu quả nhưng chắc chắn không thể kéo dài lâu, hắn cần phải trốn đi càng xa càng tốt.
“Sư huynh.”
Bỗng nhiên một âm thanh đạm mạc vang lên ở trước mặt. Hai mắt Tổ Địch sáng lên, hắn vội ngẩng đầu. Mạc Cầu và Hoàng Mẫn đang sóng vai đứng đó.
Một khắc sau ánh mắt Tổ Địch nhanh chóng trở nên u ám trở lại. Mặc dù có thêm hai người nhưng với thực lực hai người này thì chẳng giúp được gì cho hoàn cảnh của hắn.
Hắn còn chưa mở lời, khí tức phía sau đã trào lên, hai thành pháp khí vòng qua đám cây cối chém tới. Trong lòng cuồng loạn, Tổ Địch không kịp ngự kiếm ngăn cản thì đã thấy một vệt kiếm quanh âm lãnh xuất hiện bên người.
Âm Sát Thập Nhị Kiếm!
“Đinh đinh… đương…”
Phi kiếm bay lượn giữa trời rồi đánh bật hai thanh phi kiếm đột kích kia ra ngoài.
“Tốt lắm.”
Hai mắt Tổ Địch sáng lên. “Hảo kiếm quyết. Ngươi mau ngăn cản bọn chúng, ta đi trước.”
Nói xong hắn lao lên muốn nhảy vọt qua hai người. Ngay lúc đó…
“Bạch!”
Một tia kiếm quang lướt qua trước mặt, kiếm khí băng lãnh làm hắn bắt buộc phải dừng bước.
“Sư huynh.” Mạc Cầu cất giọng lạnh nhạt. “Với thực lực của ngươi sợ là muốn trốn cũng không trốn được xa, không bằng hãy đem thứ trên người giao cho ta.”
“Ý ngươi thế nào?”
“Cái gì?” Hoàng Mẫn ngây ra.
“Ngươi…” Tổ Địch ra vẻ tức giận. Lúc ấy ba tu sĩ tà đạo còn sống đã nhanh chóng chạy đến, hai người trong đó có tu vi Luyện khí tầng mười một, thực lực không hề thua kém Tổ Địch. Thế cục nhanh chóng biến hoá.
Tổ Địch đứng ở giữa, Mạc Cầu và Hoàng Mẫn chặn ở trước mặt, phía sau chính là ba tu sĩ tà đạo kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận