Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 489: Đao Thánh truyền thừa

Mấy ngày sau.
Trong động phủ, Mạc Cầu đang ngồi khoanh chân mở hai mắt, trong mắt ánh lên một nét mỏi mệt rồi biến mất.
“Phù…”
Thả ra một ngụm trọc khí, Mạc Cầu từ từ đứng dậy. Hắn vận động chân tay làm phát ra những tiếng kêu rắc rắc, u ám chi khí tích lại trong lòng mấy ngày bị quét sạch. Hắn vừa lật bàn tay, Thiên Lôi Kiếm đã hiện ra.
Sau lần kích phát, kiếm quang của Thiên Lôi Kiếm giảm đi, uy lực lôi đình cũng không còn rõ nữa. Mạc Cầu than nhẹ, lại mất mấy năm để uẩn dưỡng, nhưng có thể đổi về một mang đã là rất đáng giá. Trong khoảng thời gian này hắn cũng không phải tốn pháp lực để phong cấm nữa.
Điều duy nhất khiến hắn không hiểu là ngày đó, sát cơ phía sau tự nhiên tiêu thất. Với thực lực của Trùng Ma Độc Cô Vô Minh, hắn không thể dễ dàng thoát đi như thế.
Lắc đầu mấy cái, Mạc Cầu không suy nghĩ về vấn đề này nữa. Có thể trốn được là tốt, hắn còn muốn gì nữa?
Lấy lại tinh thần rồi, Mạc Cầu dạo bước dò xét động phủ. Tới đây mấy ngày rồi, bây giờ hắn mới có thời gian tìm kiếm. Trong thời gian ngắn trước mắt hắn không có ý định rời khỏi nơi này, ít nhất cũng phải chờ thương thế trên người khôi phục hẳn.
Động phủ trống rỗng đúng như lời nữ tu của Thiên Tà Minh kia nói. Tĩnh thất, đan phòng, nơi nghỉ ngơi… ngoài một chút bài trí, cả động phủ rộng rãi đúng là không có vật gì. Thậm chí cái bàn trong này cũng bị người đánh nát, hắn đoán có lẽ đối phương muốn xem bên trong còn ẩn giấu thứ gì hay không.
“Bộp…”
ở một bên đại sảnh, Mạc Cầu dừng chân, ngẩng đầu nhìn về vách tường trước mặt. Trên vách đá bị ai đó khắc lên mấy hàng chữ, chỉ rõ lai lịch chủ nhân động phủ này. Mạc Cầu thổi bay tro bụi.
“Hơn ba tuổi biết chữ, năm tuổi tập võ, tám tuổi đoán cốt bạt cân, mười bốn tuổi đạt tới cảnh giới Hậu thiên.”
“Hai mươi nhập Tiên thiên, ba mươi Luyện khí. Năm mươi chứng Đạo cơ, có thể dùng lực lượng nhục thân đè ép cùng cảnh giới.”
“Hơn trăm tuổi chứng được Kim Đan, tự nghĩ việc tu thành Nguyên Anh chỉ là việc trong sớm tối liền mất đạo tâm, sa vào tu hành, trầm mê sắc dục, cậy mạnh đấu ngoan. Sau mấy trăm năm ta đã đi khắp bốn phương, cầm đao chiến thiên hạ không có địch thủ, trong lòng ngạo khí sinh sôi. Tiếc rằng, một ngày bừng tỉnh mộng thì thọ nguyên đã không còn nhiều, tu vi đã nhiều năm không có tiến triển thêm.”
“Ôi, ta cả đời cầu đạo lại mê thất đạo đồ, lúc đại nạn tới thì hối hận cũng đã muộn, chỉ còn đánh cược một lần. Tiêu mỗ trên đường Đao đạo đã có thành, nguyện trong lúc sinh tử tì kiếm lấy con đường đại đạo, dù chết cũng không hối hận.”
Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ, Tiêu Thiên Tuyệt đã ghi.
Đọc xong nội dung, Mạc Cầu đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt chớp động, trong lòng không tránh khỏi nổi lên gợn sóng. Vị Chuyển Luân đao thánh này đúng là tu sĩ dùng võ nhập đạo. Đây là hạng người kinh tài tuyệt diễm, chỉ với thân thể phàm nhân, trong hơn trăm năm đã chứng được Kim Đan. Tuy là phàm nhân mà thắng được Đạo thể.
Tiếc là, sau khi chứng được Kim Đan vì có thọ nguyên lâu dài nên không để ý đến việc tu hành, trầm mê ở ngoại vật dẫn đến đạo đồ bị gián đoạn. Mặc dù năm đó Tiêu Thiên Tuyệt có thể xưng là đệ nhất nhân dưới Nguyên Anh nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một vị Kim Đan.
Đúng là kiếm tẩu thiên phong, muốn dùng Đao đạo chém ra cực hạn Nguyên Anh, mưu đồ khiêu chiến Phá Thiên Kiếm. Kết cục đã rõ!
Tiêu Thiên Tuyệt mất mạng ở Thiên Tà Sơn.
Trên vách tường ghi hơn trăm ký tự mà khắc họa một đời tông sư. Từng câu chữ đều hiện ra nỗi hối hận không cam lòng. Từ đó Mạc Cầu có thể đoán được tâm trạng của người lúc viết ra những dòng này.
Đến dòng cuối cùng, bao nhiêu tạp niệm của Tiêu Thiên Tuyệt lại hoá thanh đấu chí dâng trào, một cỗ Đao ý lăng lệ xuyên thấu qua từng chữ đủ khiến cho người đọc cảm thấy nổi da gà. Chỉ đơn thuần chữ viết mà giữ được Đao ý mấy trăm năm không mất, đao pháp thật quá cao minh.
Chuyển Luân đao thánh!
Mạc Cầu trầm ngâm, nghiêng đầu nhìn về mặt vách tường khác. Trên mặt vách tường có khắc văn tự, số lượng nhiều hơn vừa rồi rất nhiều.
“Cả đời ta lấy Đao đạo quét ngang thiên hạ, các ngươi tới di phủ này cũng coi như hữu duyên, ta lưu lại một số Đao pháp làm quà tặng. Lúc còn phàm nhân luyện thể ta tu Như Ý Đao. Yếu quyết đao pháp ở chân đạp Bắc Đẩu, đao chỉ thất tinh, khảm càn vị, ý tại đao trước…”
“Võ đạo Tiên thiên, ta tu Tam Chuyển Minh Tâm Đao. Đao quyết như sau…”
“Luyện khí thành rồi, ta tu Ngự Không Phi Tiên Đao quyết, tâm pháp chính là…”
“Cảnh giới Đạo cơ, Tiêu mỗ được truyền Thiên Cầm Thất Tường Đao quyết, chia ra thất lộ huyền diệu, hiện giờ viết lại ở đây…”
Mạc Cầu nhìn qua một lượt pháp môn, hai hàng lông mày chau lại. Không thể không nói, với ánh mắt hiện giờ của hắn, những đao pháp này không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi, còn chưa được tính là tuyệt hảo.
Đối với một vị tông sư Kim Đan chúng không tính là gì, có lẽ còn không đáng để nhắc tới. Thiên Cầm Thất Tường Đao quyết có phẩm giai cao nhất cũng chỉ so được với Âm Sát Thập Nhị Kiếm thôi, tại cảnh giới Đạo cơ còn chưa phải tồn tại đứng đầu. Mà Tiêu Thiên Tuyệt thành danh ở Luân Chuyển Đao quyết lại không thấy có ở chỗ này, càng không có công pháp truyền thừa.
Chả trách, nữ tu kia bảo nơi này trống rỗng không có cái gì tốt. Hiện giờ xem ra đúng là như thế.
Mạc Cầu lâm vào trầm ngâm. Năm đó vào thời khắc thọ nguyên hao hết, Tiêu Thiên Tuyệt quyết định khiêu chiến Phá Thiên Kiếm, mong muốn mở ra một đường đạo đồ. Nơi này hẳn là nơi cuối cùng hắn lưu lại, cũng là nơi để lại tuyệt bút. Ngoài những văn tự này thì không còn thấy gì khác, cũng không thấy có truyền thừa. Điều này có chút không bình thường.
Dưới ánh mắt Mạc Cầu, mấy môn đao pháp lưu lại này còn không có đao ý như mấy dòng tuyệt bút để lại, ít nhất nó còn thể hiện được đao ý của một vị tông sư Kim Đan.
“A…”
Ý niệm khẽ động, Mạc Cầu mở lớn hai mắt. Hắn đứng tại chỗ xem xét kỹ văn tự sau đó trở lại vách tường phía trước. Cứ thế lặp đi lặp lại thật lâu, khuôn mặt hắn giãn ra, vẻ mặt lộ ra ý cười.
“Thì ra là như vậy.”
Bình thường, một người trong lòng đã quyết, tại thời khắc sinh tử sẽ muốn lưu lại cái gì? Nhất định không thể là những thứ “vô dụng” hoặc kém giá trị như thế này được. Thứ đáng lưu lại phải là truyền thừa chân chính mới đúng.
Thực tế cũng đúng là như thế. Truyền thừa trọng yếu mà Tiêu Thiên Tuyệt lưu lại nằm ngay chính trong những câu chữ kia. Chỉ là đối phương ẩn giấu rất sâu, nếu không có đủ tạo nghệ thì không thể phát hiện ra được.
Mạc Cầu nhờ đã lĩnh ngộ Kiếm Khí Lôi Âm, Kiếm Quang Phân Hoá nên mới nhìn ra điểm khác thường.
Nguyên Thần Tâm Đao quyết!
Đây chính là công pháp năm đó Chuyển Luân đao thành Tiêu Thiên Tuyệt dựa vào. Nếu không phải là cao thủ Đao đạo, lại thông thạo thư pháp thì khó phát hiện ra chỗ bất thường. Bên trong thức hải Mạc Cầu lại hiện ra màn sáng. Một chút cảm ngộ và ý niệm dần hiện ra trên đó, cuối cùng hoá thành Đao mang khắc lên, tiếp đó là rất nhiều cảm ngộ lần lượt hiện ra.
Bốn mươi bảy vạn tinh quang!
Mạc Cầu giật mình, màn sáng cơ hồ như muốn sụp đổ. Đây chỉ là pháp môn cùng loại với cấm pháp mà cần tiêu hao nhiều tinh quang như vậy sao?
Phải biết rằng Linh Cữu Bát Cảnh Công có thể chứng Kim Đan cũng không tiêu hao một số lượng tinh quang nhiều như vậy.
Ý niệm vừa động, Mạc Cầu không khỏi thở dài bất đắc dĩ.
Nguyên Thần Tâm Đao quyết. Hiện giờ nó đã được Mạc Cầu gọi là Thần Hồn Ngự Kiếm Chân quyết.
Phương pháp ngự kiếm cần pháp lực, thần niệm, pháp khí tương dung lẫn nhau mới có thể đạt tới cảnh giới tuỳ tâm sở dục. Trong truyền thuyết, chân nhân Nguyên Anh có thể dùng nguyên thần trực tiếp hoá thành thần binh công phạt không ngại, hoặc là lấy nguyên thần ngự kiếm, trong nháy mắt mà đi khắp bát hoang lục cực, trảm thần tru phật.
Nguyên Thần thần bí khó lường, siêu thoát hết thảy tồn tại. Trừ phi tu thành Kim Đan, tinh khí thần hoà vào nhất thể mới có tư cách đụng vào, mà đó cũng mới chỉ là có tư cách mà thôi. Không thành Nguyên Anh thì khó dòm Nguyên Thần. Đây là lời nói kinh điển. Vấn đề này lại dính líu tới hồn phách. Nguyên Thần Tâm Đao quyết của Chuyển Luân đao thánh có thể trong hoàn cảnh cảnh giới không đủ mà vẫn cưỡng ép lĩnh hội Nguyên Thần!
Nguyên Thần và pháp khí tương dung, việc ngự sử so với phương pháp ngự kiếm thông thường thì mạnh hơn quá nhiều. Trước thời hạn nếu cảm ngộ được Nguyên Thần cũng có tác dụng lớn với việc đột phá cảnh giới. Tiêu Thiên Tuyệt là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, thọ nguyên không nhiều, sở dĩ muốn lấy đao phá cảnh cũng là vì lý do này. Chỉ cần chân chính làm cho Nguyên Thần hiện ra thì có thể tự Đan vỡ thành Anh. Đối phương có thể lấy Nguyên Thần ngự sử pháp bảo, trên lý thuyết, uy năng phát ra đã không kém tu sĩ Nguyên Anh bình thường rồi. Chính vì thế mà đối phương có thể khinh thường tu sĩ Kim Đan cùng cảnh giới, thậm chí mạnh dạn khiêu chiến Phá Thiên Kiếm.
Nguyên Thần Tâm Đao quyết có một chữ đao nhưng lại không nhất định phải dùng đến đao.
Kiếm cũng có thể dùng được. Mạc Cầu mang công pháp này cải hoán thành Thần Hồn Ngự Kiếm Chân quyết. Với tu vi cảnh giới hiện giờ của hắn chưa thể chạm vào Nguyên Thần nhưng cũng có những thu hoạch nhất định.
“Ông…!”
Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm lơ lửng giữa trời. Mạc Cầu nhắm hai mắt, thần niệm như tư quấn về phía Phi kiếm, từng chút một đánh vào ấn ký. Không biết đã qua bao lâu, một loại cảm giác tương liên với huyết nhục nổi lên trong lòng. Ý niệm khẽ động, phi kiếm đã quấn tới phía sau, vài cái lấp loé đã xuyên qua bên hông… tốc độ nhanh kinh hồn, biến hoá lại linh động vượt xa lúc trước.
Thời khắc ngự sử phi kiếm, pháp lực trong thể nội tiêu hao so với trước ít hơn một nửa.
“Phù…”
Khẽ thả ra một ngụm trọc khí, Mạc Cầu đưa tay bấm kiếm quyết.
“Ông…”
Phi kiếm run lên, một phân thành hai, hai chia làm bốn, hoá thành bốn đạo kiếm quang xoay vòng quanh người.
Kiếm Quang Phân Hoá!
Trước đây hắn có thể một phân thành ba đã là dốc hết toàn lực, hiện giờ chia ra làm bốn lại thấy nhẹ nhàng như không.
“Oanh!”
Không cần tập trung phát lực, chỉ cần sơ động ý niệm là Kiếm Khí Lôi Âm đã có thể bộc phát, so với lúc trước cần nhiều thời gian chuẩn bị thì thuận tiện hơn quá nhiều. Khoảng cách gần hơn, không cần chuẩn bị mà có thể chém ra ngay sẽ làm cho đối phương, địch thủ khó lòng phòng bị.
Thu hồi Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm, Mạc Cầu lại một lần nữa vung tay áo, Thiên Lôi Kiếm hiện ra trước mặt, nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung.
Thiên Lôi Kiếm nội uẩn Thiên Lôi chi lực, có thể dễ dàng làm hao mòn ý niệm thần hồn, nếu muốn tế luyện tuyệt đối không phải việc đơn giản, nhưng một khi thành công sẽ có rất nhiều lợi ích. Tỉ như thần hồn trải qua lôi đình ma luyện, Thiên Lôi Kiếm cũng sẽ làm hao mòn lệ khí trên đó. Ngày sau hắn không cần phong cấm cũng có thể cầm trên người, tuỳ tâm mà sử dụng.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Thiên Tà Minh dám hạ thủ tông sư Kim Đan, tuần sơn tế lễ lần này khó mà an toàn. Đại chiến sẽ còn lan rộng. Hiện giờ Mạc Cầu đang có thương tích, lại mới nhận được truyền thừa nên không vội ra ngoài. Hắn chọn ở lại trong động phủ tĩnh tâm tu hành, quyết tu thành Thần Hồn Ngự Kiếm Chân quyết để gia tăng thực lực.
Không biết trải qua bao lâu, một tràng rung động kịch liệt đánh thức Mạc Cầu tỉnh lại, trong lòng cảm thấy áp lực lớn, loại cảm giác chỉ có khi tông sư Kim Đan chém giết mà ra.
Ý niệm vừa động, Mạc Cầu chắp tay, một mặt thuỷ kính hiện ra phía trước, trên mặt kính liền hiện ra tình huống ở bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận