Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 569: U Minh sách

Nửa năm sau, phong thư đến tay một nữ tử. Người này mặc váy trắng như tuyết, mái tóc dài không buộc mà buông xoã sau lưng, tướng mạo và khí chất đều bất phàm. Một thanh cổ kiếm dài ba thước đeo chếch bên hông nàng, vẻ hào hiệp làm cho bề ngoài của nàng cũng nhiều thêm một phần lăng lệ.
Nàng bóc phong thư, gương mặt nở nụ cười nhạt lúc đọc văn tự, cho đến khi xuất hiện cái tên Mạc Cầu.
Mạc Cầu!
Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch khẽ chớp động, trong đó dường như hiện lên rất nhiều suy nghĩ nhưng nàng lại lắc đầu tiếp tục đọc tiếp. Nàng đã từng nghe qua chuyện của Mạc Cầu. Đúng như nàng nghĩ, Mạc Cầu gia nhập Thái Ất Tông lúc đầu không có danh tiếng gì, sau đó thì lộ phong mang nhiếp người.
Kiếm Khí Lôi Âm!
Kiếm Quang Phân Hoá!
Hai đại thần thông kiếm đạo đều xuất hiện trên người hắn. Mạc Cầu còn lấy tu vi Đạo cơ trung kỳ chém chết một vị đệ tử chân truyền của Bắc Đấu Cung, tạo nên thanh danh to lớn ở tông môn. Nhưng cũng bởi thế mà phạm vào giới luật. Theo như nàng biết thì Mạc Cầu vì tội tự tiện giết chết đồng môn mà bị phạt bế quan trăm năm, tiền đồ thế nào không rõ.
Mặc dù kỳ hạn trăm năm đã qua, nàng không còn ở Chân Tiên Đạo nên không nghe ngóng được tình huống của đối phương, chỉ biết đối phương không thể xuất hiện ở gần đây được.
Vân Mộng Xuyên.
Thái Ất Tông.
Hai nơi xa cách ngàn trùng thế nào? Huống hồ, với tính tình của Mạc Cầu thì nếu xuất quan cũng sẽ tìm cách làm sao để Kết Đan, há lại lặn lội đường xa đến đây chỉ vì chuyện này?
“Kiều Tịch.” Một giọng nói của nam nhân từ ngoài phòng truyền vào. “Chúng ta gần tới tổng đà Cửu Giang Minh rồi. Bên đây có tiên sơn thất cảnh, hay là chúng ta đi xem xem?”
“Không.” Vương Kiều Tịch nghiêng đầu, ánh mắt loé lên một tia không kiên nhẫn. “Suốt đường đi xa xôi, Trương huynh đã vất vả rồi, khoảng thời gian này nên chú ý nghỉ ngơi, đến lúc đó còn gặp các vị tiền bối.”
“Không sao.” Trương Vĩnh cười lớn. “Có thể bồi tiếp Kiều Tịch thì chút vất vả của Trương mỗ có tính là gì. Ngươi đã đọc thư muội muội gửi tới, không biết trong đó có nhắc đến tên ta không?”
“Nàng ấy không nhắc tới.” Vương Kiều Tịch lắc đầu.
Vị Trương Vĩnh này là đồng môn cùng với Cung Ngữ Nhu, nhưng hai người tính cách khác biệt hoàn toàn. Cung Ngữ Nhu tâm tính hào sảng, không bó buộc bởi khuôn mẫu làm cho mọi người gần gũi đều yêu thích, còn Trương Vĩnh có phần tham luyến ngoại vật, nhất là lại thích chưng diện bên ngoài. Vì sở tu công pháp huyền diệu nên bên cạnh hắn chưa bao giờ thiếu qua nữ nhân, sinh hoạt như vợ chồng, đoạt âm bổ dương để cường tráng tự thân. Hiện giờ mặc dù tu vi đã đạt tới Đạo cơ hậu kỳ nhưng thần niệm hỗn tạp, khí tức bề bộn, có thể xem như đã vô vọng đại đạo.
Có điều bản thân hắn lại chưa từng từ bỏ. Đầu tiên hắn đánh chủ ý lên sư muội Cung Ngữ Nhu, hy vọng mượn ngờ đạo thể của đối phương và thuần âm chi khí để thuần hoá pháp lực bản thân mình, sau khi bị đối phương từ chối thì lại chuyển sự chú ý sang bên người Vương Kiều Tịch.
Vương Kiều Tịch sở tu công pháp chính là bí truyền của Chân Tiên Đạo, linh tính mười phần, nàng lại là xử nữ thuần âm chi thể nên có thể mang lại lợi ích lớn cho hắn. Đáng tiếc, hắn muốn mà không được.
“Không nhắc gì đến ta sao?” Trương Vĩnh lắc đầu, vẻ mặt không biến động nhiều mà cười nói. “Người sư muội này của ta, khi còn bé thì quấn quít không rời, bây giờ lại bắt đầu sinh ra ghét bỏ vị sư huynh này rồi. Sớm biết như thế…”
Hắn chớp mắt. “Ta nghe nói, Cơ sư huynh gọi nàng đến một là để thay họ chủ trì trận pháp, hai là giới thiệu đạo lữ cho nàng. Kiều Tịch, sư muội ta có coi trọng người kia không?”
“Ngữ Nhu không nói.” Vương Kiều Tịch lắc đầu. “Nhưng người kia là một vị khổ tu, tính cách lại âm trầm, sợ không phải người phù hợp với Ngữ Nhu.”
Chẳng biết tại sao, dù chỉ là một cái tên chưa rõ đúng sau, nàng cũng nghĩ đến cố nhân và hy vọng chuyện này không có liên quan gì đến hắn.
“Trương huynh, chúng ta sắp đến nơi rồi, mấy ngày này ta muốn bế quan tu hành, xin lỗi không thể ra ngoài cùng ngắm cảnh với sư huynh được.”
“Được, được.” Trương Vĩnh ở bên ngoài gật đầu liên tục, đợi đến lúc trong phòng không còn âm thanh gì nữa thì hắn mới lưu luyến rời đi.
“Cửu Giang Minh.”
Ở trong phòng, Vương Kiều Tịch nhìn qua cửa sổ hướng về nơi xa, đôi mắt chớp động. Lần này nàng đi theo tiền bối trong tông môn đến đây một là để bái phỏng Cửu Giang Minh theo thường lệ, hai là tìm kiếm cơ duyên Kết Đan. Nàng đã là Đạo cơ hậu kỳ nhưng thọ nguyên không còn nhiều. Lần này nếu không thể tiến thêm một bước, đạo đồ đành dừng lại ở đây mà thôi.
Mấy chục năm sau đấy, đừng nói tới chuyện trở về tông môn, quãng đời còn lại sợ là sẽ phải lưu lại cảnh nội Vân Mộng Xuyên này rồi.
Nếu là như vậy…
Không!
Tâm nàng còn có đại đạo, trăm lần chết cũng không hối hận!
Ý niệm đã quyết như Tuệ Kiếm chém xuống, vẻ mê mang trong mắt nàng không còn, chỉ có lăng nhiên chi ý thu hút tâm thần người ta mà thôi.
Nửa tháng sau.
Cửu Giang Minh đã ở trước mắt.
Đằng Tiên Đảo.
Cung Ngữ Nhu đi ra phủ đảo chủ, tay áo dài vung lên, thân thể hóa thành một đạo lưu quang đáp vào trong một khe núi có đầy trận văn.
“Tiền bối.” Nàng đáp xuống một khối đá núi rồi cung tay làm lễ. “Phụ cần Đằng Tiên Đảo đã xuất hiện ba vị tông sư Kim Đan, ngoài Mặc Vân thì còn hai vị Kim Đan nhà La gia nữa. Trừ những người đó thì trên đảo còn ẩn tàng cao thủ chưa từng lộ diện. Rất nhiều người tuần sát hòn đảo đã gặp được, cả Tề tiền bối cũng từng dây dưa ở bên ngoài với một người.”
“Không cần lo lắng.” Trên bệ đá, Lý Từ hơi mở hai mắt, chậm rãi nói. “Tề huynh pháp lực viễn siêu ta, thủ đoạn lại bất phàm, dù không địch lại cũng có thể dễ dàng rời đi. Chỉ có điều..., biến hóa nhanh như vậy đúng là đã vượt ra ngoài dự định.”
“Đúng vậy.” Cung Ngữ Nhu âu sầu. “Thừa dịp thú triều vừa mới qua chưa lâu, người của Thánh tông bỗng nhiên xuất thủ, không để ý mặt mũi chút nào, có không ít đạo binh đã mất mạng ở bên ngoài.”
“Hiện này còn có không ít người ở bên ngoài nhưng chưa rõ tình hình, tu sĩ lưu lại đảo càng là lành ít dữ nhiều.”
Nói xong nàng nhìn đối phương. “Tiền bối, Cửu Giang Minh nói thế nào?”
“Còn đang thương lượng.” Lý Từ khẽ vuốt trán. “Trong thời gian ngắn chắc sẽ không có kết quả ngay được, việc cấp bách cần làm là thủ vững Đằng Tiền Đảo, xem ai có thể kiên trì lâu hơn. Chỉ cần chúng ta kiên trù được đủ lâu, người của Thánh tông không kiếm chỗ chỗ tốt tự nhiên sẽ rời đi thôi. Vợ chồng Cơ Trường Không không có ở đây, trận pháp chỉ có ngươi chưởng khống được, nhất định không được chủ quan.”
Lý Từ cúi đầu, vẻ mặt ngưng trọng. Trận pháp Đằng Tiên Đảo là do nhất mạch sư môn Cung Ngữ Nhu lập nên, vì chiếm cứ tài nguyên nên chỉ có môn hạ đệ tử mới có thể chưởng khống được. Hiện giờ Cơ Trường Không và Tần Nguyên Hương đều không có mặt, mọi việc chỉ dựa vào Cung Ngữ Nhu.
“Ta hiểu.” Nàng hít sâu một hơi. “Chỉ có điều, trận pháp phải ở trên đảo mới phát suy tác dụng, người ở bên ngoài...”
“Đừng vội.” Lý Từ nhắm mắt nói. “Đây dù sao cũng là địa bàn của chúng ta, người của Hắc Thủy nhất mạch có tới cũng không thể quá nhiều, huống chi làm sát đối với chúng cũng không có gì tốt. Ngươi thông tri ra ngoài bảo mọi người cẩn thận một chút, thời gian này hãy bớt ra ngoài.”
“Vâng.”
“Vài tòa phó đảo đều có trận pháp, dù là tông sư Kim Đan muốn cưỡng ép chiếm đoạt cũng phải lãng phí một chút công phu, đủ để kéo dài thời gian.” Lý Từ nói tiếp. “Có những người nào còn đang lưu lạc ở bên ngoài?”
“Hai vị đạo hữu của Diễn Nguyệt Tông, vài vị của Vân Thủy Tông, Hoàng gia, Mễ gia...”, nói đến đây, Cung Ngữ Nhu hơi ngừng lại. “Còn cả Mạc Cầu nữa.”
“Mạc Cầu?” Lý Từ nghe tên này xong thì nhíu mày, giống như nghĩ đến điều gì. “Hắn vẫn còn đi tìm Trầm Hương Tủy vạn năm sao?”
Những người khác ở trên đảo nếu có gặp nạn, mặc dù cũng khiến người ta thương tiếc nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Mạc Cầu thì khác. Hắn là dược sư, đan sư đại danh đỉnh đỉnh trên Đằng Tiên Đảo, linh đan hắn luyện ra lúc mấu chốt có thể cứu mạng người khác. Một khi mất đi ảnh hưởng sẽ rất lớn.
“Không sai.” Cung Ngữ Nhu thở dài. “Mười năm trước nhận được tin tức có manh mối về bảo vật này hắn đã thường xuyên ra ngoài tìm tòi, hiện giờ đang lưu ở bên Du Dực Đảo.”
“Hừ.” Lý Từ hừ lên một tiếng. “Trầm Hương Tủy vạn năm với Âm Tuyết Cao cực phẩm đều là những thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, hắn thật là đủ chịu khó kiên trì.”
“Việc đó quan hệ đến thành đan hay không.” Cung Ngữ Nhu lắc đầu. “Không phải do hắn không thận trọng.”
Nàng biết, khoảng cách đến Đạo cơ viên mãn của Mạc Cầu chỉ còn nửa bước, tìm vật để Kết Đan là không thể khác được. Như hai người Cơ Trường Không và Tần Nguyên Hương, cũng vì tìm kiếm chí bảo Kết Đan nên mới đem chủ vị của đảo này nhường lại cho nàng, âm thầm đi tìm linh địa.
“Với tuổi của hắn, tích lũy được Trầm Hương Tủy vạn năm đi nữa thì khả năng Kết Đan được cũng không nhiều.” Lý Từ hơi khinh thường. “Hơn phân nửa tâm tư của hắn đặt trên đan đạo, nghe nói ngay cả tu sĩ Đạo cơ trung kỳ cũng không đánh lại, lần này sợ là lành ít dữ nhiều rồi.”
“Không. Hắn có năng lực như thế, sợ là sẽ được người của Thánh tông chào mời mới phải.”
Nghĩ đến đây Lý Từ hơi biến sắc. Mạc Cầu không chỉ thông thạo thuật luyện đan, dùng độc, hạ chú, thứ nào cũng là nhất tuyệt. Nhất là Tỏa Tâm Độc kia, sau khi Ngũ Độc thượng nhân chết đi, đương thế chỉ có Mạc Cầu có thể hóa giải. Nếu như Mạc Cầu gia nhập vào Thánh tông...
“Ta đi tìm hắn.” Lý Từ khởi thân đứng dậy. “Những người khác thì có thể thôi, riêng Mạc Cầu không thể xảy ra chuyện. Trước tiên ngươi tìm cách ổn định Đằng Tiên Đảo, ta sẽ mau chóng mang hắn về.”
“Vâng.” Cung Ngữ Nhu chắp tay thi lễ, hai mắt đã sáng lên. “Làm phiền tiền bối.”
Nhiều năm tương giao, nàng đã coi Mạc Cầu là bằng hữu, tất nhiên không móng có việc gì xấu xảy ra với hắn.
Phía trên thủy vực mênh mông có một con thuyền dài chừng hơn trăm trượng đang nổi trên mặt nước, hướng về một hòn đảo ở xa mà lao tới.
“Nhị công tử, phía trước chính là Du Dực Đảo.”
Trên boong tàu có một nam tử diện mạo xấu xí chỉ tay về phía trước. “Hòn đảo kia như đôi cánh giương mở, phía dưới được nước biển nâng lên, địa thế không hẳn là vững chắc nên được gọi là Du Dực Đảo.”
“Ừm.” Nhị công tử La Đồng của La gia thân thể hùng tráng, lưng hùm vai gấu lúc này đang nhắm mắt, nhếch miệng cười lạnh. “Cái tên rất hay, ở trên đảo có ai tọa trấn?”
“Ngày xưa có vài vị Đạo cơ tu sĩ chủ trì trận pháp, cầm đầu là một vị Đạo cơ trung kỳ tên Bành Sơn, được gọi là Phi Bằng cư sĩ. Người này mặc dù tu vi chỉ là Đạo cơ trung kỳ nhưng thực lực cường hãn, mấy năm trước nghe nói Mạc đại sư cũng phải cam bái hạ phong.”
“A...”, La Đồng bật cười. “Phi Bằng cư sĩ sao? Khẩu khí thật lớn. Còn Mạc đại sư có phải là Mạc Cầu không?”
“Không sai.” Nam tử diện mạo xấu xí hơi động dung nói. “Chính là Mạc đại sư. Người này cả đan thuật và y thuật đều đứng hàng đầu, nghe nói còn được cả tông sư Kim Đan tán thưởng. Đan dược hắn luyện chế ra xưa nay có tiền chưa chắc đã mua được.”
“Luyện đan thuật của Mạc Cầu quả thực cao minh, nhưng thực lực thì...”, La Đồng nhếch miệng. “Ngay cả một tên Đạo cơ trung kỳ cũng không thắng được, xem ra bản lĩnh người này đều đặt trên thuật luyện đan cả.”
“Công tử.” Bên cạnh hắn có một lão giả mặc áo đen nãy giờ im lặng, lúc này mới lên tiếng. “Người này từng được Thái gia chuyên môn chiếu cố, tốt nhất là bắt sống, nếu không được thì cũng không thể lưu lại cho Cửu Giang Minh.”
“Ta biết.” La Đồng khoát tay. “Hai tháng trước có người trên đảo gặp được hắn, hiện giờ hắn vẫn chưa trở lại Đằng Tiên Đảo, lúc đó nếu gặp thì sẽ bắt hắn lại.”
“Vâng.”
Trên boong tàu, mấy người đồng thanh xác nhận.
Hỗn Loạn Vực.
Tại một chỗ đầm lầy, Mạc Cầu ngồi xếp bằng trong bụi lau sậy, chướng khí dày đặc quanh mình hình thành một trận thế tự nhiên che đậy khí tức của hắn. Xung quanh hắn có thi thể của mấy tu sĩ Đạo cơ Thánh tông từ từ chìm xuống. Bên trong đầm vang lên tiếng cắn xé quỷ dị, sau đó là mấy bọt khí nổi lên thi thể đã không thấy đâu mà chỉ còn lại mấy bộ xương trắng.
Mạc Cầu không động đậy. Trong đầu hắn có rất nhiều pháp môn đang tập hợp lại, dần dần dung hợp với nhau. Rất nhiều thuật pháp hỏa hành, thần thông, cấm pháp, bí pháp hóa thành một quyển sách bên trên có bốn chữ lớn: Phần Thiên Đại Chú!
Sau khi có được nhiều bí pháp từ trong Thượng Thanh Huyền U động thiên, lại thêm phương pháp luyện hồn của Thái Ất Tông, Mạc Cầu đã tập hợp và sáng tạo ra một quyển sách mới: U Minh Sách!
Bạn cần đăng nhập để bình luận