Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 101: Giác Tinh

Máu tươi nóng hổi phun ra, bắn cả lên gò má Tần Thanh Dung. Hai mắt nàng nhanh chóng trở nên mờ mịt.
“Ta... ta đã giết người?”
Không chỉ giết người, người nàng giết còn là đại thiếu gia Bạch Cảnh Thiềm mà nàng từng ngưỡng mộ tương tư.
Thi thể Bạch Cảnh Thiềm từ từ ngã xuống, co giật một lúc rồi ngừng hẳn.
“Loại người này chết cũng là đáng đời.” Mạc Cầu nói giọng lạnh lẽo. “Sư tỷ, chúng ta tranh thủ dọn dẹp một ít đồ đạc rồi đi thôi, để lâu sẽ khó tránh khỏi phiền phức.”
“Ta... ta đã giết người!” Tinh thần của Tần Thanh Dung vẫn còn đang bị kích động, ánh mắt ngây ngốc, cả người đứng im không nhúc nhích.
Đây là lần đầu tiên nàng giết người, nhất thời không tỉnh táo lại được. Cả người như trở nên đần độn.
“A!” Mạc Cầu than nhẹ, hắn tiến đến đứng trước mặt nàng. “Sư tỷ cứ nhắm mắt dưỡng thần một chút, mọi việc ở đây để ta xử lý. Nhưng chúng ta phải nhanh lên.”
Đồ đạc cơ bản đã được chuẩn bị tốt, thi thể Tần sư phó cũng được mang đi hỏa thiêu cho nên không mất bao nhiêu thời gian, hai người đã bước ra khỏi hiệu thuốc. Nơi đầu tiên hai người đến là tiệm quan tài ở phía đông thành.
“Lý lão bản.”
“Mạc đại phu.”
Dưới ánh nến, sắc mặt Lý lão có vẻ quỷ dị, thấy hai người thì vội ra nghênh đón.
“Theo như ngài dặn, quan tài không làm từ gỗ tốt mà dùng loại gỗ thường mọi người vẫn dùng. Tất cả hết ba lượng bạc.”
“Làm phiền lão rồi.” Mạc Cầu gật đầu, trả tiền. Phía sau viện đã để sẵn một cỗ xe lừa, trên xe có đặt một cỗ quan tài. Trong quan tài tất nhiên là hành thi của Hà Tiến. Hắn không muốn làm bằng chất liệu tốt để tránh phiền phức mà thôi.
Lần này đi phủ Đông An đường sá xa xôi, khó tránh được những việc bất trắc có thể xảy ra, mọi thứ càng bình thường thì càng đỡ gây sự chú ý.
“Sư tỷ.” Mạc Cầu quay sang nói với Tần Thanh Dung. “Trong này là một vị bằng hữu của ta, nếu sư tỷ không ngại thì hãy để tro cốt Tần sư phó vào cùng.”
Thân thể Tần Thanh Dung vẫn còn run rẩy, nàng gật đầu trong vô thức.
Hai người lên xe nhằm thẳng phía cổng thành, nhanh chóng rời khỏi.
Ra khỏi thành, bóng đêm bao phủ, trên đường vắng vẻ không một bóng người. Khung cảnh tĩnh mịch không biết kéo dài đến phương nào.
Hai người quay đầu, phía sau là tường thành chập chờn ánh đuốc. Cho đến lúc này Mạc Cầu vẫn không biết tòa thành này có tên là gì.
“Giác Tinh Thành.” Tần Thanh Dung nhỏ giọng đáp. “Ta nghe nói từng có tiên nhân lấy thiên hạ làm cờ, chỗ này vừa vặn nằm ở góc bàn cờ ấy nên đặt tên như vậy. Đây chỉ là một tòa thành nhỏ, không nói người ngoài mà ngay cả những người ở trong thành cũng không phải ai cũng biết đến tên của nó.”
“Thành Giác Tinh?” Mạc Cầu ngẩng đầu, đột nhiên hắn ngửa mặt cười to một tiếng rồi thong thả ngâm hai câu thơ.
“Thì nhân mạc tiểu trì trung thủy.
Cạn chỗ không ngờ có Ngọa Long”.
“Chúng ta ngửa mặt lên cười to mà rời khỏi Giác Tinh thành, ngày sau chưa hẳn đã không thể lên đỉnh Thiên Nguyên. Sư tỷ không nên tiếp tục bi ai, sống ở trên đời nhất định phải có hy vọng mới được.”
Tần Thanh Dung im lặng một lúc mới nói.
“Câu thơ rất hào sảng, nhưng từ trong miệng ngươi ngâm ra thật có cảm giác chưa xứng.”
“Ha ha...”, Mạc Cầu sững người mất một lúc rồi lại cười to, rồi hắn vung mạnh dây cương hét lên.
“Giá!”
Hai người ngồi dựa vào quan tài, đi nhanh dần lẫn vào bóng đêm.
Chung Vân Triệu lựa chỗ yên tĩnh kín đáo để ẩn nấp nên có rất ít người để ý, ngay cả người của hắn cũng không thường xuyên qua lại. Bởi vậy phải đến hai ngày hôm sau, vào buổi trưa thì người của Hắc Hổ Đường mới phát hiện ra có điều bất thường.
“Rầm!”
Đồ đạc giá trị thi nhau bị gạt xuống đất, mảnh vỡ văng ra tứ tung.
Sắc mặt Chung Sơn đã trở nên trắng bệch, thân thể run lên nhìn đống quần áo nằm lẫn với tóc tai bầy nhầy.
Do tác dụng của Hóa Thi Thủy, đám người Chung Vân Triệu không chỉ chết không toàn thây mà còn hóa thành nước đặc.
“Đường chủ.” Một người đứng ở bên cạnh nhỏ giọng nói. “Chúng ta mời một vị đệ tử của Đinh lão đến xem, đúng là Hóa Thi Thủy, đồ vật ở đây cũng là của Tam đương đầu...”
“Uỳnh!”
Hắn còn chư dứt lời, một cái mặt bàn phía trước đã nổ tung dưới lực lượng của Chung Sơn. Hắn gầm lên.
“Ai? Là ai đã hạ thủ?”
“Cái này...”, bọn thuộc hạ chần chừ. “Có dấu vết đánh nhau ở đây. Mấy người Quách huynh đệ sợ là cũng không qua khỏi. Người hạ thủ có thực lực không kém. Chít ít cũng phải là cao thủ Luyện Tạng.”
Trong thành, những người khớp với các thông tin này không nhiều, vậy mà hắn tìm khắp nơi vẫn không thấy.
Còn về phần Mạc Cầu, đám người ở Diệu Dược Đường chỉ biết hắn có y thuật cao minh không kém gì Đinh lão Mục lão chứ không nghĩ hắn lại có võ công cao đến như thế.
“Đường chủ.” Lúc này có một người vội vã chạy tới. “Chúng ta đã hỏi ra, hai ngày trước huynh đệ Quách Tiêu trở lại bang, đóng cửa không ra ngoài. Hắn nói... hắn nói...”
“Hắn nói cái gì?” Chung Sơn mất kiên nhẫn quát lên.
“Đường chủ.” Tên thủ hạ mang vẻ mặt cổ quái đáp. “Hắn nói việc này có liên quan tới Mạc đại phu, còn nói Mạc đại phu thân mang võ nghệ, còn cầm một đồ vật gì đó của Tam đương đầu... Hắn nói cái gì đó như là... Thiết tinh thì phải.”
Nói đến đây, hắn chắp tay. “Đường chủ, thuộc hạ cảm thấy lời hắn nói có nhiều chỗ hoang đường, chưa chắc đã là thật nên mong Đường chủ minh xét.”
“Mạc Cầu?” Thân thể Chung Sơn khẽ động, ánh mắt ẩn hiện sát cơ. “Mau đi tìm hắn.”
Người khác không biết nhưng hắn thì biết rõ Thiết tinh mà tên kia nói là cái gì. Có thể nói ra cái tên đó, việc này tám chín phần là thật rồi.
Hắn phải động toàn lực Hắc Hổ Đường tìm kiếm, chỉ sau nửa canh giờ đã phát hiện ra tin tức của Mạc Cầu.
“Hắn ra khỏi thành rồi? Lại còn giết thiếu gia Bạch Cảnh Thiềm, mang theo ái nữ Tần Thanh Dung của hiệu thuốc Thanh nang chạy trốn?”
Trên đại điện, Chung Sơn đứng phắt dậy, hắn rống lên giận dữ.
“Chung đường chủ.” Ngay lúc ấy, bên ngoài điện có một người dẫn theo mấy vị sai dịch tiến vào. “Nghe nói Phi Hổ bị người ta ám hại, Lăng mỗ lòng như lửa đốt, sốt ruột chạy tới xin được lượng thứ.”
“Lăng Vạn!” Nhìn thấy người đến, hai mắt Chung Sơn co rút lại.
Đối phương là đệ nhất cao thủ của nha môn, là cao thủ Hậu thiên Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn.
Tất nhiên, sự việc Chung Vân Triệu mất mạng đã bị truyền ra ngoài. Hắc Hổ Đường thiếu mất trụ cột quan trọng nhất, đối phương liền tới tận cửa ngay. Không có cao thủ Hậu Thiên tọa chấn, dù Hắc Hổ Đường có bao nhiêu người hắn cũng không sợ.
“Ngươi muốn cái gì?” Chung Sơn nhìn gắt gao đối phương.
“Không thế nào cả.”
Lăng Vạn giơ tay lên.
“Hai năm gần đây Hắc Hổ Đường làm ra lắm chuyện huyên náo, lão gia trong phủ rất là không thích nên muốn triệu Chung đường chủ tới để giải thích.”
“Giỏi lắm, các ngươi tính lợi dụng nhà có đám để giết lừa chứ gì.” Chung Sơn cắn chặt răng. “Lúc trước các ngươi mượn Hắc Hổ Đường để trừ bỏ phái Tứ Phương sao không thấy nói gì?”
“Chung huynh.” Lăng Vạn than nhẹ. “Bây giờ không giống ngày xưa, điểm ấy ta và ngươi đều hiểu. Chúng ta không cần phải nói những lời thừa thãi làm gì. Ta nói thật, Phi Hổ vừa mất, nếu nha môn mặc kệ, các ngươi nghĩ Bạch Mã Phỉ sẽ tha cho các ngươi?”
Sắc mặt Chung Sơn trầm xuống.
“So với Bạch Mã Phỉ, nha môn làm việc còn có tình có lý, sẽ không bức người quá mức.” Lang Vạn chìa tay ra. “Chung đường chủ, xin mời đi.”
Chung Sơn biến sắc, đột nhiên cướp lời. “Khoan đã.”
“Cái gì?” Lăng Vạn nhếch mày. “Chung đường chủ còn có việc?”
“Đúng.” Chung Sơn gật đầu. “Ngươi muốn ta đi theo ngươi về nha môn cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện. Nếu không...”
Hắn cắn răng, khẽ nói.
“Mấy trăm người từ trên xuống dưới ở Hắc Hổ Đường này, các ngươi muốn giết cũng sẽ phải trả giá đắt.”
Nói xong hắn vung tay, bang chúng bốn phía nhao nhao xông tới gần, đao thương khua lên sáng lòa. Mặt ai nấy đều hầm hầm sát khí.
“Chung huynh nói gì vậy.” Thấy nhiều người xông tới như vậy, Lăng Vạn cũng không nhịn được khẽ nhếch miệng cười khan. “Có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận