Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 488: Trùng Ma

“Phốc!”
Linh quang hộ thể của tông sư Kim Đan, Thuần Dương đạo thể bỗng thoát ra chín cái gai nhọn vô hình.
Đơn giản xuyên qua!
Trong chớp mắt tiếp theo đó…
“Xì…”
Tiếng nứt vang lên, pháp thân đạo thể không thể phá vỡ đã dễ dàng bị xé thành từng mảnh, một vật giống như cái đầu răng từ trống rỗng chui ra, tìm tòi phía trước rồi nuốt viên Kim Đan tròn tròn vào trong bụng.
“Răng rắc…”
“Lộc cộc!”
Kim Đan ẩn chứa hết thảy tinh nguyên của một vị tông sư cứ thế vỡ nát. Không gian im lặng, đám người Thiên Tà Minh có mặt ở đó phản ứng đầu tiên, nhưng không phải chấn kinh mà là nghi hoặc không hiểu. Bọn họ không ngờ có người lớn mật dám xuất thủ với một tông sư Kim Đan của Thái Ất Tông như thế. Hơn nữa còn diệt nhục thân, nuốt Kim Đan!
Diệt sát một vị Kim Đan là việc tất nhiên Thiên Tà Minh cũng làm được, nhưng trăm ngàn năm qua bọn họ không dám làm, bởi vì cái giá phải trả sẽ rất lớn. Thái Ất Tông chắc chắn sẽ tức giận và không để yên. Đến lúc đó Nhạn Đãng sơn mạch khó trách hạo kiếp đã từng trải ba ngàn năm trước.
Thế mà đối tượng này lại dám?
Mặt mũi đám người Thiên Tà Minh đều mù mờ khó hiểu. Mọi người không ngờ nơi này đã thiết đặt mai phục dành cho tông sư Kim Đan của Thái Ất Tông. Đám người Thái Ất Tông càng sững sờ hơn nữa. Tuần sơn tế lễ chính là dịp để hiển lộ lực lượng của tông môn, uy hiếp một phương, ba ngàn năm qua chưa từng có người dám đứng ra khiêu khích. Trên đường hành quân tuy cũng có tu sĩ Đạo cơ gặp nạn nhưng chưa bao giờ có việc Kim Đan gặp nạn như thế này. Vì thế mọi người không ai nghi ngờ và nghĩ tới khả năng bị mai phục, đặt cạm bẫy.
“Không ổn!”
Mạc Cầu chau mày, trong lòng cuồng loạn. Nếu đã dám xuất thủ với tông sư Kim Đan, lực lượng Thiên Tà Minh muốn phản kích rồi. Bọn họ sẽ buông tha cho những người khác ở đây hay sao?
Trương Bá Dương không chỉ là một tông sư Kim Đan bình thường mà còn là người có hy vọng đạt tới tồn tại chân nhân Nguyên Anh của Thuần Dương Cung. Người này còn bị giết, huống chi những người khác?
Trốn!
Ý niệm vừa xuất hiện, hắn đã hoá thành hư ảnh cấp tốc hướng về phía sau mà độn đi. Cùng lúc đó…
“Ngươi dám!”
Đào Miện gầm lên, Vô Lượng kiếm khí dũng mãnh tuôn ra hướng về phía dưới mà đi. Bản thể của hắn cũng nhoáng lên một cái đã độn lên không trung.
“Muốn chạy trốn?”
Âm thanh khàn khàn vang lên, hư không lắc lư, một đầu quái ảnh ngàn chân đột nhiên hiện ra. Quái ảnh ngàn chân vung vẩy rồi đột nhiên xoắn lại, toàn bộ kiếm khí của Đào Miện xuất ra đều bị xoắn nát. Quái ảnh kia xoay tròn giữa trời hoá thành một nam tử trung niên mặc hắc bào, người này lặng lẽ nhìn toàn trường rồi quát một tiếng.
“Giết.”
“Một tên cũng không để lại.”
“Ầm ầm…”
Hư không chấn động, có hai cỗ khí tức không thua gì của Đào Miện hiện ra, bao phủ tứ phương.
Kim Đan!
“Đi mau.”
Tạ Lưu Vân biến sắc, hắn quát lớn rồi nhanh chóng hoá thành kim quang độn về phía sau.
Ba vị Kim Đan! Trong đó còn có một Kim Đan hậu kỳ tiếng tăm lừng lẫy, Trùng Ma Độc Cô Vô Minh.
Đừng nói là Trương Bá Dương và Đào Miện đã bị giết, dù hai người này còn thì phe Thái Ất Tông cũng không có một chút phần thắng nào.
Ý niệm vừa động, hắn không chút do dự kích phát linh phù bảo mệnh trên người, chớp mắt đã vượt qua hơn mười dặm. Giả đan trên người càng điên cuồng vận chuyển, dùng phương pháp tiêu hao tiềm năng để thôi động độn pháp. Tốc độ nhanh đến nỗi chỉ trong nháy mắt đã vượt qua Mạc Cầu là người bỏ chạy đầu tiên.
Những người còn lại cũng phản ứng không chậm. Hà Linh, Bạch Tiểu Nhu đều có vật hộ thân, thân hình loé lên đã phát sau mà đến trước vượt qua những người khác. Trong đó đặc biệt là Vương Thiền. Thân hình nàng lắc lư, ở giữa không trung xuất ra từng đạo lưu quang, tốc độ không hề thua kém một vị Kim Đan nhưng nàng chưa lập tức trốn ngay mà còn đang ngước nhìn lại với ánh mắt lo lắng.
“Đừng quản ta.” Vương Hổ rống lớn. “Ngươi mau chạy đi.”
Nói xong hắn bóp nát một vật trong tay, thân hình đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Dịch chuyển tức thời trong hư không!
Sắc mặt Vương Thiền khẽ buông lỏng, nàng không bận tâm gì nữa, thân thể cuộn tròn độn thẳng về phía xa. Cùng lúc ấy, rất nhiều tu sĩ Thái Ất Tông cũng bộc phát lưu quang, dùng tốc độ kinh người để trốn chạy.
Thái Ất Kim Quang Phù!
Vô Hình Độn.
Thiên Ẩn Độn.
Thái Ất Tông là đại tông, tu sĩ Đạo cơ đều có thủ đoạn áp đáy hòm để bảo mệnh. Các thủ đoạn này đều xuất từ tông sư Kim Đan mà ra nên tất nhiên là cao minh. Nhóm người Thái Ất Tông lúc đến khí thế bao nhiêu thì trong giây phút này lại rối loạn bấy nhiêu, mỗi người đều chạy tứ tán, chỉ lo bảo mệnh bản thân mình.
Ngược lại là đám người Thiên Tà Minh, bọn họ vẫn đang ngây ngốc chưa lấy lại tinh thần. Thủ đoạn bọn họ không tồi nhưng đối mặt với tông sư Kim Đan chân chính thì cũng không đáng để nhắc tới.
“Rầm rầm…”
Hư ảnh sóng biển cuồn cuộn hiện ra, tại đầu sóng có một bàn tay to lớn hướng về phía trước chụp tới. Mấy đạo độn quang kiếm ảnh đang di chuyển với tốc độ kinh người bị nó bóp chặt. Bàn tay phát lực nắm lại.
“Bành!”
Linh quang băng tán, mấy cỗ khí cơ cường hãn biến mất trong nháy mắt.
Ở một phương khác, một đám mây đen từ chân trời hạ xuống hoá thành một đạo hắc tuyến kéo dài đến hơn mười dặm. Hắc tuyến hướng về phía sau khép lại như thu lưới đánh cá, bóng người bên trong đều bị nó kéo về. Một cái hồ lô đen nhánh hiện ra, miệng hồ lô treo ngược, từ đó sinh ra một cỗ hấp lực giữ chặt đám người đang chạy trốn.
“Bạch!”
Từng bóng người bị hút vào bên trong hồ lô.
Tại một bên khác còn kinh khủng hơn. Một cái đầu rắn hiện ra trên một thân hình ngô công giữa không trung, thân thể lắc lư, nó há mồm cắn một người rồi nuốt vào bụng. Dù là Đạo cơ sơ kỳ hay Đạo cơ hậu kỳ, dù trên người có hay không có vật hộ thân bảo mệnh cũng không thoát khỏi cái chết.
Trùng Ma Độc Cô Vô Minh!
“Tê tê…”
Miệng Trùng Ma mở lớn, nó lựa những người trốn nhanh nhất mà ra tay. Tiếng gào thét vang lên liên tiếp. Mạc Cầu ẩn vào hư không, sắc mặt ngưng trọng. Hắn phản ứng khá nhanh nhưng do thủ đoạn mà rốt cuộc vẫn không nhanh hơn đám người kia, không ngờ lại nhờ thế mà thoát được một kiếp.
Mấy tu sĩ Kim Đan của Thiên Tà Minh lựa những người trốn nhanh nhất để ra tay, ngoài Tạ Lưu Vân ra cơ hồ không có một ai thoát được. Nhưng hiện giờ tình huống của hắn cũng không ổn. Không có đám người phía trước kia sớm muộn gì hắn cũng bị đối phương để mắt tới.
Hắn mang theo người rất nhiều pháp môn nhưng không có thứ gì giấu giếm được một vị tông sư Kim Đan.
“Bạch!”
“Răng rắc…”
Cách đó không xa có một người còn không kịp kêu lên đã bị cái miệng lớn há ra nuốt vào. Mạc Cầu cau mày, thân thể đột ngột sáng lên.
Cửu Hoả Thần Long Tráo.
Giáp Binh Thối Thể Đại pháp.
Lục Đinh Lục Giáp Thần phù.
Đúng lúc ấy, cái đầu rắn đột ngột hiện ra phía trước độn quang, cái miệng rắn mở lớn, răng nanh nhe ra dữ tợn cắn xuống. Một cỗ uy áp mang lực lượng thiên địa ầm ầm ấn xuống.
Thần hồn thức hải, nhục thân pháp thể như bị đại sơn đè nén, cả việc di động bình thường cũng cực kỳ khó khăn. Đối mặt với tình cảnh này, Mạc Cầu đã hiểu cảm giác của những người đừng đối mặt với Trùng Ma.
Tuyệt vọng. Bất đắc dĩ, không cam lòng…
Sinh tử trước mắt, Mạc Cầu lại để lộ vẻ mặt cực kỳ đạm mạc, tâm thần bình tĩnh không nổi một gợn sóng. Hắn khẽ thả lỏng, thân thể hơi rung động, kình lực toàn thân dưới uy áp của tông sư Kim Đan ngưng tụ lại.
Trong thể nội…
“Răng rắc…”
Pháp lực phong ấn Thiên Lôi kiếm phôi đột nhiên trở lại, một vòng kiếm quang chói mắt hiện ra tại chỗ.
“Bạch!”
Kiếm quang giữa trời khẽ rung rồi hướng về phía trước lão đi. Tiếng sấm nổ rền vang, tốc độ so với trước đó nhanh tới hơn ba lần, so với những người khác thi triển Thái Ất Kim Quang phù chỉ có nhanh hơn chứ không chậm hơn.
Thiên Lôi Kiếm.
Kiếm Khí Lôi Âm.
Cái đầu rắn ngưng trệ như không dự liệu được lại có chuyện này phát sinh, khoé miệng nó hơi vểnh lên vẻ khinh thường.
Chỉ là một con tiểu trùng, có chút thủ đoạn ẩn giấu cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi. Như thế mà cũng muốn đào mệnh?
Thật là vọng tưởng!
Thân thể dữ tợn khổng lồ của nó tựa như thuấn di lại một lần nữa cắn về phía Mạc Cầu. Tốc độ nhanh đến nỗi Kiếm Khí Lôi Âm có nhanh hơn cũng khó mà thoát được phát cắn này.
“Răng rắc…”
Dưới áp lực của phát cắn, Lục Đinh Lục Giáp Thần phù điên cuồng lấp loé, trong nháy mắt đã hiện ra vẻ không chống đỡ nổi. Nguyên bản nó có thể ngăn trở công kích của Kim Đan trong thời gian mười hơi thở nhưng thực tế cũng còn phải xem thực lực từng người thế nào. Trong tình huống này, đừng nói là kiên trì mười hơi thở, sợ là một hơi thôi cũng khó thành rồi.
“Cạch!”
Linh quang thần phù nhanh chóng toái liệt, cái miệng rắn khép lại. Con tiểu côn trùng trong mắt Trùng Ma thừa dịp độn bay về phía trước gần một dặm, đồng thời đẻ lại bên trong cái miệng rắn hai đồ vật.
Tử Mẫu Bí Ma Thần Lôi và Trầm Uyên Bích Lôi. Một cái Mạc Cầu mua được ở Bách Bảo Đường, một thứ hắn có được từ tay người khác, thứ nào cũng có thể bộc phát ra uy lực tương đương với công kích của tu sĩ Kim Đan.
“Oanh.”
Hai tiếng nổ thật lớn vang lên làm rung động cả bốn phương, ở trung tâm vụ nổ, quái ảnh Trùng Ma bị nó bao trùm kín mít. Cái đầu rắn dữ tợn bị chi chít lôi điện điên cuồng công kích vào.
Quái ảnh Trùng ma ngửa mặt lên trời gào thét, phẫn nộ, thân thể nó điên cuồng vùng vẫy.
“Tiểu bối. Ngươi thật đáng chết.”
Nó gầm lên liên tục rồi há miệng thả ra linh quang ngạnh kháng lôi đình đang bao trùm xung quanh. Thân thể ngô công đột nhiên trầm xuống muốn hướng về vệt kiếm quang ở xa mà công kích. Đúng lúc ấy…
“A?” Một âm thanh kinh ngạc vang lên, thân thể quái ảnh co rút lại hoá thành nam tử trung niên mặc hắc bào, hắn nghiêng đầu nhìn về một phía nào đó. “Sao có thể như vậy?”
Người này chớp mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc sau đó bỏ mạc người vừa trêu chọc mình là Mạc Cầu mà lắc mình hướng về phía khác. Vương Hổ vừa mới dịch chuyển tức thời trong hư không, lúc hiện ra đã thấy hai mắt tối sầm lại.
“Ai?”
“Bạch!”
Bóng đen cuồng quyển, hắn có cảm giác pháp lực toàn thân bị phong bế, cả người cứng ngắc bị người ta nắm trong tay.
“Thật kỳ quái.” Độc Cô Vô Minh chớp mắt. Hắn đưa tay ngọc vào trong người Vương Hổ, dùng móng tay sắc ngọn vạch phá da thịt, lấy ra một chút huyết nhục bỏ vào miệng nhai nhai, sau đó hai mắt liền sáng lên, giọng nói hơi run run.
“Đúng là Vạn Linh Huyền Công nhưng không phải bản thiếu hụt. Ngươi… làm sao mà luyện thành hình dạng này?”
“A!” Vương Hổ sững sờ, ánh mắt chuyển động, ý niệm nhanh chóng quay ngược trở lại. “Ngươi bỏ ta xuống, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Hắc hắc…”, Độc Cô Vô Minh cất tiếng cười quái dị. “Tiểu bối, ngươi rơi vào tay lão phu mà còn có quyền lựa chọn hay sao, mau về động phủ với ta.”
Dứt lời, một cỗ âm phong nổi lên bao phủ hai người, hắn không quan tâm đến tình hình ở đây nữa mà đột nhiên biến mất.
Nửa ngày sau.
“Bạch!”
Thân ảnh Mạc Cầu xuất hiện tại một hạp cốc, sau khi hạ xuống thì chân tay lảo đảo, hắn nhanh chóng bay đến bên một ngọn núi. Đá núi cứng rắn như nổi lên gợn sóng, bóng Mạc Cầu nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Bên trong động, thân ảnh Mạc Cầu hiện ra, hắn nhanh chóng nhấc tay tế ra Diêm La Phiên muốn bày trận pháp, ánh mắt đảo quanh thì chợt giật mình. Trận pháp nơi này đúng là cực kỳ huyền diệu. Tuy nó không có năng lực công kích nhưng khả năng che giấu khí tức thì vượt xa mức tưởng tượng của hắn. Nơi này chính là động phủ của tông sư Kim Đan, Chuyển Luân đao thánh Tiêu Thiên Tuyệt. Tuy nó chỉ là một động phủ trống rỗng nhưng dùng để né tránh sự truy đuổi của đối phương ở phía sau lại rất thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận