Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 80: Hắc bì thư

Tiếng kêu thảm thiết đến từ một con hẻm nhỏ cách đó không xa. Trời vẫn còn tối đen, đưa tay ra trước mặt không thấy được ngón tay.
Âm thanh chứa đầy bi phẫn, thê lương khiến người nghe không khỏi động lòng.
Hai mắt Mạc Cầu lóe lên, chần chừ một lúc rồi quyết định đi về phía con hẻm.
Trong Hắc Hổ Đường, người thân thiện với hắn không nhiều. Đinh lão là một trong số ít người đó.
Huống chi kẻ tài cao thì gan thường lớn. Đổi lại là một hai năm trước, những chuyện phát sinh thế này hắn chỉ tìm cách né tránh cho xa. Dẫu Đinh lão có là người quen biết thì cũng vậy thôi.
Còn hắn của hiện giờ đã khác.
Liên tiếp giết chết Độc Nhãn Bưu, Từ Khiếu Thiên là hai đại cao thủ có tu vi Luyện Tạng, bản thân mặc dù có bị thương thế nhưng tinh thần hắn đang lên rất cao. Một chút phiền phức có thể gặp phải không ngăn được hắn.
“Trả lại... trả lại cho ta.”
Trong bóng tối, giọng Đinh lão không còn khoan thai hiền hòa như trước mà đã khản cả lại, trong giọng nói còn ẩn chưa cả nỗi sợ hãi.
“Ngươi đi luôn đi.” Một người khác khẽ mắng.
“Lão gia hỏa, ta đã bảo ngươi giao thứ này ra từ sớm nhưng ngươi không chịu, còn bắt ta phải tự mình ra tay. Thực là không biết điều!”
“Uỳnh!”
Âm thanh như tiếng người bị ai đó đạp trúng vang lên, sau đó xuất hiện bóng người ngã bay ra ngoài, va vào vách tường vẫn không ngừng thở gấp.
Một người khác phất tay. “Cho hắn thống khoái!”
Âm thanh này... Mạc Cầu dừng chân, ánh mắt nghi ngờ. Âm thanh vừa vang lên hắn nghe rất quen.
Là ai vậy?
“Đúng.” Trong bóng tối, một người chậm rãi đi tới, trên tay cầm phi đao Liễu Diệp. Hắn cười gằn, rồi đột ngột vung tay.
“Soạt!”
Âm thanh xé gió vang lên, nhưng mục tiêu của chuôi phi đao không phải là Đinh lão mà lại là Mạc Cầu đang ẩn nấp gần đó.
Tất nhiên, kỹ năng ẩn nấp của hắn đã không qua được mắt đối phương.
“Keng...”
Mạc Cầu cầm đao hoành ngang trước người, đánh bay phi đao đồng thời lao người về phía trước. Giữa không trung, từ bên hông hắn phi ra bảy đạo hàn mang lạnh lẽo.
Truy Hồn Thất Đinh!
Không đáp lễ thì còn gì là hay ho nữa? Đối phương đã dùng ám khí chào hỏi, hắn cũng không khách khí.
“Lão gia cẩn thận.” Thiên Tự Cửu Đả là một trong những môn võ học đứng đầu. Mạc Cầu vừa ra tay đã làm đối thủ biến sắc.
Hắn gầm khẽ, thân hình vừa lóe lên để né tránh vừa vung tay ném ra một chuôi phi đao, thế tới kinh người.
Thủ pháp ám khí của người này không giống với Thiên Tự Cửu Đả. Đường đao không hung hiểm nhưng lực đạo và tốc độ lại rất lớn.
“A...”, Mạc Cầu khẽ thốt lên có ý khinh thường, đồng thời cong tay búng ra. Một vòng sáng lạnh lẽo nhắm thẳng vào phi đao của đối phương.
“Đinh...”
Tiếng va chạm vang lên du dương. Phi đao đột kích của đối phương đổi hướng đâm thẳng vào vách tường. Cùng lúc đó, tám chuôi phi đao của Mạc Cầu đã tiến sát người của đối phương.
Bát Tự Thiên La trong Thiên Tự Cửu Đả!
Người kia vừa mới né xong Truy Hồn Thất Đinh, còn đang hãi hùng khiếp vía chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị cả đám phi đao khóa kín lại.
Suy nghĩ vừa lóe lên thì đã không kịp tránh nữa.
“Phốc! Phốc!”
Phi đao mang theo lực lượng mạnh mẽ xuyên qua thân thể đối phương. Chỉ một kích đối phương đã mất mạng. Người còn lại hoảng hốt, ngây ngốc mất một khắc rồi bổ nhào về phía Đinh lão đang nằm dưới đất.
“Dừng tay!” Mạc Cầu quát lên. Hiện giờ sử dụng ám khí đã không kịp nữa, hắn đành phải vung trường đao lên.
“Phốc!”
Một làn khói đột nhiên nổ bung ra trước mặt hắn, kèm theo mùi hương kỳ dị xông thẳng vào mũi. Mạc Cầu biến sắc vội khép chặt mũi miệng, quay đao xoay tròn tạo thành kình phong cuốn làn khói ra xa.
Tình thế cấp bách, hắn không thể để ý lo được cho Đinh lão.
“Phù...”
Từ bên trong đám khói, một cánh tay lặng lẽ nhô ra tạo thành chưởng thế tấn công vào phần dưới bụng của Mạc Cầu. Chưởng thế không nhanh nhưng cực kỳ tinh diệu.
Môn chưởng pháp đối phương sử dụng tuyệt đối không thua kém Tống Thị Đao Pháp mà Mạc Cầu học được.
Người này tất là cao thủ!
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Hắn hạ thấp trọng tâm để né tránh đồng thời đánh ra một quyền.
Sau trận chiến với Độc Nhãn Bưu, hắn xem như đã tìm ra phương pháp chiến đấu phù hợp với bản thân mình.
Lấy thương thế đổi thương thế. Xem sức chịu đựng của ai mạnh mẽ hơn!
“Uỳnh!”
“Răng rắc...”
Chưởng của đối phương đánh lên người Mạc Cầu bị nội giáp, tấm da thú và Thiên La Công từng lớp từng lớp ngăn lại, chỉ còn rất ít kình lực trực tiếp đánh lên cơ thể. Nhưng một quyền của hắn ngay lập tức chấn nát xương cốt đối phương, năm ngón tay thuận thế chụp xuống.
“Soạt!”
Tiếng quần áo bị xé nát kéo theo thứ gì đó bị lấy xuống theo.
“Hự!” Đối phương kêu lên rồi lảo đảo bước lùi về sau. Thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện. Hắn tự biết mình không phải đối thủ của Mạc Cầu nên tìm cách chạy trốn.
Hai hàng chân mày của Mạc Cầu chau lại, muốn đuổi theo nhưng khí huyết trong thể nội nhộn nhạo khiến hắn không thể không dừng bước. Chưởng kình của đối phương quả thực vô cùng cổ quái, lực đạo tác động lên cơ thể hắn không nhiều nhưng dường như đã đánh thẳng tới lục phủ ngũ tạng.
“Mạc... Mạc...”, tiếng Đinh lão thều thào làm hắn chú ý. Hắn quay đầu sang nhìn lão, sắc mặt đại biến.
Lúc này khuôn mặt Đinh lão bê bết máu, tóc tai tán loạn. Chưởng ấn hiện ra trước ngực càng thêm kỳ dị.
Quần áo của lão bị chấn nát, xem ra lực lượng của chưởng ấn đã chấn vỡ nội tạng bên trong người lão rồi. Không thể cứu được nữa.
“Đinh lão.”
“Thư... Thư...”, Đã sắp tắt thở, Đinh lão không để tâm đến thương thế của mình mà hướng về mặt đất chỉ chỉ. Đôi tay lão run rẩy.
“Thư?” Lúc này Mạc Cầu mới để ý đến đồ vật vừa giật xuống từ trên người đối phương.
Đó là một bản thư tịch bằng da màu đen. Cuốn thư tịch dày chừng ba ngón tay, trên trang bìa không có chữ, sờ vào mềm mại như da của một loài thú nào đó.
Vừa đưa tay nhặt lấy bản thư tịch, Mạc Cầu vừa hỏi lão.
“Đinh lão, ngươi còn muốn nói gì nữa không?”
Đinh lão vươn tay nắm chặt cuốn thư tịch, hai mắt vô thần. Lão há miệng ngáp ngáp mấy lần ra vẻ muốn nói nhưng chỉ đẩy ra toàn bọt máu.
“Ta... Hắn...”
Thân thể lão đột ngột dựng thẳng lên, đặt cuốn thư tịch vào tay Mạc Cầu rồi nhìn hắn chằm chằm. “Báo thù!”
Một khắc sau, khí lực toàn thân lão tựa hồ đã tiêu tan hết. Hai mắt lão tối sầm lại, thân thể co quắp trên mặt đất.
Lão tắt thở.
Mạc Cầu há miệng than nhẹ. “Người kia che mặt, ta không nhận ra là ai thì biết làm sao. Nhưng Đinh lão yên tâm, nếu tra ra được ta nhất định sẽ báo thù cho lão.”
Chưởng pháp của đối phương bất phàm, kình lực xuất ra rất đặc biệt, nếu gặp lại hắn nhất định sẽ nhận ra được.
Nghĩ đến đó, hắn cầm lấy cuốn thư tịch, định lật ra thì nhíu mày. Cảm giác khó chịu dâng lên trong cơ thể. Hô hấp bị ngưng trệ, chân tay dần tê dại, cổ họng khô nóng.
Độc!
Mạc Cầu giật mình. Ngũ thải độc vừa nãy hắn đã tránh được phần lớn nhưng vẫn bị hít phải một ít. Lại thêm chưởng kình quỷ dị của đối phương làm hắn không thể không đề phòng. Trong trạng thái bình thường, có lẽ hắn chỉ nghỉ ngơi một đêm là ổn, nhưng cơ thể hắn hiện giờ ...
“Ai ở nơi đó!”
Tiếng rống của đám người Bạch Mã Phỉ vang lên cách đó không xa. Mạc Cầu gượng đứng dậy, chân tay run rẩy.
"Đi thôi." Nhất định hắn phải tìm được một nơi an toàn trước khi độc tính phát tác.
Quan sát bốn phía một lượt, Mạc Cầu ngừng thở, đè nén cảm giác khó chịu trong cơ thể rồi hướng về chỗ tối mà chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận