Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 311: Túi trữ vật (2)

“Ông...”
Hư không chấn động một vòng huyết quang ảm đạm từ phía sau nhanh chóng mở rộng, trong chớp mắt đã bao phủ cả khu vực, đám người đang chạy trốn cũng bị dừng lại.
“Phù phù...”
Mạc Cầu cảm thấy tim mình đập rộn lên, huyết dịch sôi trào như muốn thoát ra ngoài cơ thể.
Không được!
Trong thức hải của hắn nhanh chóng ngưng tụ hình ảnh Phù Đồ.
“Trấn!”
“Bất Động Như Sơn Ấn!”
Công pháp vận chuyển, khí huyết trong thể nội được áp chế trở về trong sự kiểm soát của hắn, tiếc là những người khác lại không có được năng lực này.
“A!”
“Phốc!”
Một người kêu lên thảm thiết, miệng phun tiên huyết, huyết dịch này tụ lại giữa trời rồi hóa thành đao quang bay ngược về sau.
“Hô...”
Ánh đao đỏ lòm cực thịnh, tốc độ đột biến như huyết long kiều thiên nhanh chóng quét qua mấy đạo binh khác.
Ánh đao lướt qua đến đâu, huyết dịch trong thể nội đạo binh ấy đều bị nó hút sạch sẽ, thân thể hóa thành khô héo, còn đao quang thì càng rực sáng hơn.
“Lưu lại cho ta!”
Tiếng quang vang lên giữa trời, hư không xuất hiện mấy chục tia điện quang to như cánh tay trẻ con giáng xuống.
“Lốp bốp...”
Điện quang đánh vào phía trên huyết quang tạo thành một mảng lớn những bông hoa bằng máu huyết rồi từ từ hiện ra một thân ảnh mơ hồ. Mục Tình từ xa vọt tới, nàng há miệng quát.
“Ngăn hắn lại!”
Mạc Cầu không chần chừ mà tăng tốc bỏ chạy.
Ngăn cản một đệ tử chân truyền ư? Nàng ta đang nói đùa cái gì vậy!
Thẩm Tuyền cũng lựa chọn giống hắn, linh quang trên thân lấp lóe rồi nhanh chóng tăng tốc bỏ trốn, chỉ có Tống Quan Như là hơi chần chừ một chút. Có điều bọn họ muốn trốn mà huyết ảnh phía sau lại không dễ bỏ qua như vậy.
“Ngao!”
Một tiếng rít vang lên, huyết ảnh xuyên thủng thân thể một đạo binh rồi lao về phía Mạc Cầu.
“Huyết !”
“Cho ta huyết!”
Huyết ảnh chớp động là vọt qua khoảng cách mười trượng, tốc độ phi kiếm của rất nhiều tu hành giả chưa chắc đã theo kịp tốc độ di chuyển của huyết ảnh này. Một thoáng hiện ra nó đã ở cách Mạc Cầu không xa.
“Đáng chết.”
Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống, hắn đột nhiên quay người, vận sức chờ phát động Hỏa Long Bội, Tiên Vân Chướng đã bao phủ toàn thân. Ở phía trên đầu, hùng ưng khôi lỗi gào thét, hai cánh của nó hợp lại, lợi trảo bắn ra như mưa tấn công huyết ảnh.
“Oanh...”
Biển lửa nở ra từ hư không quét ngang mặt đất rộng đến mười trượng phía trước, liệt diễm điên cuồng lan ra tứ phương. Có một đầu hùng ưng kề sát liệt diễm, nó há miệng phun ra từng đạo linh quang chói mắt.
“Ầm ầm...”
Liệt diễm bừng bừng, mặt đất chấn động, nhưng ngay cả như vậy, huyết quang bị Huyền Hỏa Đằng Long đánh trúng vẫn cứ ương ngạnh tiến lên thu ngắn khoảng cách giữa hai người.
“Đi chết đi.”
“Cho ta máu huyết!”
Huyết ảnh kia tựa như không để ý đến cái gì khác, chỉ có một nỗi khao khát máu huyết đến điên cuồng. Ở phía sau, truy binh cũng vừa chạy tới.
“Đôm đốp...”
Một đạo lôi đình to lớn từ chân trời rơi xuống như thần linh vung vẩy binh khí đánh vào bên trên huyết quang. Huyết quang nhanh chóng chậm lại.
“Oanh!”
Một luồng sáng lớn nổ tung sáng chói giữa trời, đến lúc liệt diễm tán đi, mấy vị đệ tử nội môn đã xuất hiện ở xung quanh rồi nhanh chóng quan sát cả khu vực chiến trường.
“Bị lừa rồi.” Một người mở miệng nói giọng buồn bực. “Tuy có huyết đao nhưng người này không phải là Triệu Vô Nhai, thảo nào lúc nãy ta thấy nó yếu như vậy.”
Yếu?
Mạc Cầu ở phía sau nở ra một nụ cười gượng. Sau khi toàn lực kích phát Hỏa Long Bội, bây giờ đầu óc hắn vẫn còn mơ hồ, thân thể run lên.
“Là kế điệu hổ ly sơn. Lưu sư đệ!” Mục Tình biến sắc. “Đi mau.”
Dứt lời, mấy người quay ngược lại hướng vừa tới mà không hề để ý đến những người còn lại ở đây. Trong mắt bọn họ, mấy vị đệ tử ngoại môn và một ít đạo binh không thể quan trọng bằng mục tiêu họ đang theo đuổi.
Đưa mắt nhìn mấy người rời đi rồi Mạc Cầu thấy cả người như nhũn ra, hai mắt nhắm lại thở dài.
Nơi này nguy hiểm đến thế sao?
Hắn mới bái nhập Tiên môn, mục đích là để tu hành chứ không nguyện ý mang thân vứt vào trong hiểm cảnh.
“Khụ khụ...”
Trên chiếc giường mềm, một vị nữ tử xinh đẹp kiều mị đưa tay che miệng ho khẽ mấy tiếng, dáng vẻ thật khiến cho người ta nhìn thấy phải tiếc thương.
“Sư tỷ.” Mục Tình tiến lên một bước, nàng nói vẻ lo lắng. “Ngươi sao rồi?”
Người này chính là chân truyền của Mê Nguyệt Phong, Vương Kiều Tịch.
“Ta không sao cả.” Vương Kiều Tịch khoát tay, giọng nói của nàng yếu ớt. “Không bị thương hại tới bản nguyên đã là may mắn lắm, tu dưỡng một năm nửa năm là sẽ khôi phục thôi.”
“Đáng chết.” Đôi mắt đẹp của Mục Tình chứa đầy sát ý. “Đáng tiếc là chúng ta không bắt được tên họ Triệu kia. Mục đích đánh lén sư tỷ của hắn chính là muốn phá hủy đạo đồ của ngươi.”
“Không.” Đôi mắt Vương Kiều Tịch chớp mắt. “Tiềm nhập vào tông môn để đánh lén ta, dù có thành công thì cũng không dễ mà thoát ra ngoài được. Việc này quá nguy hiểm, Triệu Vô Nhai tuyệt đối không phải là người lỗ mãng như thế.”
“Vậy thì vì sao hắn lại làm vậy?”
“Ta cũng rất tò mò.” Vương Kiều Tịch lấy từ trên người ra một đồ vật. “Nhưng ta đoán có lẽ là bởi thứ này.”
“Đó là cái gì vậy?”
“Là chìa khóa có thể mở ra một mật địa. Ta vốn nghĩ chỉ là người kia thuận miệng nói đến nhưng hiện giờ xem ra nó rất có thể là sự thật.” Vương Kiều Tịch đáp. “Có thể khiến cho một vị đệ tử chân truyền có triển vọng Đạo cơ không tiếc có thể gặp nạn để lấy được, nó thật khiến ta vô cùng hiếu kỳ.”
Dừng một chút, nàng ngẩng đầu nói tiếp.
“Triệu Vô Nhai hiện giờ thế nào?”
Mục Tình trả lời. “Hắn tuy đã trốn nhưng bản thân bị trọng thương, lại mất pháp khí huyết đao tùy thân, không có mấy năm thời gian thì khó mà phục hồi được.”
“Ngươi nói sai rồi.” Vương Kiều Tịch lắc đầu. “Triệu Vô Nhai tu pháp môn quỷ dị, ví như hắn không để ý đến căn cơ thì bị thương nặng hơn nữa vẫn có thể hồi phục nhanh chóng. Có điều lần này mất đi huyết đao chắc hắn sẽ rất đau lòng, xem như ta cũng không quá thiệt thòi.”
“Đúng rồi.” Mục Tình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói. “Lần này đuổi giết Triệu Vô Nhai có không ít đệ tử đã mất mạng, cũng có người nhờ đó mà lập được công lao, chúng ta phải xử lý như thế nào?”
“Cứ theo lệ mà làm.” Vương Kiều Tịch thuận miệng hỏi. “Ta nghe nói bên ngoài có một vị đệ tử gây được chú ý?”
“Không sai.” Mục Tình gật đầu. “Người đó tên Mạc Cầu, tuy là võ giả phàm nhân nhưng lại tinh thông Yển sư tạo vật, thực lực không tệ.”
“Ừm...”
“Hắn bị dọa cho kinh sợ, năn nỉ ta đổi cho hắn một công việc khác an toàn hơn để làm.”
“Ồ...”, Vương Kiều Tịch hơi ngạc nhiên. “Đáng tiếc, đại đạo vốn tồn tại trong tranh đấu, nếu không có tâm hướng đạo mà sợ sệt thì dù có chút thiên phú cũng chẳng khác gì người thường.”
“Sư tỷ nói đúng lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận