Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 351: Đoạt vị (1)

“Cháy rồi! Cháy rồi!”
Trong màn đêm, Lôi phủ chợt có tiếng kêu rít lên một tiếng, mấy luồng lửa lớn như hoả long từ sau đình viện tràn ra, thế lửa từ một điểm nhanh chóng lan ra với tốc độ kinh người. Trong chớp mắt, không trung trên đầu Lôi phủ bị bao phủ bởi sắc hồng.
“Cứu hoả!”
“Nhanh đi múc nước đi.”
“Gọi người. Mau gọi thêm người!”
Tiếng người gọi nhau, tiếng gào thét, gầm gừ của người lớn xen với trẻ nhỏ ồn ào không dứt. Cả Lôi phủ bỗng nhiên trở lên hỗn loạn.
Lôi Thiên Quân, Ngô Niệm Nhu từ hậu viện chạy ra, hai người liếc nhìn nhau rồi phất tay thi triển pháp thuật.
Xuân Phong Hoá Vũ thuật.
Chỉ một thoáng, vân vụ hội tụ trên không trung, mưa nặng hạt thi nhau trút xuống. Có một đám lửa không ngừng bùng lên, những nơi nó đi qua, liệt diễm quanh đó thi nhau hội tụ cùng theo về.
“Thật là đáng chết.” Lúc đó có một người nhảy vọt từ xa tới, há miệng quát lớn. Người này cong ngón tay búng ra, một viên cầu lao đi như thiểm điện. Viên cầu tạo thành vòng xoáy giữa trời, gió táp phun trào hút hết liệt diễm phía dưới.
“Cả Lôi phủ lớn như vậy lại bị một đốm lửa phàm làm thành thế này, ngay cả tang sự của Nhị ca cũng bị ảnh hưởng, thật không ra làm sao.”
“Cửu thúc.” Lôi Thiên Quân dừng tay nói. “Người thường có câu quần long không thể vô thủ, những ngày này Lôi phủ chúng ta đúng là quá hỗn loạn.”
Có tu Tiên giả ra tay, một chút hoả diễm ấy nhanh chóng bị dập tắt, nhưng cảnh hỗn loạn ở khắp nơi thì không nhanh chóng dừng lại như vậy.
“Hừ.” Lôi Trác quét mắt nhìn hắn rồi hừ lạnh một tiếng. “Việc cần làm chính là thương lượng để nhanh chóng tuyển ra vị trí gia chủ để tránh có thêm phiền phức.”
“A…”, Lôi Thiên Quân nhíu mày. “Vậy cũng tốt.”
Lúc này các phương còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, Lôi Trác lại đề ra chuyện thương nghị, không biết hắn có tính toán gì?
“Cửu gia.” Có một người chạy vội tới. “Xong rồi.”
“Tốt.” Lôi Trác vỗ hai tay, thu hồi pháp khí. “Đi.”
“Vâng.”
Hắn nói đi là đi, không chần chừ một phút nào, cũng không thèm để ý đến Lôi Thiên Quân, thái độ cuồng ngạo không che giấu.
“Lôi huynh.” Ngô Niệm Nhu ra vẻ trầm tư. “Hắn tính toán cái quái quỷ gì vậy? Lúc này tập trung mọi người lại, chẳng lẽ hắn cho mình chắc chắn sẽ được làm gia chủ?”
“Cửu thúc ta trước giờ làm việc thường hay ngoài dự liệu của mọi người, chẳng ai biết hắn định làm gì.” Lôi Thiên Quân cũng không giấu được vẻ trầm ngâm. “Tìm Mạc huynh tới đây rồi chúng ta cùng đi một chuyến.”
Hắn còn chưa dứt lời, Mạc Cầu đã xuất hiện ở gần đó. “Ta tới rồi.” Rồi hắn tiếp tục. “Dật Phi bị người ta bắt đi rồi.”
“Cái gì?” Lôi Thiên Quân biến sắc, thân thể nhảy dựng lên.
“Vừa rồi chắc là có người cố tình phóng hoả để dẫn tới hỗn loạn. Ta nghi ngoài Dật Phi ra sẽ còn người khác nữa gặp nạn.” Mạc Cầu nói tiếp. “Yên tâm, ta có thể truy tìm được người kia.”
Biệt viện trong Lôi phủ. Tần Vũ đứng dưới mái trúc đình nhìn về phía ngọn lửa đang bùng lên ở nội viện xa xa, hàng lông mày nhăn lại, trong lòng nổi lên suy tư.
“Tần đại ca.” Sau lưng, một mỹ nhân cung trang bước tới gần rồi dịu dàng nói. “Chúng ta không qua đó xem sao?”
“Không cần.” Tần Vũ lắc đầu. “Bên đó không có linh khí dao động, chỉ là chút lửa phàm không thể gây ra họa lớn được. Có điều…”
Hắn âm trầm một lúc mới nói tiếp. “Lúc này lại có hoả hoạn xảy ra, ta sợ là do người cố ý gây ra.”
“Tần đại ca đang lo lắng ư?” Lôi Đan Hàn tựa vào đầu vai đối phương. “Người khiến đại ta lo lắng là Cửu thúc phải không?”
“Lôi Thiên Quân tâm tư thâm trầm, hắn không phải người bình thường, hơn nữa còn được hai vị đồng môn của ta ủng hộ.” Tần Vũ ôm đối phương rồi tiếp tục nói. “Cửu thúc của ngươi tính tình quái dị, nhìn như lỗ mãng nhưng kỳ thực cũng là người có tâm tư sâu kín. Hai người này đều không dễ đối phó như vậy.”
“Thanh Xuyên đâu.” Lôi Đan Hàn mở miệng. “Đại ca không xem trọng hắn ư?”
“Hừ!” Tần Vũ hừ lạnh một tiếng. “Chỉ là một tên tầm thường tự cho là mình phong lưu thôi, chuyện nhà mình còn không quản được, sao có thể làm thành gia chủ.”
“Bốp bốp…” Đột nhiên từ phía sau hai người vang lên tiếng vỗ tay. “Nói hay lắm.”
Lôi Trác ra mặt rồi ung dung bước tới. “Ánh mắt của Tần huynh quả không vừa. Cháu ta Thanh Xuyên tư cho mình là siêu phàm, kỳ thực lại là người đầu óc chậm chạp. May mà từ giờ về sau không cần phải bận tâm đến hắn nữa rồi.”
“Cái gì?” Tần Vũ quay ra nhìn. “Ngươi nói vậy là sao?”
“Bịch!”
Hắn vừa dứt lời, một cái bao được Lôi Trác ném ra lăn dưới chân hai người. Miệng bao mở ra, bên trong là một cái đầu lâu với đôi mắt trợn tròn.
Lôi Thanh Xuyên!
“A!”
Gương mặt xinh đẹp của Lôi Đan Hàn trắng bệch, nàng không nhịn được thét lên. “Cửu thúc, ngươi.. ngươi…”
“Ngươi nhìn không lầm đâu. Ta đã giết hắn.” Lôi Trác cười lạnh. “Hai mươi năm trước ta đã muốn giết hắn, bây giờ mới giết được là đã để hắn sống quá lâu rồi.”
“Ngươi điên rồi.” Tần Vũ lạnh giọng. “Tự giết thân tộc, làm nên việc ác này mà còn muốn làm gia chủ Lôi gia?”
“Ta giết hắn không chỉ bởi hắn ngăn cản con đường đi của ta. “ Lôi Trác cười khẽ. “Mà còn bởi vì hắn có cấu kết với yêu nữ của Hợp Hoan Tông, điều này vợ hắn cũng biết, chứng cứ vô cùng xác thực. Mặt khác…”
Sắc mặt hắn trở nên âm trầm. “Ta hy vọng Tần đạo huynh sẽ hiểu rõ, việc Lôi mỗ muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được.”
Hai mắt Tần Vũ co rút lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận