Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 568: Song tu

Một thời gian sau, Mạc Cầu kết thúc tĩnh tu trên bồ đoàn, hắn mở hai mắt. Kinh lịch của Ngũ Độc thượng nhân có thể xem là truyền kỳ. Đối phương danh phù kỳ thực, là một người có thiên phú tu hành. Trước kia trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, chịu nhiều đau khổ, qua ba mươi tuổi mới tính là nhập vào cánh cửa tu hành.
Tông môn hắn bái vào cũng không có thanh danh gì, với tuổi tác của hắn càng không có khả năng nhận được chân truyền, chỉ có nhờ lúc trước đi theo người trong giang hồ học được vài phương pháp dùng độc rồi từ từ biến thành chỗ dựa.
Trên độc đạo, hắn xem như tự học thành tài, thiên phú dị bẩm. Hắn dựa vào các thủ đoạn như hạ độc, uy hiếp, bức bách mà trong mấy chục năm tích lũy đầy đủ tài nguyên. Đại hạn sáu mươi tuổi sắp đến, hắn may mắn bước vào cảnh giới Đạo cơ, kể từ đó mới vào thời chuyển vận. Gặp được truyền thừa của tiền nhân, chăm chú đào móc bí bản độc đạo, lại có thêm mấy môn thần thông cường hãn. Hơn trăm năm qua đi, hắn bộc lộ tài năng ở Vân Mộng Xuyên này.
Sau đó, hắn gia nhập Hắc Thủy nhất mạch của Thánh tông, được tông sư coi trọng, làm khách khanh đi theo thiếu chủ Thẩm Khê, danh hào Ngũ Độc thượng nhân tại Hắc Thủy nhất mạch cũng dần truyền ra. Một thân độc đạo có thể xưng là cao minh. Không chỉ ở cảnh giới Đạo cơ, ngay cả tông sư Kim Đan cũng từng tán thưởng độc công kinh người của hắn. Nhiều năm qua hắn chưa từng bại trận, lần thất bại duy nhất lại diễn ra ở trên Đằng Tiên Đảo, con đường đại đạo cũng bị hủy vì thế.
Chả trách, chỉ còn một sợi tàn hồn, biết tính mệnh không thể kéo dài, hắn lại làm ra những việc điên cuồng như thế. Chỉ có chứng minh được độc công của mình không thua kém người khác, hắn có chết cũng mới nhắm mắt được.
Độc!
Đây là bản sự Ngũ Độc thượng nhân dựa vào nhiều năm qua, cũng là thứ hắn lấy làm kiêu ngạo. Quá trình kinh lịch của đối phương khiến Mạc Cầu có chút cảm khái. Quãng đời trước kia của hắn phần nào giống với đối phương, đổi lại cho nhau sợ cũng không tốt hơn bao nhiêu. Có điều thứ hắn dựa vào là y thuật, còn đối phương là độc. Ngoại trừ y thuật, Mạc Cầu còn có thức hải tinh thần, so với Ngũ Độc thượng nhân thì may mắn hơn nhiều.
“A...”
Sau khi than khẽ một tiếng, trong thức hải Mạc Cầu hiện lên mấy đạo đan phương. Đan phương đều là trân tàng của Ngũ Độc thượng nhân, có thứ đến từ cổ tịch, có thứ do đối phương tự sáng tạo nên. Mỗi đan phương đều cực kỳ bất phàm.
“Thiên Kê Đan.”
“Quy Khiếu Thần đan!”
“Nguyệt Ảnh Kỳ Đan.”
Mạc Cầu mở hai mắt, vẻ mặt trầm tư. Ba loại linh đan này ở mức độ nào đó đều có công hiệu gia tăng khả năng Kết Đan, công hiệu thì có sự khác nhau. Quan trọng nhất là chúng có thể kết hợp với nhau. Từ đó, nếu một chủng linh đan không đủ công hiệu thì có thể cộng dồn cả ba loại lại.
Khuyết điểm duy nhất là dược liệu cần thiết dùng để chế tạo ra ba loại đan dược này cực kỳ khó kiếm. Mà điều này lại không phải vấn đề ảnh hưởng nhiều đến Mạc Cầu.
“Ông...”
Thức hải run lên, một lượng lớn tinh quang ảm đạm đi, rất nhiều cảm ngộ nổi lên trong đầu. Đan phương mới tinh được chiếu sáng trong ý niệm. Đan phương mới mặc dù dược hiệu có phần kém hơn nhưng lại không cần tới thiên tài địa bảo mới luyện chế được. Với tầm ảnh hưởng của Đằng Tiên Đảo, muốn thu thập cũng không khó.
“Mạc đạo hữu.”
“Cung tiên tử.”
Trong động phủ, hai người cùng chào hỏi nhau. Cung Ngữ Nhu là một vị tu sĩ thuộc phân đàn Loan Hải Giang của Cửu Giang Minh, tính tình cởi mở, giao du rộng lớn, cũng là đồng môn với vợ chồng Cơ Trường Không.
Môn phái của nàng của chút kỳ lạ. Có tăng, có đạo, có tục, truyền thừa có nhiều loại liên quan đến chuyện phòng the. Không giống với Hợp Hoan Tông, Hoan Hỉ Thiền chính là phật môn chính thống, đạo môn cũng có bí thuật phòng the. Giảng cứu chính là dùng tình mà không loạn tình. Đệ tử tông môn phần lớn cả đời chỉ có một bạn lữ, cùng nhau tu hành cho nên thuộc về chính đạo.
“Chính là hai nàng ấy.” Mạc Cầu hướng về sau ra hiệu cho hai nữ nhân bước tới, khuất thân thi lễ.
“Thải Văn.”
“Phái Văn.”
“Xin ra mắt tiền bối.”
“Ừm.” Hai mắt Cung Ngữ Nhu hiện ra linh quang, xem kỹ hai nữ nhân rồi nở nụ cười nhạt. “Không tệ. Nguyên thần tương hợp, thiên phú dị bẩm, đúng là người hợp với đạo của ta, Đáng tiếc là tuổi tác hơi lớn nhưng không sao, chỉ cần có đạo tâm kiên định, ngày khác chưa hẳn không có được thành tựu.”
Hai nữ nhân kia nghe vậy thì khuôn mặt sáng bừng, thân thể kích động run lên, nhất thời không biết phải ứng xử thế nào.
“Không nghe thấy Cung tiên tử nói à.” Mạc Cầu lắc đầu, hắn nhắc nhở. “Còn không bái kiến sư phó đi.”
“Dạ dạ...”, hai nữ nhân vội gật đầu, ứng thanh quỳ rạp xuống mặt đất. “Đồ nhi khấu kiến sư phó!”
“Đứng lên đi.” Cung Ngữ Nhu cười nhạt một tiếng, gỡ từ trên người xuống một đôi vòng tay đưa tới. “Bộ vòng Lưỡng Nghi này là pháp khí hộ thân của ta, hiện giờ giao cho các ngươi làm vật phòng thân.”
“Tạ ơn sư phó.”
Hai nữ nhân đưa tay tiếp nhận, cảm ứng được linh khí tinh thuần mênh mông trong vòng tay thì vẻ mặt không khỏi chấn động.
Pháp khí cực phẩm!
Các nàng lớn đến chừng này mới có lần đầu tiên chạm vào pháp khí cực phẩm, hơn nữa còn thuộc sở hữu của mình.
“Các ngươi đúng là nhân họa đắc phúc.” Mạc Cầu cười gật đầu. “Đi xuống đi.”
“Vâng.” Hai người áp chế kích động trong lòng, khom người cáo lui.
Hai người lúc sinh ra nguyên thần tương liên cho nên con đường tu hành không được thông suốt. Thật may, tình trạng của hai người lại phù hợp với công pháp truyền thừa của sư môn Cơ Trường Không, sau khi Cơ Băng Yến biết được sự việc mới thông tin cho phụ thân mình biết, từ đó mà dẫn đến một màn vừa rồi. Hai nữ nhân cũng nhân họa đắc phúc, được bái nhập vào tiên tông đại phái.
Cung Ngữ Nhu mang cung trang váy dài, ý cười nhu hòa, đôi mắt như tinh quang, da thịt như bạch ngọc. Mỗi bước nàng đi đều thướt tha, eo nhỏ mông cong, vòm ngực vun cao, dáng người phải nói là tuyệt hảo. Nhất là cỗ khí chất đoan trang trên thân thể kết hợp với búi tóc cao lên càng lộ ra vẻ hoa quý ung dung, siêu phàm thoát tục.
“Động phủ của đạo hữu thật mộc mạc.” Hai người sóng vai mà đi, đến chỗ Trọng Minh Hỏa Mãng nằm trong nham tương thì dừng lại. “Chỉ có linh thú tọa hạ này thôi đã cực kỳ bất phàm.”
Trọng Minh Hỏa Mãng giương mắt, vẻ mặt đau thương, lượng tinh huyết lớn bị mất khiến nó mấy năm qua chưa lúc nào thực sự tỉnh táo, thể chất ngày một suy yếu.
“Mạc mỗ không có thời gian rảnh rỗi để quản lý khiến cho tiên tử chê cười.” Mạc Cầu mở lời.
“Không phải vậy.” Cung Ngữ Nhu lắc đầu. “Đạo hữu đặt tâm ở đại đạo, không nhiễm tà vật, đạo tâm vững chắc như thế thật khiến Ngữ Nhu bội phục.” Nàng bước chân nhẹ nhàng rồi thuận miệng hỏi. “Nghe nói trước kia đạo hữu từng cưới vợ rồi?”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Lúc còn là phàm nhân ta từng có một vị thê tử kết tóc, đáng tiếc... mọi chuyện đều đã qua rồi.”
“Không ngờ đạo hữu đúng là phàm nhân đắc đạo.” Đôi mắt đẹp của Cung Ngữ Nhu hơi sáng lên. “Bội phục!”
“Đạo hữu không có nhi nữ?”
“Không có.” Mạc Cầu nhẹ lắc đầu, ánh mắt hơi có chút tiếc nuối. “Lúc còn trẻ tuổi không hiểu chuyện không rõ tâm ý của bản thân, cho nên đã bỏ qua nhiều thứ. Có những điều một khi để mất rồi thì không có lại được nữa.”
“Việc này...”, Cung Ngũ Nhu chậm rãi gật đầu. “Đạo đồ mênh mông, một người độc hành sẽ không tránh khỏi cảm giác cô tịch, đạo hữu không nghĩ tới chuyện tìm một vị đạo lữ ư?”
“Thực lòng không nghĩ tới.” Mạc Cầu lắc đầu. “Mạc mỗ đã quen độc lai độc vãng, một mình thành quen, sợ không thích hợp ở cùng một chỗ với người khác.”
“Đại đạo không phải việc một sớm một chiều, một người độc hành biết bao tiêu điều...”, Cung Ngữ Nhu chớp mắt, lời nói chứa đựng ưu thương, dường như nghĩ tới điều gì thì lập tức hoàn hồn.
“Nhất thời thất thố, xin đạo hữu chớ chê cười.”
“Không sao.”
Từ biệt Mạc Cầu, Cung Ngữ Nhu mang theo hai nữ nhân trở về phủ đảo chủ, vừa mới hạ xuống đã bị Tần Nguyên Hương kéo vào hậu viện.
“Thế nào rồi?”
“Thế nào cái gì? Hai người bọn họ rất tốt, thu họ làm đồ đệ ta cũng rất hài lòng, vấn đề tuổi tác không quá nghiêm trọng.”
“Ngươi giả hồ đồ cái gì?” Tần Nguyên Hương quét mắt nhìn nàng. “Ta hỏi là về Mạc đạo hữu, ngươi thấy hắn thế nào, có hợp với tâm ý của mình không?”
“Sư tỷ.” Cung Ngữ Nhu thở dài. “Mạc đạo hữu là một vị tu sĩ một lòng cầu đạo, không giống ta nên không thể cùng đi một đường.”
“Không phải ngươi cũng nhất tâm hướng đạo sao.” Tần Nguyên Hương nhíu mày. “Chẳng lẽ ngươi chê Mạc đạo hữu tướng mạo không tốt, tuổi tác quá lớn, hay là vì hắn đã từng có vợ?”
“Sư tỷ, lời này của ngươi...”, Cung Ngữ Nhu lắc đầu. “Có nhiều thiếu hụt như thế còn giới thiệu cho ta, chẳng lẽ Ngữ Nhu trong lòng ngươi lại tệ như thế?”
Mặc dù nàng giao du rộng lớn, tính cách hào sảng lại hồng hoàn chưa mất, tuyệt không phải người dễ dãi.
“Không phải.” Tần Nguyên Hương lúng túng. “Đây đều là vấn đề nhỏ, kỳ thực Mạc đạo hữu không tệ, ta thấy ngươi có thể cân nhắc xem.”
“Yên tâm đi.” Cung Ngữ Nhu khoát tay. “Nếu là vài thập niên trước, người như Mạc đạo hữu tất nhiên ta sẽ không thích, nhưng hiện giờ ta chỉ muốn tìm một vị bạn lữ cầu đạo. Chỉ cần phẩm hạnh không tệ, đạo tâm kiên định là có thể kết làm bạn đồng đạo, giống như... hai người sư huynh sư tỷ các ngươi vậy.”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Tần Nguyên Hương gật đầu. “Mạc đạo hữu tu vi không yếu, đã là Đạo cơ hậu kỳ, Trường Không nghi ngờ hắn có Tiên thiên Hỏa hành đạo thể, dù không phải thì thiên phú về mặt đó cũng không kém. Ngươi chính là Nguyên Âm Sất thể, hai người mà song tu với nhau thì đều có lợi. Nếu hai người các ngươi có thể kết thành đạo lữ, ngày sau có tỷ lệ rất lớn Kết Đan thành công.”
“Sư tỷ.” Cung Ngữ Nhu nhíu mày. “Ngươi cũng biết, Âm Dương Hợp Hòa khế có yêu cầu rất cao đối với hai người, không có tâm ý tình cảm tương thông thì không thể thành công được. Còn người tên Mạc Cầu kia...”
Nàng lắc đầu. “Người này tâm tính đạm mạc, sợ là không biết động tình.”
Trong rất nhiều pháp môn tu hành, chữ tình được liệt vào hàng cấm kỵ khiến cho rất nhiều người thận trọng với nó. Chỉ có tông môn của các nàng cực tại tình, cực tại đạo, cùng nhau giao hòa, cùng nhau chứng đại đạo. Tình của nơi này chưa hẳn chỉ có tình cảm nam nữ. Tình huynh muội, tỷ đệ, tủ muội, thậm chí hảo hữu chi tình đều có thể, nhưng tình yêu nam nữ là tốt nhất.
Với Mạc Cầu mà nói, nàng sợ đối phương không thể động tình cảm được.
“Ngươi đó.” Tần Nguyên Hương thở dài. “Từ lúc tỷ tỷ ngươi rời đi, trăm năm qua tu vi của ngươi cơ hồ không có chút tiến bộ nào. Chuyện năm đó không trách ngươi được, ngươi cũng không cần tự trách mình.”
Nghe Tần Nguyên Hương nói, ý cười trên mặt Cung Ngữ Nhu lặng lẽ thu lại, biểu lộ trở nên đạm mạc, ánh mắt có thêm một tia đau thương. “Nếu không vì ta, tỷ tỷ cũng sẽ không chết.”
“Nàng sẽ không trách ngươi.” Tần Nguyên Hương chậm rãi mở lời. “Nếu nàng biết tình cảnh của ngươi bây giờ e là cũng khổ sở chẳng kém, hãy vì tỷ tỷ ngươi mà thay đổi đi thôi. Ngươi có được quà tặng của nàng, đạo thể viên mãn, nếu cùng người song tu thì tu vi nhất định sẽ đại tiến, nếu không làm thế thì thật là lãng phí thiên phú của mình, cũng phụ sự chờ đợi của tỷ tỷ ngươi.”
“Đạo cơ hậu kỳ ít thấy, có thể lọt vào mắt lại càng ít. Mạc đạo hữu quả thực không tệ.”
“Ta biết.” Cung Ngữ Nhu gật đầu, nàng biết nói gì cũng vô dụng, chỉ đành mở miệng. “Ta sẽ cân nhắc.”
Từ biệt Tần Nguyên Hương, Cung Ngữ Nhu trở về gian phòng của mình. Nàng ngẫm nghĩ rồi lấy giấy viết ra một phong thư.
“Kiều Tịch thân hữu có được mạnh khỏe? Mấy tháng không có thư tín là vì có việc chậm trễ, mong được tha thứ... Sư tỷ vì ta mà tìm một vị đạo lữ, muốn hợp tác cho hai người chúng ta. Người nọ tên gọi có phần quen thuộc. Hắn chính gọi là Mạc Cầu. Đáng tiếc, người này tính tình đạm mạc, phong thái âm trầm lạnh lùng khiến người ta khó gần, sợ cũng sẽ không động tâm với ta...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận