Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 594: Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật

Vật trong tay Mạc Cầu giống một viên hoàn, bề mặt như một hòn đá cuội xám, sờ lên cứng rắn băng lãnh, trên mặt có một vệt uốn dọc như khe hở. Nhìn qua thì không thấy có gì bất thường, xem xét bên trong cũng không có khí tức ba động nhưng dùng Tam Chuyển Nguyên Công của Mạc Cầu thì lại loáng thoáng cảm nhận được bên trong vật này ẩn chưa uy năng kinh khủng. Cảm giác như nó vừa mở mắt, cả thiên địa như muốn diệt vong.
May mắn là nó có vẻ như đã chết, cố uy năng kia cũng bị phong cấm, nó trở thành giống như một viên đá bình thường.
Không biết khi còn sống nó thuộc về ai hay tồn tại như thế nào, Mạc Cầu đoán chắc không phải của nhân loại bình thường mà là một sinh vật cường hãn nào đó, lại sẵn có tính tình hung tàn, hiếu sát, nếu không sẽ không như thế.
Mạc Cầu tung hứng vật này trong tay, vẻ mặt ra điều suy nghĩ. Hắn hiểu được phần nào, vì sao ngày đó thực lực Ngân Xà Điếu Tẩu yếu hơn hắn nhưng lại nhiều lần tránh được đòn công kích của mình, mấy lần nguy hiểm sắp tới, đối phương lại ngăn được hoặc thoát ra một cách thần kỳ. Sau cùng, phải nhờ đến lực lượng và tốc độ đè ép tuyệt đối hắn mới tiêu diệt được đối phương.
Nguyên do, có lẽ có liên quan đến vật này!
Con mắt này mặc dù đã chết, nhưng nếu có thể nắm được pháp môn đặc biệt nào đó, kích hoạt linh tính bên trong nó thì sẽ giúp người nắm giữ có được một loại năng lực đặc biệt, thậm chí... khiến cho nó phục sinh!
Việc này không phải Mạc Cầu phỏng đoán vừa mà có được ghi chép vô cùng chi tiết trong Thiên Yêu Bảo Điển ở cứ điểm của Ma Y Giáo.
Có không ít giáo chúng của Ma Y Thần Giáo thông qua bí pháp cấy ghép các loại huyết nhục dị loại để giúp thực lực bản thân mạnh mẽ hơn, đây cũng là phương pháp truyền thừa của Ma Y Giáo.
“Dựa vào đó mà nói thì thu hoạch lớn nhất ngày đó không phải là cái pháp bảo cần câu kia mà chính là đồ vật này mới đúng. Tiếc là ta không có được bí pháp ấy.”
Mạc Cầu lẩm bẩm, đồng thời ngẩng đầu nhìn ra ngoài. “”Vào đi.”
“Lão gia.” Một người đẩy cửa bước vào, khom người thưa. “Có người muốn đánh đổi truyền thừa của gia môn, pháp môn đó cùng với lưu ý của người có phần tương tự nên tiểu nhân không dám làm chủ, mời lão gia đi qua xem thử.”
“Ồ.” Mạc Cầu nhíu mày rồi khởi thân đứng dậy. “Dẫn đường.”
“Vâng.”
Đây là một cửa hàng nhỏ bên trong phường thị. Cửa hàng không lớn, chỉ có một gian nên cánh cửa mở ra thì mọi thú bên trong đều lọt cả vào tầm mắt. Không gian trống trơn, trên đầu treo một tấm biển đề: Đan Thư song toàn. Hai bên trái phải là đôi câu đối viết theo kiểu chữ Long phi phượng vũ: Đan uẩn vạn vật linh - Thư tàng đại đạo bản.
Đây chính là cửa hàng của Mạc Cầu tại Quy phường dùng để giao dịch đan dược, công pháp. Cửa hàng mới mở, cũng không tốn công khuếch trương tên tuổi nên trừ vài người ra thì không có ai biết phía sau nó lại là một vị tông sư Kim Đan. Chưởng quỹ trông coi là một đệ tử của Trúc lão, tu vi Đạo cơ sơ kỳ thích đọc kinh quyển tên là Bách Hiểu Sanh. Tu vi người này không cao, lại vừa vặn hợp với vị trí này.
“Lão gia, chính là người này. Hắn muốn dùng truyền thừa để đổi lấy hai hạt Trúc Cơ Đan.”
Mạc Cầu gật đầu, ánh mắt quan sát người văn sĩ trước mặt. Người này tu vi Đạo cơ sơ kỳ, tuổi tác chừng hai trăm nhưng trên người có ám tật tổn hại đến thọ nguyên, thời gian không còn nhiều nữa. Muốn Trúc Cơ Đan... có lẽ đối phương muốn chuẩn bị cho hậu nhân của mình.
Mạc Cầu mở miệng hỏi. “Là công pháp gì?”
Văn sĩ trước mặt ngây người. Hắn không ngờ, mình chọn đến một cửa hàng không có gì đáng chú ý thế mà lại gặp ngay phải một vị tông sư Kim Đan, bởi Mạc Cầu không có ý định ẩn tàng khí tức trên người.
“Tền... tiền bối.” Hắn há miệng, vội lấy từ trên người ra mộ quyển sách. “Công pháp này là pháp môn truyền thừa lâu đời của tông môn ta có tên là Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật, một khi tu hành thì có thể trong cùng giai khó gặp được đối thủ.”
“Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật?” Mạc Cầu khẽ chớp mắt, đưa tay hút quyển thư tịch lại gần. Bên trong thư quyển không có phương pháp tu hành, chỉ có tường thuật về công pháp nhưng cũng có thể từ đó mà nhìn ra được không ít thứ.
“Không tệ.” Thu hồi thư quyển, Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. “Mạc dù nói cùng giai có thể đánh đâu thắng đó thì có phần khoa trương nhưng đúng là một môn pháp thuật không tệ, lại còn là Lôi, Hỏa song thuộc, xem như hiếm có.”
“Hai hạt Trúc Cơ Đan có thể đổi được.”
Pháp thuật này có thể dung năm loại linh hỏa vào làm một, cũng dẫn lực lượng của thiên lôi, một khi thi triển ra có thể tạo thành lôi hỏa cuồn cuộn không dứt. So với Huyền Hỏa Đằng Long của Mạc Cầu thì mạnh hơn không ít. Nếu có thể tập hợp đủ năm loại linh hỏa thượng đẳng thì ở cảnh giới Kim Đan Mạc Cầu có thể có thêm một đại sát chiêu. Xem ra, truyền thừa trên người người này không kém.
“Đa tạ tiền bối. Đa tạ tiền bối!” Văn sĩ kia vui mừng, vội vã khom người.
“Không vội.” Mạc Cầu phất tay nhìn đối phương. “Ngươi tên là gì? Truyền thừa đến từ đâu?”
Thấy đối phương biến sắc, Mạc Cầu nói giọng hòa hoãn. “Ngươi không cần phải lo lắng, ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Nếu ngươi thấy không tiện thì có thể không trả lời cũng được.”
“Việc này...”, Người văn sĩ lộ vẻ chần chừ, nhưng nghĩ đối phương là một vị tông sư Kim Đan, chắc cũng không đến mức vì ham muốn mà đè ép lấy đi đồ vật của mình nên đáp. “Vãn bối tên Đan Bá Tường, chính là đệ tử của Phi Linh Tông.”
“Phi Linh Tông?” Mạc Cầu hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi nói. “Là tông môn ở Long Giang thủy vực đã sụp đổ vài thập niên trước? Ngươi họ Đan, có quan hệ thế nào với tông chủ năm đó?”
Mạc Cầu không hiểu biết nhiều về tông môn ở Cửu giang thủy vực nhưng Phi Linh Tông này hắn lại biết, bởi vì tông môn có một môn truyền thừa đỉnh tiêm có liên quan đến hỏa hành. Gần như đời nào Phi Linh Tông cũng xuất hiện tông sư Kim Đan, vì đắc tội với Thánh tông mà cuối cùng sụp đổ.
“Chính là Phi Linh Tông.” Đan Bá Tường làm ra vẻ mặt bi thương, giọng trầm xuống. “Tông chủ tiền nhiệm chính là gia tổ của vãn bối. Tông môn bất hạnh, gia môn bất hạnh. Ôi!”
Nhớ lại sự việc năm xưa, bao nhiêu ký ức hiện về. Lúc đó hắn còn trẻ đã chứng được Đạo cơ, cơ hội dòm ngó Kim Đan không hẳn là không có. Kết quả là... kiếp nạn qua đi, tông môn sụp đổ, căn cơ bản thân cũng bị tổn hại, mấy trăm năm trôi dạt trốn đông trốn tây, vất vả khó nói lên lời.
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. Hắn không có hứng thú với việc xảy ra với Phi Linh Tông năm xưa, nhưng với truyền thừa của tông môn đó thì lại rất hứng thú. Hắn vỗ nhẹ vào thư quyển trong tay rồi chậm rãi. “Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật của ngươi không tệ, nhưng phía sau có phần nói không được tỉ mỉ, có lẽ còn chưa đủ pháp môn ở đây phải không?”
“Cái này...”, Đan Bá Tường chớp mắt, vẻ mặt hơi biến đổi. Hắn nhỏ giọng. “Không dám lừa gạt tiền bối, Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật còn có phần tiếp theo, chỉ là phần đó dính đến căn cơ truyền thừa của Phi Linh Tông không thể tiết lộ ra ngoài được. Vãn bối làm ra việc hôm nay đã là vi phạm vào tổ huấn, việc khác xin thú cho vãn bối không thể làm được.”
“Vậy thì...”, Mạc Cầu nhíu mày, lắc đầu than khẽ. “Thật là đáng tiếc.”
Hắn cảm thấy tiếc thực sự, vì Dung Hỏa Quyết mặc dù đã tiến giai nhiều lần nhưng hiện giờ khó mà dung nạp thêm linh hỏa nữa, khoảng cách đến cương sát hợp nhất còn rất xa. Môn Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật này của đối phương làm hắn nảy ra không ít ý tưởng. Có điều, Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật tuy tốt nhưng cũng có hạn chế lớn. Nó cần thần lôi có đủ năm loại thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa Thổ, yêu cầu như thế quá mức khắt khe, khó mà đáp ứng được. Nếu có thể tiến thêm một bước thì có lẽ sẽ có giải pháp. Dù gì, Mạc Cầu có thể nhờ tinh thần thức hải để thôi diễn không ngừng, cơ hội xuất ra pháp môn phù hợp là rất cao.
Một lát sau, Đan Bá Tường mang theo thư tịch, còn có hai vị hảo hữu cũng là tu sĩ Đạo Cơ vừa đến giao công pháp ra. Hắn rất cẩn thận, mời cả người tới để chứng kiến khiến cho Mạc Cầu vì giữ mặt mũi mà sẽ không dám trắng trợn cướp đoạt công pháp của mình.
“Hai hạt Trúc Cơ Đan.”
Mạc Cầu từ tay Hà Bách Linh có được hai hạt Trúc Cơ Đan, hắn lấy ra đưa cho đối phương và vẫn chưa từ bỏ ý định nên hỏi. “Truyền thừa còn lại của Phi Linh Tông thật không thể giao dịch sao?”
“Thực sự không được.” Đan Bá Tường hơi biến sắc, hắn lo ngại vị tiền bối trước mặt trở mặt nên vội vã kiểm tra đan dược rồi vòng tay thi lễ. “Vãn bối xin cáo từ. Cáo từ!”
“Không tiễn.”
“Đát...”
Nhấc chân bước khỏi cửa, Đan Bá Tường chợt dừng lại, hắn quay người, ánh mắt lấp lóe nhìn Mạc Cầu. “Tiền bối, người thực sự muốn có pháp môn truyền thừa của tông môn ta?”
“Đương nhiên là thật.” Mạc Cầu nhíu mày. “Thế nào, ngươi có chủ ý gì sao? Giá tiền thế nào chúng ta có thể thương lượng.”
“Không.” Đan Bá Tường khoát tay. “Kỳ thực vì nguyên nhân năm đó, pháp môn trên người vãn bối không đầy đủ nhưng ta biết nơi nào có phần truyền thừa chân chính đầy đủ của tông môn.”
“A.” Mạc Cầu chớp mắt. “Ngươi muốn nói gì?”
“Tiền bối, hiện giờ vãn bối đã không được như xưa nhưng vẫn là người có truyền thừa từ tong chủ của Phi Linh Tông, không muốn truyền thừa của tông môn bị lưu lạc ở bên ngoài.” Đan Bá Tường nghiêm túc. “Nếu tiền bối có thể giúp ta thu lại phần truyền thừa kia, vãn bối đồng ý để tiền bối quan sát nó một lần xem như để tạ ơn.”
“Thật sao?” Mạc Cầu trầm ngâm. “Truyền thừa của Phi Linh Tông hiện đang ở trong tay người khác?”
“Không sai.” Đan Bá Tường biểu hiện tức giận. “Người kia nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lấy trộm truyền thừa tông môn rồi mai danh ẩn tích, thay hình đổi dạng sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại. Ta chỉ hận thực lực của mình không đủ, nếu không để vì tông môn trừ đi kẻ bại hoại này.”
“A...”, Mạc Cầu nghe xong thì cười khẽ. “Nói cách khác, vật kia cũng không ở trên người của ngươi. Nếu đã thế thì ta cần gì phải giao dịch với ngươi, trực tiếp đi tìm người kia để nói chuyện chẳng phải sẽ dễ hơn sao?”
“Tiền bối, việc không đơn giản như vậy.” Đan Bá Tường nhoẻn miệng cười, vẻ tự tin. “Vị trí tông chủ của Phi Linh Tông đời đời đều thuộc về Đan gia chúng ta là có lý do. Người ngoài có cầm truyền thừa trong tay cũng không thể mở nó ra được. Chỉ có Đan mỗ mới mở ra được mà thôi.”
Yên tĩnh. Hai mắt Mạc Cầu nheo lại, hắn đưa bàn tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Sau khi dừng một chút Mạc Cầu lên tiếng.
“Đúng là ta có hứng thú với truyền thừa của Phi Linh Tông các ngươi, nhưng cũng không chắc chắn truyền thừa sẽ có tác dụng đối với ta.”
“Tiền bối.” Đan Bá Tường biến sắc mặt, hắn vội nói. “Truyền thừa của tông môn ta không tầm thường, nó có quan hệ với linh vật tiên thiên, theo lời gia tổ nói thì nếu có thể thấu hiểu một cách cặn kẽ, muốn phá anh cũng không phải không có cơ hội.”
Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu. Truyền thừa Nguyên Anh? Vân Mộng Xuyên to lớn như thế mới có mấy môn như vậy? Thái Ất Tông truyền thừa bao nhiêu năm cũng chỉ có mấy môn công pháp có cơ hội chứng được Nguyên Anh mà thôi. Việc này đâu có dễ dàng được?
Có điều, trong lời đối phương có một ý khiến hắn suy nghĩ.
“Hiện giờ truyền thừa ở trong tay một tu sĩ Đạo cơ trung kỳ. Mặc dù hắn đã đầu nhập vào thế lực khác nhưng người có tu vi mạnh nhất ở đó cũng chỉ là Đạo cơ viên mãn mà thôi.” Đan Bá Tường mở lời. “Tiền bối xuất thủ thì sẽ dễ như trở bàn tay mà thôi.”
Trên Quy đảo, Trúc lão nghe Mạc Cầu nói xong thì cảm thấy khó hiểu.
“Mạc đạo hữu, việc này có vấn đề gì không?”
“Quá trùng hợp.” Mạc Cầu thản nhiên nói. “Đúng lúc ta cần công pháp đỉnh tiêm hành hỏa thì lại có việc như thế tự tìm tới cửa, đạo hữu không thấy việc đó quá trùng hợp sao?”
“Việc này...”, Trúc lão lắc đầu. “Liệu có phải đạo hữu suy nghĩ quá nhiều rồi không? Không phải Đan Bá Tường kia cũng nói, gần đây hắn mới phát hiện ra tung tích của phản đồ, tìm tới đạo hữu để hy vọng thu được truyền thừa về. Nếu hắn có ý khác trong lời nói thì hẳn đạo hữu cũng phải phát hiện ra mới đúng.”
Hắn cho rằng Mạc Cầu quá mức nhạy cảm. Tu hành giới vốn dùng thực lực vi tôn, việc chém giết rất thường diễn ra nhưng không phải cứ đi đến đâu là gặp sát cơ đến đấy được. Nếu nhất thời nửa khắc lúc nào cũng có người muốn mưu hại mình thì chẳng phải là quá bất thường hay sao?
“Trúc lão hình như cũng có hứng thú đối với chiếc áo tơi của Ngân Xà Điếu Tẩu phải không.” Mạc Cầu không nhiều lời, hắn trực tiếp lấy ra cái áo nói. “Theo ta đi một chuyến, vật này chính là của đạo hữu.”
“A...”, Trúc lão há miệng, dừng lại một chút rồi làm ra vẻ mặt nghiêm túc. “Mạc đạo hữu làm việc thận trọng, lão hủ bội phục. Chả trách đạo hữu lại có được thành tựu như ngày hôm nay. Suy nghĩ lại thì sự việc quả thực có nhiều điểm đáng ngờ. Ta có thể đi cùng đạo hữu.”
Mạc Cầu gật đầu hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận