Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 279: Loạn cục

Trong tiểu trấn, ánh lửa nổi lên bốn phía, tiếng la giết vang rầm trời. Người của thương hội Giang Hữu trốn trong hậu viện một gia đình, nín thở, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Ra mau!”
“Tất cả mọi người trong trấn ra hội trường ở đường phía nam tập hợp, sau thời gian hai nén nhang mà không ra, nếu bị phát hiện sẽ giết chết không cần luận tội.”
“Hãy ngoan ngoan nghe lời.”
Tiếng quát tháo không ngừng vang lên ở bên ngoài. Phương hộ vệ trầm sắc mặt, hạ thấp giọng. “Xem ra, Hổ Sơn Đạo không có ý định buông tha cho người trong trấn, ta sợ bọn họ sẽ đồ sát cả thành.”
“A!” Một người hoảng hốt. “Bọn chúng dám ư?”
“Đã đến nước này, so với đồ sát cả thành có gì khác nhau?” Phương hộ vệ nắm thật chặt binh khí trong tay nhìn về một người ở sau lưng.
“Thiếu phu nhân, vạn bất đắc dĩ chúng ta chỉ có liều mạng với bọn chúng, tiểu nhân sẽ tận lực bảo vệ cho người.”
Lúc này Liễu Cẩn Tịch cũng trở nên luống cuống, nàng nắm chặt chiếc khăn thêu trong tay thì thào. “Liệu tiểu thư có xảy ra chuyện gì không?”
Văn Oanh ở bên cạnh tuy cũng nhợt nhạt vì sợ nhưng vẫn không quên trấn an tiểu thư nhà mình. “Tiểu thư, Mộng Thư, Tiểu Lương có Đỗ lão hộ tống, đạo phỉ lại bị chúng ta thu hút nên nhất định có thể chạy thoát.”
“Không sai.” Phương hộ vệ gật đầu. “Đỗ lão mang chân khí, Loạn Phi Phong đao pháp cũng rất bất phàm, chỉ cần không gặp phải mấy tên thủ lĩnh Hổ Sơn Đạo thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện.”
“Phương hộ vệ.” Một người run rẩy nói. “Chúng ta cứ trốn mãi ở chỗ này có được không. Cái trấn lớn như vậy, bọn hắn không thể tra soát hết được. Có lẽ... cứ trốn thật kỹ ở đây sẽ qua được một kiếp.”
“Ta sợ là không được.” Phương hộ vệ âm trầm lắc đầu, sau đó đưa tay chỉ về một chỗ cách đó không xa. “Bọn chúng đang phóng hỏa.”
Ngọn lửa đã bao trùm một phương, dưới hoàn cảnh bị lửa hun khói, trốn dưới lòng đất cũng khó mà thoát được. Nếu không muốn chết một cách tức tưởi như vậy thì chỉ có mạnh mẽ xông ra để mở đường thoát.
“Hổ Sơn Đạo kêu gọi người tập hợp ở phía nam, nhân thủ phía bắc sẽ giảm xuống, đến lúc đó chúng ta sẽ nhằm hướng bắc mà đi.”
Phương hộ vệ quay sang nhìn Liễu Cẩn Tịch, thấp giọng nói. “Tiểu thư, sau khi rời khỏi đây ta sẽ tận lực đoạt cho người một con ngựa. Đến lúc đó người không cần phải để ý đến chúng ta, cố gắng hướng quận thành mà chạy trốn. Có thể trốn được bao xa thì cứ chạy, tuyệt đối không được quay đầu lại.”
“Thế nhưng còn...” Liễu Cẩn Tịch chần chừ.
“Tiểu thư.”
Văn Oanh cầm tay nàng, lắc đầu.
“Không có nhưng gì cả. Nếu ngươi không thoát được, sau này lấy ai chăm lo cho Mộng Thư. Tiểu Lương cũng giao cho người.”
“Đừng nói mấy lời không may.” Liễu Cẩn Tịch hút sâu một hơi, đè nén nỗi lo lắng trong lòng xuống. “Có lẽ vẫn còn cơ hội. Chúng ta...”
“Oanh!”
Một tiếng nổ lớn vang lên từ hậu viện, cửa sau bị người ta một cước đá văng, sau đó có mấy người theo nhau xông vào.
“Nơi này quả nhiên còn có người lẩn trốn.”
Người đi đầu thân cao tám thước, phần trên khoác da thú như một con gấu. Hắn nhếch miệng cười, đại đao trong tay nhẹ nhàng vung lên, hai mắt phát sáng.
“Thiếu phu nhân Giang gia, thì ra ngươi trốn ở chỗ này. Tốt lắm, xuống âm phủ cùng phu quân ngươi đi.”
Hét lên một tiếng như hổ gầm, đại hán không nói hai lời vung cự nhận đánh tới.
“Là Tứ đại Đương gia của Hổ Sơn Đạo, Đại đao Chu Sơn.” Nhìn thấy người đến, Phương hộ vệ biến sắc. “Ta chặn hắn lại, các ngươi chạy mau.”
Nói xong Phương hộ vệ tung người nhảy lên, thân người còn ở trên không trung, mấy đạo lưu quang đã từ trong lòng bàn tay bắn ra.
Thiên Tự Cửu Đả.
“Chỉ dựa vào ngươi sao?” Chu Sơn làm ra vẻ mặt khinh thường. “Đi chết đi.”
“Oanh...”
“Tên ngươi là Giang Mộng Thư sao?”
Tần Thanh Dung ngồi xổm xuống nhìn nữ nhi trước mặt đang kích động hỏi. “Mẹ ngươi tên gì?”
“Liễu Cẩn Tịch.” Nữ nhi rưng rưng, gạt lệ khóc ròng. “Cha ta chết rồi, Đỗ gia gia cũng chết, ta không muốn mẹ ta cũng chết. Các ngươi có thể mau đi cứu mẹ ta không, còn có cả di nương Văn Oanh nữa.”
Nam hài tử ở bên cạnh cũng đã đỏ mắt, không ngừng sụt sịt nhưng cắn răng không để phát ra tiếng khóc.
“Văn Oanh?” Hai mắt Mạc Cầu khẽ cau lại. “Bọn họ đang ở đâu?”
“Ở bên kia.” Tiểu nam hài đưa tay chỉ về sau, âm thanh chưa dứt đã thấy mình bay lên. Mạc Cầu ôm nó trong tay, thi triển Đạp Hư Thân Pháp lao về phía trước, chỉ kịp để lại mấy lời.
“Các ngươi đi sau, ta sẽ đi trước xem thế nào.”
“Cẩn thận...”
Tần Thanh Dung buột miệng định căn dặn mấy lời, nhưng vừa mở miệng đã lắc đầu thu hồi lại. Nàng không cần phải lo lắng cho hắn.
Mạc Cầu không quá cao lớn, cơ thể cũng không cường tráng lắm nhưng một tay ôm theo người vẫn di chuyển như bay. Tiểu nam hài tử chưa từng trải qua việc này, chỉ cảm thấy gió thổi lại bị một cỗ lực đạo vô hình ngăn trở, bên tai chỉ nghe tiếng gào thét, cảnh sắc bên đường theo nhau lùi về phía sau nên không khỏi há miệng ngây ngốc.
“Tiểu oa nhi.” Mạc Cầu bấy giờ mới hỏi. “Ngươi tên gì?”
“Ta tên là Cầu Lương.” Tiểu nam hài đáp. “Mẹ ta nói nó có ý nghĩa là cầu gặp lương nhân. Hơn nữa ta đã bảy tuổi rồi, không phải tiểu oa nhi nữa.”
“Bảy tuổi?” Mạc Cầu nhìn nó cảm thán. “Thời gian trôi qua thật nhanh.”
Lúc hắn mười ba mười bốn tuổi, thân thể cũng chỉ cao hơn thằng bé này một chút mà thôi.
“Ngươi tên là Cầu Lương, vậy là họ Cầu?”
“Không phải.” Tiểu nam hài lắc đầu. “Ta không có họ, có người đoán chắc là họ Hà nhưng mẹ ta nói có đánh chết cũng không để ta mang họ Hà ấy.”
Không có họ?
Cầu gặp lương nhân?
Mạc Cầu ra chiều suy nghĩ rồi yên lặng gật đầu. Hắn không nói gì lại khiến nam hài tử Cầu Lương hiếu kỳ. Nó cúi đầu hỏi. “Đại thúc, ngươi là thần tiên sao?”
“Thần tiên?” Mạc Cầu không nhịn được cười. “Ta không phải thần tiên. Sáo ngươi lại hỏi như vậy?”
“Không phải thần tiên sao lại bay được? Mẹ ta nói chỉ có thần tiên mới bay được thôi.” Cầu Lương ngây thơ.
Đối với nó thì việc người ta có thể nhảy lên hơn mười mét, tung người băng qua dòng sông không khác gì so với việc phi hành.
“Ta không phải thần tiên, đây cũng không phải là đang bay.” Mạc Cầu cười khẽ. Với tốc độ của hắn, chả mấy chốc thị trấn đang ẩn hiện dưới ánh lửa đã ở trước mặt.
Đạo phỉ vào thành! Lại là một tình cảnh hỗn loạn. Dọc quãng đường đi vừa qua, trừ các nơi quận phủ hay gần quận thành ra, ít có nơi nào an toàn. Như Giác Tinh Thành ngày xưa vậy, cho nên việc này cũng không làm hắn ngạc nhiên.
“Hô!”
Thân hình Mạc Cầu chớp động, hắn nhảy lên thật cao, khẽ lắc mình đã ở trên tường thành cao mấy trượng quan sát cả tòa tiểu trấn. Tình hình có vẻ rất không ổn.
“Mẹ ngươi ở đâu?”
“Ta không biết.”
Cầu Lương lắc đầu, nó đưa mắt nhìn xuống dưới trấn, vừa mới vui mừng vì có tiên nhân hỗ trợ nay đã lại ỉu xìu thất vọng. Hai mắt nó ửng đỏ như sắp khóc.
“Thần tiên đại thúc, mẹ ta sẽ không gặp phải chuyện gì chứ?”
Mạc Cầu không trả lời, chỉ khẽ nhíu mày. Thị trấn không nhỏ, bốn phía đều có lửa khỏi và tạp âm, muốn nhanh chóng tìm người cũng không dễ.
“Đã như vậy thì tìm người hỗ trợ xem.” Nói nhỏ một tiếng xong hắn nhìn dòng người đang tập trung về phía nam thành, thân hình lắc lên đã biến mất không thấy đâu.
Phía nam thành, hơn trăm đạo phỉ cầm binh khí trong tay hò hét đám dân từ bốn phương tám hướng dồn đến, chỉ cần không vừa mắt là cất lời mắng chửi. Tiếng la khóc, tiếng kêu thảm thiết của cả người lớn lẫn trẻ nhỏ xen lẫn nhau. Một cái đại ỷ bọc da hổ đặt ở chính giữa, đại thủ lĩnh Hổ Sơn Đạo Thanh Diên Hồ ngồi ở phía trên, vẻ mặt tàn nhẫn nhìn xuống dưới.
Người này thân cao mã đại, khuôn mặt hung ác, toàn thân là sát khí, dù không cất tiếng cũng khiến cho người ta sợ hãi. Bên cạnh hắn là tam thủ lĩnh Lam Tú Anh xinh đẹp bội phần.
“Đại ca.” Lam Tú Anh đưa tay vuốt lọn tóc nhìn tình cảnh bi thảm trước mắt nói một cách lạnh nhạt. “Xảy ra một tràng hỗn loạn như thế, Hồng gia sẽ giúp chúng ta ổn định chứ?”
“Yên tâm.” Thanh Diện Hổ cười lạnh. “Chỉ là một thị trấn nhỏ, Hồng gia sẽ không để ý. Huống hồ...”, hắn quét mắt ra phía trước, khoát tay nói, “Lưu lại một ít người chứ không giết sạch thì sẽ không tính là đồ sát cả thành, những nhân vật tai to mặt lớn ở quận thành sẽ không để ý.”
“Thật thế sao?” Dù đối phương nói chắc chắn như vậy, Lạt Thủ Tiên tử vẫn thấy thấp thỏm. “Đại ca tu luyện môn tà công kia, tính tình hai năm nay ngày một cực đoan hơn, bây giờ hàng ngày mà không thấy máu là sẽ có chuyện. Cuộc sống sau này sợ là không yên.”
“Đại thủ lĩnh, không xong rồi.” Ngay lúc ấy có một người vội vàng chạy tới, vẻ mặt lo lắng. “Bên trong võ quán ở trấn có cao thủ, tu vi chân khí ngoại phóng, đã đánh gục không ít người của ta.”
“Chân khí ngoại phóng, cao thủ nhị lưu?” Thanh Diện Hổ mở trừng hai mắt, vẻ mặt không những không giận mà còn mừng. “Tốt, tốt lắm, không ngờ ở địa phương nhỏ này cũng xuất hiện cao thủ nhị lưu. Đi, ta sẽ chiếu cố cho hắn.”
“Không cần phiền đến các hạ, Sử mỗ đã tới đây rồi.”
Một tiếng hét lớn vang lên, một đám đạo phỉ gần đó bị đánh bay ra ngoài, sau đó hiện ra một người cầm côn bổng trong tay.
“Là Sử quán chủ.”
“Không ngờ Sử quán chủ lợi hại như vậy, lần này chúng ta được cứu rồi.”
Có người không giấu được nỗi vui mừng, cũng có người vẫn âm thần lo nghĩ.
“Đạo phỉ người đông thế mạnh, ta sợ Sử quán chủ không phải là đối thủ của bọn chúng.”
“Hay, hay lắm.” Thanh Diện Hổ nhe răng cười, giơ tay vặn vẹo rồi bước lại gần. “Hảo côn pháp, dũng mãnh như thế thật là hiếm thấy. Các hạ ẩn giấu tu vi trong một trấn nhỏ thế này, hẳn phía sau cũng che giấu không ít cố sự.”
“Được rồi.” Hắn lắc đầu vẻ bất đắc dĩ. “Dù sao cũng sắp thành người chết, không cần hỏi nhiều như vậy làm gì.”
“Không sai, nhiều lời vô ích.” Sử quán chủ trầm sắc mặt, thân hình nhanh chóng lao vọt tới, côn bổng trong tay lắc lư, một cỗ chi khí ngưng đọng lại đánh về phía Thanh Diện Hổ.
“Bành!”
Sau một tiếng nổ lớn, bụi mù bay khắp sân.
“Cao thủ nhất lưu.” Thanh Diện Hổ kinh ngạc, hai mắt nhảy dựng. “Ngươi làm ta ngạc nhiên đấy.”
“Ngươi...”, Sử quán chủ ở đối diện không hề tỏ ra vui mừng. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hắn có nghe qua danh tiếng của Thanh Diện Hổ nhưng chỉ nghe nói đối phương là một cao thủ nhị lưu, không nghĩ hắn lại mạnh đến như thế. Trên người đối phương có một cỗ kình khí quỷ dị khiến khí huyết hắn nhộn nhạo, không nhờ mấy chục năm rèn luyện thì sợ là trong khoảnh khắc giao thủ ấy hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
“Muốn biết sao?” Thanh Diện Hổ nhếch miệng cười. “Đến địa phủ mà hỏi.” Nói xong hắn gầm lên giận dữ, huyết quang xông lên tận trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận