Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 283: Giải quyết

Đuổi hội trưởng Triệu đi rồi, những người còn lại của thương hội Giang Hữu cũng không quá vui mừng. Bọn họ đều biết, hội trưởng Triệu chỉ là quân cờ hiện ra trước sân khấu mà thôi, người động thủ phía sau là Hồng gia.
Mấy đời Hồng gia đã trấn áp ở quận thành, là một thế lực khổng lồ. Đắc tội với Hồng gia thì xem như kết cục đã định.
“Cẩn Tịch, ngươi thật hồ đồ.” Trưởng bối Giang An của Giang gia cau mày, nét mặt bất đắc dĩ. “Chúng ta đắc tội với Hồng gia sẽ không thu được chỗ tốt hay lợi ích nào. Chúng ta nhường nhịn một chút để bảo toàn huyết mạch Giang gia cũng tốt, cần gì phải làm thành như vậy? Còn những người ngươi mang tới kia nữa...”
Hắn vô thức nhìn về phía sau rồi hạ giọng.
“Bỏ qua Triệu hội trưởng đi, nhưng bọn họ ám sát cả đại thiếu gia nhà họ Hồng, thật là muốn lấy mạng chúng ta mà.”
Lúc này việc Mạc Cầu đánh chết Hồng thiếu gia ở trên tửu lâu cũng đã lan truyền ra.
“Tứ thúc.” Liễu Cẩn Tịch nghiêm mặt. “Cha và tướng công không có ở đây, Hồng gia đã chọn cư xử như vậy, chúng ta chỉ có liều mạng.”
“Liều ư?” Giang An ra vẻ khinh thường. “Lấy cái gì để liều? Bằng hữu ngươi mang về đúng là rất mạnh, nhưng Hồng gia cũng không phải loại dễ đối phó. Phía sau bọn hắn còn có cả Tiên nhân.”
Sắc mặt Liễu Cẩn Tịch trầm xuống.
“Còn nữa.” Giang An liếc nhìn nàng một cách lạnh lùng. “Dù bọn họ có thể đè Hồng gia xuống, nhưng sau này thương hội Giang Hữu liệu có còn là của họ Giang hay không?”
Dù là bị Hồng gia chiếm đoạt hay bị nhóm người không rõ lai lịch này cướp đi, với hắn đều là tổn thất. So sánh đôi bên, có thể cò kè mặc cả với Hồng gia chưa hẳn đã là lựa chọn tồi.
“Tứ thúc, ngươi có ý tứ gì?” Liễu Cẩn Tịch kinh ngạc. “Cha và tướng công đều vì Hồng gia mà chết, ngươi dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Chuyện này vốn không có liên quan đến Tần tỷ, nàng nguyện xuất thủ tương trợ, chúng ta cần cảm kích mới phải, sao có thể lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử được.”
Giang An hừ nhẹ.
“Thiên hạ này làm gì có chuyện vô duyên vô cớ lại đi giúp người. Bọn họ giúp ngươi chắc chắn đã là không có mục đích gì.”
“Vậy thì sao?” Liễu Cẩn Tịch nghiêm mặt. “Chỉ cần Tần tỷ có thể báo thù giúp ta, dù mang thương hội giao cho bọn họ ta cũng cam tâm tình nguyên. Tứ thúc, ngươi đừng quên, Tứ phòng đã sớm không để ý đến mọi việc, những việc này không cần ngươi phải hao tâm tổn trí.”
“Ngươi...”
Giang An giận sôi.
“Ta còn có việc không thể đợi lâu, Tứ thúc cứ rời đi trước.” Liễu Cẩn Tịch không chờ hắn nói tiếp, phất tay áo bỏ vào hậu viện.
Trong đình viện, mấy người Tần Thanh Dung tập hợp lại thương nghị kế hoạch tiếp theo.
“Xương Tu tuy là nơi không lớn nhưng trăm năm qua chưa từng xảy ra chiến loạn, có thể định cư ở đây được.” Đổng Tịch Chu vuốt râu, chậm rãi gật đầu. “Ta không có ý kiến gì.”
“Cái gì?” Mạc Cầu vô cùng ngạc nhiên, hắn quay sang đối phương hỏi. “Tiền bối, ngươi cũng không muốn đi nữa ư?”
“Đúng.” Đổng Tịch Chu gật đầu.
“Ta đã nhiều tuổi, đi theo các ngươi chỉ làm liên lụy thôi, hơn nữa không biết ta còn sống được mấy năm nữa? Chi bằng ở lại nơi này cùng Tần cô nương giúp đỡ lẫn nhau.”
“Khả năng Đổng sư tỷ cũng đi Tiên đảo đấy.” Mạc Cầu nhíu mày. “Tiền bối nếu đi, có lẽ sẽ gặp được nàng. Lúc đó cha con đoàn tụ không phải là việc mừng hay sao?”
Đổng Tịch Chu đưa mắt xuống, chậm rãi nói. “Từ lúc Tiểu Uyển thành tựu Tiên Thiên ta đã không thể giúp được gì nữa, ta không muốn trở thành gánh nặng của nó.”
Với tuổi tác của hắn, lại thêm tình cảm cha con, Đổng Tiểu Uyển chắc chắn sẽ bỏ qua nhiều thứ để chiếu cố cho hắn an hưởng tuổi già. Việc đó cũng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu hành của nàng. Đổng Tiểu Uyển không muốn như thế.
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, không khuyên bảo thêm nữa.
“Công tử.”
Trương Tử Lăng bước lên một bước, gượng cười. “Ta cũng không đi theo người, sau này ở lại bên cạnh Tần cô nương nghe nàng an bài, sẽ vì nàng mà làm việc. Nhưng liệu em ta có thể theo người đi Tiên đảo không?”
Nàng cũng xem như người trong nhà, tất nhiên hiểu rõ chuyện nhà mình, tự biết mình thiên phú có hạn, đi theo sợ cũng không thu được kết quả gì, chẳng bằng lựa chọn ở lại đi theo bên cạnh Tần Thanh Dung để mưu cầu chút tiền đồ cho đệ đệ nàng sau này. Dù thế nào, đi theo Mạc Cầu, tương lại nhất định sẽ tốt hơn ở địa phương nhỏ này nhiều.
“Ta không muốn.”
Mạc Cầu chưa kịp mở lời, Trương Đình đã lên tiếng.
“Ta cũng muốn ở lại.”
“Ngươi...”, Trương Tử Lăng biến sắc.
“Thiên phú tập võ của ta còn không bằng tỷ tỷ, có luyện thêm nữa cũng không khó đạt được thành tựu lớn lao gì.” Trương Đình dứt khoát.
“Hơn nữa ta cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, chẳng mấy mà sẽ hai tư, hai lắm tuổi, cũng nên tìm lão bà để ổn định, sao có thể chạy loạn khắp nơi được?”
“Cái gì!”
“Ha ha...”
Câu nói của hắn khiến mọi người bật cười. Tuy là miệng cười, nhưng ai cũng biết, chỉ là Trương Đình không muốn rời xa tỷ tỷ của hắn mà thôi. Vì hắn mà Trương Tử Lăng đến giờ gần ba mươi vẫn chưa kết hôn, hắn không muốn đối phương chịu khổ mãi.
Lần đi Tiên đảo này không biết có ngày về hay không. Gặp mặt hôm nay rất có thể sẽ trở thành vĩnh biệt, Trương Đình không muốn vì một tương lai mờ mịt mà bỏ qua người thân ở bên cạnh.
“Cứ vậy đi.” Đưa mắt nhìn mọi người, dù đã trải qua nhiều chém giết khiến tâm tính trở nên kiên định lạnh lùng, lúc này Mạc Cầu vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng. “Các ngươi ở lại có thể chiếu cố cho nhau cũng là việc tốt. Nếu ta có đến được Tiên đảo, lúc đó gửi thư về cũng không muộn.”
“Sư tỷ.” Hắn nhìn Tần Thanh Dung, ánh mắt hơn biến hóa. “Chờ ta gửi thư về.”
Hai người đã có mấy chục năm giao tình, nếu đối phương muốn đi theo, hắn chắc chắn sẽ không từ chối. Giống với Đổng Tịch Chu hay Trương Đình, trong lòng Tần Thanh Dung cũng không muốn trở thành gánh nặng cho hắn.
“Ừm.” Tần Thanh Dung trang trọng gật đầu.
“Các ngươi đều ở lại sao?”
Lúc này Liễu Cẩn Tịch mang người tới, lên tiếng phá vỡ không gian. “Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
“Đang nói chuyện ở quận thành.” Mạc Cầu đáp. “Sư tỷ định ở lại nơi này, cho nên cuộc sống rồi đây sẽ còn phiền Liễu tiểu thư để ý cho.”
“Tần tỷ quyết định rồi ư.” Hai mắt Liễu Cẩn Tịch sáng lên. Nàng bước về phía trước nắm chặt tay Tần Thanh Dung.
“Tốt quá rồi, sau này chúng ta lại có thể giống như khi còn nhỏ, cùng du sơn ngoạn thủy với nhau.”
“Ừ.” Tần Thanh Dung gật đầu. “Nhưng trước đó còn phải giải quyết phiền phức ở đây đã.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu.
“Liễu tiểu thư, tình hình Hồng gia cụ thể ra sao?”
Giải quyết xong việc của Hồng gia, mấy người Tần Thanh Dung mới có thể tránh lo lắng về sau, yên ổn định cư được.
“Hồng gia...”
Liễu Cẩn Tịch hơi biến sắc, nàng suy nghĩ một lúc rồi nói. “Hồng gia chính là bá chủ một phương ở quận thành, trước kia lúc lão gia còn thì còn có thể nói chuyện qua lại với bọn hắn. Bây giờ thương hội đã trở thành món ăn trên mâm, miếng thịt trong mắt bọn họ rồi. Hồng gia có không ít cao thủ, tất nhiên là không thể so với người đã thành tựu Tiên Thiên như ngươi.”
Nói đến đây, nàng không khỏi sợ hãi thán phục.
Tiên Thiên!
Ai có thể nghĩ, một tiểu học đồ trong hiệu thuốc năm nào lại trở thành nhân vật cỡ này chứ.
“Có điều...”, lấy lại bình tĩnh, nàng tiếp tục nói. “Ta nghe nói phía sau Hồng gia có một vị tiên nhân, nếu có cao thủ đến trêu chọc thì đều sẽ bị vị tiên nhân kia tru sát.”
“Tiên nhân?”
Mạc Cầu quay đầu nhìn về gian phòng của Thập Cửu Nương sau hậu viện.
Hồng gia.
Gia chủ Hồng Thiên Quân chắp tay sau lưng, sắc mặt âm trầm đã một lúc lâu chưa lên tiếng.
“Đát đát...”
Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài vang lên. Lý quản gia vội vàng chạy tới, chắp tay hồi bẩm.
“Lão gia, thăm dò được tin tức rồi.”
“Mau nói.”
“Đám người này là tỵ dân từ phủ Đông An đến, trong nhóm có không ít cao thủ, lợi hại nhất là một vị Tiên thiên.”
“Tiên thiên?”
“Đúng vậy.” Lý quản sự ra vẻ thấp thỏm, nhỏ giọng nói. “Lão gia, tin này không giả, ngài xem chuyện này chúng ta phải làm gì đây?”
“Tiên thiên...”, Hồng Thiên Quân hơi cau mày lại. “Sau khi Tam thúc qua đời, đã bảy tám năm nay Quận thành chưa từng xuất hiện cao thủ Tiên thiên phải không?”
“Đã bảy năm lẻ chín tháng.” Lý quản sự đáp.
“Ừm.” Hồng Thiên Quân gật đầu. “Thương hội Giang Hữu có động thái gì không?”
“Có một ít người liên hệ ngầm với chúng ta.”
Lý quản sự cúi đầu nói. “nhưng từ khi có đám người kia, những người liên hệ với chúng ta ngày càng ít đi, bọn họ đều có kiêng kỵ trong lòng.”
“A...”
Hồng Thiên Quân thở dài. “Các ngươi nhớ kỹ, chuẩn bị một chút hậu lễ rồi đi với ta đến Thanh Dương Phong.”
“Rõ.”
Gương mặt Lý quản sự phấn chấn hẳn, hắn liên tục gật đầu.
Không bao lâu sau, một cỗ xe từ cửa sau Hồng gia xuất phát hướng về phía nam thẳng tiến. Đường núi trên Thanh Dương Phong gập ghềnh, quanh năm mây mù bao phủ, người đến là võ giả cũng không dám xem nhẹ ngọn núi này. Không ai biết trong ngọn núi này lại có hai vị thần tiên.
Chính xác là hai tu Tiên giả một già một trẻ.
Sau hai canh giờ, Hồng Thiên Quân leo núi vượt đá, cùng Lý quản sự mang theo một cái bao lớn hướng về đỉnh núi. Hai người cũng là võ giả có chút thành tựu, đường núi tuy khó đi nhưng còn chưa tính là gì. Vượt qua mây mù, cảnh sắc hiện ra trước mặt. Giữa núi đá có một tòa đạo quán kiến trúc không lớn lắm. Hai người sửa sang quần áo, cẩn thận đi tới trước cửa đạo quán chắp tay thi lễ với một vị đồng tử.
“Tiểu thần tiên, chúng ta đến cầu kiến Minh tiên sư.”
“Sư phụ ta đang có khách.” Đổng tử hẳn đã biết hai người từ trước, trợn mắt nói. “Các ngươi chờ đi.”
“Vâng.”
Hồng Thiên Quân vội đáp rồi đưa tay ra hiệu cho Lý quản sự đem bao đồ dâng lên. Trong lòng hắn không khỏi hiếu kỳ, không biết khách của tiên sư là ai, hẳn cũng phải là một vị tiên sư nào đó.
Tiểu đồng tử nhận lấy túi quà, mở ra xem, thấy ít kim ngọc thì không khỏi nhếch miệng. Hắn không có hứng thú với những thứ này.
“Kẽo kẹt...”
Cửa điện của đạo quán đột nhiên mở ra, một vị lão giả tóc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt từ trong bước ra. Sau lưng lão là một nữ nhân xinh đẹp.
“Lục đạo hữu thật là hiểu biết rộng rãi, Minh mỗ còn xa mới bằng được. Ta thật cảm tạ ơn chỉ điểm công pháp, nếu không có ngươi, cả đời này ta cũng khó dòm ngó đến cảnh giới Luyện Khí tầng bảy.”
“Minh đạo trường khách khí rồi.” Lục Mộc Hủy nhẹ lắc đầu. “Đạo trưởng có thể một lòng tu Tiên đạo, cam nguyện bỏ qua dục vọng phàm trần, tâm trí như thế thật khiến tiểu nữ bội phục. Nhưng con đường tu hành, tài lữ pháp địa một thứ cũng không được thiếu, nếu chỉ khổ tu một chỗ cũng khó mà thu được thành tựu.”
“Xin thụ giáo, thụ giáo.” Minh đạo trường liên tục gật đầu.
Lục Mộc Hủy quét mắt nhìn hai người Hồng Thiên Quân, nàng giẫm chân xuống, nói.
“Thật là đúng dịp, trước đó vài ngày có mấy người khiến ta không vui trong lòng, trong đó có hai người này. Ta muốn lấy tính mạng bọn họ không biết có được không?”
“A!”
“A?”
Trên núi, đột nhiên có tiếng quạ bay qua kêu vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận