Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 108: Ưng trảo

Mạc Cầu ngồi trên nhánh cây, tay cầm cung tiễn nhìn ba thân ảnh thoáng ẩn thoáng hiện cách đó không xa. Số lượng này so với số người trong các lần truy lùng khác thì không nhiều, nhưng biểu hiện của chúng lại có vẻ kỳ quái.
Khoảng cách giữa ba người và Tần Thanh Dung luôn ổn định, chứng tỏ trong đám này có cao thủ truy tung. Dù nhất thời mất giấu cũng nhanh chóng tìm lại được.
Mạc Cầu ẩn thân trong bóng tối đã thấy rõ. Điều kỳ quái nữa là bọn hắn dường như có thể lại gần Thanh Dung hơn nhưng lại không làm vậy.
Bọn chúng e ngại ta chăng?
Chắc không phải vậy. Bọn họ đã dốc toàn lực truy đuổi, hiện giờ chắc cũng đã tới giới hạn rồi.
Hắn vừa suy nghĩ như vậy, Tần Thanh Dung đã có hành động. Nàng từ trong bóng tối hiện ra, không còn cẩn thận di chuyển như trước mà bắt đầu phi nước đại. Tốc độ gia tăng không ít, cũng không tìm cách che giấu vị trí bản thân nữa.
Ba người ở phía sau sững lại, liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng đuổi theo.
Mạc cầu ngồi trên cây không nhanh không chậm, kiên trì theo dõi. Hắn đảo mắt ra xung quanh quan sát. Tới lúc chắc chắn phía sau không còn ai hắn mới lao về phía trước.
Đêm mưa gió thổi, cành cây cũng trở nên trơn trượt nhưng tốt độ của hắn không hề bị ảnh hưởng. Hắn nhảy từ cây này sang cây kia mà không gây ra nhiều tiếng động.
Sau khi Long Xà Kình đạt tới đại thành, nhờ có Thiên La Công hắn đã có cảm giác đối với xung quanh rất tốt. Nếu không nhờ nó, dù có là cao thủ Luyện Tạng cũng khó mà làm được như hắn hiện giờ.
"Rầm rầm...”
Vẻ mặt Tần Thanh Dung căng ra, bộ pháp ngày một nhanh, thân hình nàng thoắt ẩn thoắt hiện. Hành động của nàng khiến ba người phía sau không thể không dốc hết toàn lực, thân hình cũng khó che giấu hơn.
“Hô...”
Bốn người một chạy ba đuổi liên tục không dừng, nhưng nếu đứng trên cao quan sát sẽ thấy lộ tuyến mà Thanh Dung chọn có điểm khác thường. Cứ cách một quãng thời gian nàng lại vòng qua địa phương mà Mạc Cầu tiềm phục, tung tích cũng để lộ rõ hơn. Ba người đuổi theo sau vừa phải chạy vừa phải phòng ngừa ám khí, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng.
Nhưng dù có cẩn thận đến mấy cũng không thoát khỏi tầm quan sát của hắn.
Từ trên thân cây, hắn giương cung gài tên, nhắm chuẩn xác vào mấy người ở phía dưới rồi đột nhiên buông dây.
“Pặc....”
Dây cung rung lên, mũi tên hóa thành một cái bóng mờ lao vọt xuống.
“Phạch!”
Mũi tên không đi trúng mục tiêu mà bị đối phương né được, đập thẳng vào một thân cây khô gần đó. Chân mày Mạc Cầu khẽ nhếch lên, ánh mắt kinh ngạc.
Lẽ nào là trùng hợp?
Mưa rơi không nhỏ, âm thanh pha tạp khó phân biệt, trong hoàn cảnh này mà né được mũi tên thì không phải người bình thường.
“Cẩn thận.” Phía dưới có người đã hô to. “Tên họ Mạc đang lẩn trốn gần đây, mọi người đề phòng ám tiễn.”
Hai người còn lại lập tức tăng tốc, khoảng cách tới chỗ Tần Thanh Dung ngày một gần. Một người vươn tay lắc lên mấy cái, phi tiêu phá không bay ra.
“Phạch! Phạch!”
Tần Thanh Dung vội né tránh nhưng khoảng cách đã thu lại chỉ còn chưa đến mười bước. Một tên đang đuổi theo vội hô lên.
“Bắt lấy nàng ta. Tên họ Mạc kia sẽ sợ ném chuột vỡ bình, không dám dùng ám tiễn nữa.”
Hai mắt Mạc Cầu cau lại. Hắn lại giương cung cài tên, bắn liền hai phát.
“Phạch!”
“Cẩn thận!”
Một tên hét lên nhưng tốc độ của mũi tên quá nhanh, một trong ba người đã bị mũi tên bắn trúng đùi. Hắn kêu lên thảm thiết. Hai người khác phản ứng rất nhanh, thân pháp vội biến hóa trong chớp mắt. Một người trong đó chỉ bị mũi tên sượt nhẹ qua da, không tổn hại gì.
Tu vi thế này...
Mạc Cầu chợt biến sắc, tinh thần rung động mạnh.
Không được! Đây chắc chắn là cạm bẫy.
“Uỳnh!
Từ cách đó không xa truyền đến âm thanh chói tai. Trên một cây đại thụ, cành lá bỗng nhiên tan tác, một thân ảnh không biết đã ấn nấp từ bao giờ lao xuyên qua màn đêm. Chân hắn đạp lên cành cây, hai tay mở rộng như diều hâu săn mồi, uy thế bao trùm một khoảng rộng.
Kình khí cuồng bạo phát ra, dù ở khá xa vẫn khiến cho hô hấp của mọi người đình trệ.
Là cao thủ Hậu thiên!
Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn!
“Tiểu tử, ta tới tìm ngươi.” Lăng Vạn nhe răng ra cười, từ giữa không trung đã vươn trảo thành thế.
Ưng Trảo Công!
Trảo ảnh xuyên phá hư không. Từ lúc thủ hạ tìm thấy tung tích Tần Thanh Dung là hắn đã yên lặng di chuyển tới gần. Hắn không ra tay chính là chờ tới lúc Mạc Cầu xuất hiện và để lộ vị trí.
Đối với cả hai phe, Tần Thanh Dung đều là mồi nhử. Chỉ là lần này đám cao thủ của nha môn đã cao hơn một bậc, lôi ra được con cá lớn ở phía sau đối phương.
Đối mặt với đòn tập kích của cao thủ Hậu thiên, Mạc Cầu phát lạnh, đao kiếm đồng thời rút ra hoành ngang trước người. Đao quang đi trước, kiếm quang theo sau, thân thể nhanh chóng lùi lại.
“Muốn trốn?” Lăng Vạn cười lạnh. “Ngươi trốn được sao?”
Theo tiếng quát, trảo thế của hắn đã bay tới gần, xé nát đao quang sau đó va chạm với kiếm ảnh rồi tiếp tục đánh tới.
“Uỳnh!”
“Răng rắc...”
Nhánh cây không chịu nổi áp lực bị bẻ gãy tại chỗ. Một bóng người từ trên rơi xuống đất, bộ pháp lảo đảo. Người này chính là Mạc Cầu.
“Đao kiếm song tuyệt?” Lăng Vạn theo sát phía sau. Hắn khẽ lắc đầu, đối mắt nhấp nháy. “Một tên đại phu thành danh bởi y thuật mà lại có võ học thâm hậu như thế, thật là hiếm có.”
“Lăng bộ đầu quá khen rồi.” Sắc mặt Mạc Cầu đã trắng bệch, hai tay run rẩy, toàn thân căng ra. “Ngài thật muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta?”
“Ngươi nghĩ thế nào.” Lăng Vạn cười nhạo. “Tiểu gia hỏa, ngươi rất không tệ khi có thể bức Lăng mỗ đến mức này. Hôm nay nếu không tìm được ngươi, Lăng mỗ cũng chỉ biết rút về mà thôi. Nhưng xem ra vận số của các ngươi đã đến.”
“Được lắm.” Mạc Cầu cắn môi, đao kiếm trong tay cương lên. “Đã vậy, ta sẽ liều mạng với ngươi.”
“Liều mạng?” Lăng Vạn lộ vẻ mặt khinh thường, thân hình lóe lên, ưng trảo đã bao phủ bốn phía quanh người Mạc Cầu. “Chỉ bằng ngươi sao!”
Hai tay hắn được chân khí Hậu thiên gia cố có thể so với cương đao, trảo thế rơi xuống va chạm cùng đao kiếm mà không hề bị tổn thương.
“Đinh đinh... đinh...”
Tiếng va chạm vang lên liên tục như tiếng kim thiết, vẻ mặt Mạc Cầu ngày một căng thẳng, đao kiếm liên tục bị áp chế rơi vào hạ phong. Sau mấy hô hấp, phòng ngự của hắn bị đối phương xuyên thủng, lồng ngực lãnh trọn một trảo.
“Ầm!”
Thân thể hắn run lên, bay ngược về phía sau. Giữa không trung, vẻ mặt hắn trở nên lạnh lẽo. Sau khi giao thủ, dù bị áp chế, nỗi sợ hãi trong lòng hắn lại càng lúc càng ít đi.
Lăng Vạn quả thực rất mạnh, sự cường đại của hắn làm Mạc Cầu khó mà tin mình có thể chiến thắng nhưng hắn không cảm thấy tuyệt vọng. Nói cách khác, uy năng hành thi của Hà Tiến còn mạnh hơn Lăng Vạn.
Hành thi chỉ quét qua đã làm hắn muốn tránh cũng không tránh được, đao kiếm vừa chém tới đã vỡ nát, hắn không có một chút cơ hội chiến đấu nào. So với cảm giác ấy, cảm giác mà Lăng Vạn mang đến cho hắn còn kém không ít.
Đối phương có thể xuyên phá lớp lớp phòng ngự của hắn nhưng lực lượng còn lại không nhiều. Nói cách khác, hắn vẫn có cơ hội!
Hai mắt Mạc Cầu chớp động, hắn hơi nghiêng đầu. Ở không xa phía sau, cái xe lừa chở cỗ quan tài đang đứng im lặng giữa một vũng bùn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận