Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 454: Kiếm khí Lôi âm

Kiếm quang phá toái hư không.
Góc đông nam Dược viên. Mạc Cầu xuất hiện giữa không trung, hắn đưa mắt nhìn xong thì không khỏi thất sắc. Không biết từ khi nào, phía dưới Dược viên giống như bị cự thú giày xéo, cỏ cây tung bay, rất nhiều linh dược đã bị phá hủy, hư hại. Khí tức lưu lại vẫn còn đang khuấy động thiên địa, quét tới quét lui chưa dứt.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn cau mày.
Dược viên có trận pháp giám sát biến hoá của linh khí, xảy ra sự việc như thế này tại sao lại không hiện ra cảnh báo?
Khí tức lưu lại chứng tỏ người động thủ phải là tu sĩ Đạo cơ, mà thực lực không yếu.
“Bạch!”
Ý niệm vừa động, từ xa lại có một tia ô quang bay tới, khi dừng lại hiện ra thân hình của Ti Hành.
“Mạc đạo hữu.” Nàng quét mắt nhìn xuống dưới, vẻ mặt kinh ngạc. “Đã xảy ra chuyện gì ở đây vậy?”
“Mạc mỗ cũng không biết.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta nhận được báo động của Vương Hổ, vừa mới chạy đến đã thấy như vậy rồi. Xem ra có tu sĩ nào đó đã ra tay ở đây. Mà còn… thời khắc động thủ có trận pháp che đậy khí tức ba động chứng tỏ cái giá đối phương bỏ ra không tầm thường.”
Trận pháp có thể che đậy khí tức đến trình độ này tuyệt không phải là dạng trận pháp thông thường. Ít nhất người như Mạc Cầu hắn là không làm được.
“Không đến mức vậy chứ?” Ti Hành cười khẽ. “Tên mập Vương Hổ kia tuy có trộm vặt linh tinh nhưng sao có thể đắc tội với cao nhân nào được hay sao?”
“A…”, Mạc Cầu chớp mắt rồi đột nhiên nói. “Ta nhớ gần đây cô nương Tiểu Thiền ở Thái Hoà Cung sắp sửa tiến hành trùng kích Đạo cơ, có đi bái phỏng các tiền bối trong cung, hình như dọc đường có đi qua nơi này.”
“Hình như là vậy.” Ti Hành nhíu mày. “Mạc đạo hữu cho rằng động tĩnh xảy ra ở đây có liên quan đến cô nương Tiểu Thiền kia?”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, vung tay định đánh ra linh phù. “Phải hay không cứ đưa tin đã rồi nói.”
“Chậm đã.” Ti Hành vội cười. “Sự tình còn chưa rõ, đạo hữu cần gì phải gấp gáp, không bằng chúng ta xuống bên dưới xem xét xem thế nào. Nếu không vì một việc nhỏ mà làm to chuyện cũng không hay.”
Nói xong nàng định lại gần nhưng thân hình vừa mới động thì đã bị một cỗ kiếm ý lăng lệ bức bách dừng lại. Ti Hành không khỏi kinh ngạc. “Mạc đạo hữu, như này là ý làm sao?”
Mạc Cầu lạnh nhạt. “Ti tiên tử trấn giữ Dược viên, cự ly đến nơi này không gần, sao có thể chạy tới nhanh như vậy được?”
“Việc này…”, Ti Hành chớp đôi mắt đẹp. “Ta thường xuyên đi dạo ở gần đây, việc này đạo hữu cũng biết mà. Hơn nữa ta cũng được Vương Hổ truyền tin tới. Sao, chúng ta giao tình đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ đạo hữu còn không tin ta?” Ti Hành ra vẻ không cam lòng.
“Cẩn thận không thừa.” Mạc Cầu giữ vẻ lạnh lùng. “Nếu thật có người nhằm vào cô nương Tiểu Thiền kia thì đối phương chắc chắn phải chuẩn bị từ lâu rồi. Chúng ta cẩn thận là hơn.”
“Đạo hữu, ta thấy ngươi quá cẩn trọng rồi.” Ti Hành lắc đầu, nàng tiến lại gần rồi ôn nhu nói. “Chúng ta cùng lại gần hiện trường xem, tìm được Vương Hổ trước rồi hãy nói.”
Mạc Cầu nhắm hai mắt lại, trầm giọng. “Xin tiên tử dừng bước.”
“Dừng bước?” Ti Hành cau mày, bước chân vẫn không dừng lại mà tiếp tục lại gần, giọng nói đã có phần không vui. “Ta không dừng lại thì ngươi có thể làm gì nào, chẳng lẽ lại ra tay động thủ với ta?”
Lời còn chưa dứt, hai mắt nàng đã có rút lại, từ trong đó đột nhiên hiện ra một vệt đao mang.
Đao mang trắng đỏ kinh thiên mà tới, trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách giữa hai người mà chém xuống. Một đao nhìn như bình thường nhưng lại khiến cho tâm tình Ti Hành vốn bình tĩnh phải náo động. Một cảm giác tê dại hiện ra trong lòng, khí lạnh chạy dọc sống lưng cho đến tận gáy.
Một thoáng thôi, nàng dồn sức rùng mình, tóc gáy lông tơ trên người dựng đứng cả lên, cơ bắp cũng bị kéo căng.
Nguy hiểm!
Ý thức vừa loé lên nhận định ấy thì khí tức trên thân thể cũng phát ra theo.
Không ổn!
Khí tức hai người giao cảm, biến hoá trên người Ti Hành đều bị Mạc Cầu thu vào không sót chỗ nào. Quả nhiên là có vấn đề!
Gương mặt hắn trầm xuống, đao quang trong hư không đại thịnh.
Minh Vương Trảm!
Bao nhiêu phức tạp trong pháp môn ngự kiếm đã hoá thành một kích đơn giản thế này. Đao rơi như cạo đầu quy y, tạp niệm tiêu hết lại như kim cương phẫn nộ cầm đao bạo trảm quần ma. Một trảm này không chỉ trảm nhục thân mà còn chém vào thần hồn đối phương.
Tiêu dục vọng, đoạn tạp niệm.
Đao mang tới bên người, Ti Hành cảm thấy tâm thần chấn động như hết thảy ngoại vật đều bị nó soi rõ. Nhục thân, pháp khí, ngay cả ký ức hai trăm năm tu hành cũng bị bao phủ, chỉ còn lại một mảnh hư vô.
“Đinh…”
Thức hải nàng run lên, một luồng khí lạnh nổi lên, nàng nhanh chóng hoàn hồn nhưng chỉ đành trơ mắt nhìn đao mang rơi xuống, nhục thân bị phân làm hai nửa.
“Bạch!’.
Một đao thẳng tắp. Thân thể Ti Hành khẽ run, mi tâm hiện ra một huyết điểm nhỏ xíu rồi nhanh chóng lan thành một huyết tuyến. Đường huyết tuyến này tiếp tục dài ra, kéo từ trên xuống dưới, đem thân thể nàng chi làm hai nửa. Cho đến lúc này linh quang hộ thể tự phát mới từ từ xuất hiện.
Mạc Cầu thu đao lại bên người, nhìn về hai nửa thân thể đối phương với ánh mắt nghi hoặc.
“Không tầm thường.” Ti Hành há mồm, thân thể rõ ràng đã bị chia đôi lại vẫn thốt ra được âm thanh. “Đao pháp của ngươi thật khiến người ta phải sợ hãi thán phục.”
“Hừ.”
Mạc Cầu hừ nhẹ một tiếng, Trảm Niệm Đao bên cạnh lại vung lên.
“Đôm đốp…”
Đột nhiên thân thể Ti Hành lại hiện ra vô số vết nứt như mạng nhện chăng khắp quanh thân.
“Bành!”
Đao khí vô tận bộc phát ầm ầm, trực tiếp đem thân thể nàng xé thành vô số mảnh. Đến lúc đó Mạc Cầu mới lộ ánh mắt kinh sợ.
“Cái gì đây?”
“Dát!”
“Dát!”
Từ bên tỏng nhục thân đối phương vang lên những tiếng kêu quái lạ, vô số sâu bọ từ bên trong không ngừng bay ra ngưng tụ lại giữa trời.
“Đau!”
“Đau quá!”
Đám sâu bọ kia tụ lại một lần nữa nhưng không thành hình nữ tử mềm mại như trước mà trở thành bộ dáng của một con Thiên Túc ngô công toàn thân đen nhánh, tướng mạo xấu xí, rất nhiều con mắt hiện dọc quanh người thỉnh thoảng lại chớp động.
Sau khi bị Trảm Niệm Đao làm tổn thương thần hồn, lý tính từng có của Ti Hành đã sớm tiêu tan. Thiên Túc ngô công vừa hình thành phẫn nộ gào thét rồi bổ nhào về phía Mạc Cầu với uy thế kinh người. Sợ là một đỉnh núi nhỏ cũng chưa chắc đã chịu được lực lượng của nó. Khí tức trên người ngô công cũng tăng mạnh, nhanh chóng đạt tới cảnh giới Đạo cơ trung kỳ.
“Đi chết đi.”
Trong tiếng rống giận, Thiên Túc ngô công huy động cả ngàn cái chân như vô số mảnh tơ tuyến mang theo quang mang bao phủ xuống dưới. Mạc Cầu lui lại một bước, Trảm Niệm Đao bên người lại một lần nữa chém ra.
Lần này đao quang chém ra không phải là một đao đơn giản như lúc trước mà chính là Vạn Nhạn Đao sơn chồng chất.
“Oanh…”
Đao sơn và ngô công va chạm, âm thanh trầm đục quanh quẩn bốn phương, từng tầng khí lãng phát tán khiến nô bộc ở rất xa cũng có thể cảm nhận được.
“Chết đi.”
Sau va chạm, trăm ngàn tia sáng u ám đột ngột hiện ra, xuyên qua Đao sơn hướng Mạc Cầu phủ xuống. Mỗi con mắt mở trên người ngô công đều chiếu ra một tia quang mang.
Mạc Cầu thấy vậy thì hai mắt cũng co rút lại, trong lòng cảm thấy không ổn. Chớp mắt tiếp theo thân hình hắn nhanh chóng thi triển Vân Triện Động Pháp, U Minh Pháp thể nhanh chóng lùi lại.
Rốt cuộc hắn vẫn hành động chậm mất một chút.
“Ông…”
Vô số tia sáng trùm xuống, Đại thành pháp thể hoá thực thành hư cũng bị định trụ tại chỗ. Lại thêm ngô công như một ngọn núi nhỏ huy động ngàn cái chân đồng loạt chém xuống. Lực lượng kinh khủng lập tức đánh tan Cửu Hoả Thần Long Tráo, dư lực còn lại vẫn kịp đánh lên nhục thân của Mạc Cầu.
“Bành!”
Thân thể hắn chấn động, trực tiếp bị nện xuống lòng đất, gần một dặm mặt đất như nước hồ nhấc lên gợn sóng.
“Cạc cạc…”
Ngô công rít lên giữa trời, những con mắt không ngừng chớp động, thân thể nó vặn vẹo đang định lao theo vào lòng đất thì mặt đất bỗng nhiên run lên, vô số đạo liệt diễm xé rách đại địa gào thét xông ra như lợi kiếm.
Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm!
Kiếm quang đánh vào thân thể ngô công thì không ngừng nổ tung, đánh nát từng mảnh thân xác của nó.
“Đau!”
“Đau quá!”
Ti Hành ngửa mặt lên trời gào thét.
“Họ Mạc kia, pháp thể của ta chính là Vạn Trùng chi khu, dung huyết mạch linh thú Lục Dược Thiên Ngô có thể so với pháp khí cực phẩm, có thể phân thân ra ngàn vạn mảnh, không gì không thôn phệ được. Ngươi không làm gì được đâu.”
“Lục Dực Thiên Ngô?”
Mạc Cầu từ trong lòng đất bay ra nhìn con ngô công to lớn, ánh mắt chớp động rồi bỗng nhiên cười khẽ.
“Chưa chắc.”
“Cái gì?” Ti Hành ngẩn ra.
Chớp mắt sau đó, huyết mạch vốn đã bị ảnh hưởng từ trước làm ý thức trở nên hỗn loạn đột nhiên khôi phục thanh tỉnh. Nàng rõ ràng nhìn thấy một kiếm quang đang chậm rãi hiện ra. Thời không lúc này như tạm dừng lại. Chỉ có một kiếm kia xuyên thủng hết thảy. Ái hận tình cừu dĩ vãng, bao nhiêu thống khổ giãy giụa trong chốc lát lướt qua não bộ với tốc độ nhanh gấp trăm ngàn lần bình thường.
Lang thang khi còn bé... Gian nan tu hành..., trơ mắt nhìn người thân qua đời… đối mặt với Vu cổ chống đối… Tâm tính nàng dần trở lại bình lặng. Bản tính hiện tại tựa như biến mất không thấy đâu nữa. Dưới kiếm quang thiền ý bao hàm kia, Ti Hành chớp đôi mắt, há miệng than nhẹ một tiếng. Nàng như được quay trở lại với con người thuần phác khi xưa, không còn tạp niệm, xấu xa…
Kiếm Khí Lôi Âm!
Đối mặt với sinh mệnh bản thân sắp sửa biến mất, nàng lại làm ra vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
“Bạch!’.
Kiếm quang xuyên qua trán ngô công, xuyên qua thân thể rồi thoát ra từ sau đuôi. Từng đoàn lôi hoả cũng theo đó nổ tung.
“Oanh…”
Ánh lửa ngút trời. Mạc Cầu phất tay áo vọt lên, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm run rẩy, kiếm ngâm chập trùng như muốn biểu hiện một tâm tình thoải mái vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận