Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 476: Kiếm tử ma nữ

Hạp cốc quanh co, bên trong có một ít sơn tuyền, hai bên có đầy dây leo che đi đá núi, nhìn qua rất bình thường không có gì lạ. Nếu không tính đến đám đại gia hoả dài mười mấy trượng ở phía dưới kia…
“Độc Giác Đằng Xà.” Hai mắt Lưu Nhất minh sáng lên, giọng nói hoan hỉ. “Hôm nay vận khí của chúng ta thực sự tốt, thật không ngờ lại gặp được dị thú bực này ở đây.”
Mạc Cầu cũng cúi đầu nhìn giao xà ở phía dưới. Giao xà trên đầu có độc giác, cả người là vảy đen dài chừng mười trượng, con ngắn nhất cũng dài đến tám chín trượng. Bọn chúng có hình thể to lớn, lực đạo lại kinh người, thân thể vùng lên là có thể đập vỡ cả đá núi. Khi du tẩu thì có thể dẫn theo cuồng phong, thân thể cũng sẽ vì thế mà nhảy khỏi mặt nước.
Bọn chúng biết bay!
Đó chính là đặc điểm hiếm thấy ở dị thú Độc Giác Đằng Xà.
Đối diện với tầm mắt của mọi người, bọn dị thú ở dưới sơn tuyền không ngừng lăn lộn, kích thích bọt nước bắn tung toé, thỉnh thoảng lại ngửa mặt lên trời thổ tín, làm ra vẻ uy hiếp nhưng tiếc là vô dụng.
“Đồ tốt.” Bạch Tiểu Nhu mỉm cười. “Con thú này da thịt đều là vật đại bổ. Máu rắn, mật rắn có kỳ hiệu luyện thể, cùng chúng ta rất có lợi, lân giáp có thể làm pháp khí hộ thân, độc giác còn là linh vật thượng giai, tông sư Kim Đan cũng muốn có được.”
“Ừm…”
“Hầu như toàn thân nó đều là bảo vật cả.”
Nói đến đây nàng ra vẻ nghi hoặc, nhìn về phía mấy nữ tu gần đó. “Di thú bực này sao không bị những người khác phát hiện ra. Làm sao các ngươi có thể phát hiện ra bọn chúng?”
Mấy người ở đây ăn uống tiệc rượu tụ hội là bởi nơi này an toàn, không bị bên ngoài quấy rầy. Trải qua đám tán tu, thế gia hay đạo binh vơ vét, theo lý mà nói thì nơi này không thể có dị thú như này sót lại được. Bọn chúng dù sao cũng là hung thú nguy hiểm.
Một nữ tu vội mở miệng đáp. “Vừa rồi Thiến tỷ tỷ đang diễn luyện pháp thuật, cần dẫn động thuỷ mạch, kết quả là kinh động đến bọn chúng.”
“Nơi này bị người ta dùng pháp thuật che lấp.”
Nói xong nàng ném ra một phiến đá sáng loáng. “Chính là vật này đây.”
Bạch Tiểu Nhu đưa tay nhận lấy, chân mày khẽ vẩy lên.
“Huyễn Tâm Thạch, chả trách…, có nó quả thật có thể che giấu phần lớn đối tượng đi tìm kiếm.”
Nhạn Đãng sơn mạch cực kỳ rộng lớn mênh mông, mười mấy vạn người Thái Ất Tông vào đó cũng chỉ đủ tạo nên một cái bọt nước giữa mặt nước rộng lớn mà thôi, không thể chỗ nào cũng tìm kiếm, nơi nào cũng rà soát được. Lại thêm nếu bị người dùng pháp thuật che lấp thì rất có khả năng sẽ không tìm thấy. Ước lượng Huyễn Tâm Thạch trên tay, Bạch Tiểu Nhu chậm rãi lên tiếng, giọng nói bá đạo. “Mặc kệ bọn chúng được vị nào nuôi dưỡng ở đây, bây giờ chúng đã thuộc về Thái Ất Tông chúng ta.”
“Sư tỷ.” Lưu Nhất Minh kích động. “Làm sao chia bây giờ?”
“A…”, đôi mắt đẹp của Bạch Tiểu Nhu chớp động. “Độc Giác Đằng Xà không phải loại lương thiện, thực lực không yếu, đối mặt với tu sĩ Đạo cơ chúng vẫn có lực lượng chống lại. Ta xem ra không cần phải phân chia, ai có thể bắt được chúng thì sẽ được hết thảy.”
“Vừa hay.” Nàng hơi cao giọng. “Hôm nay ta chuẩn bị Bách Quỳnh nhưỡng không nhiều, ta có đạt được Đằng Xà cũng không tranh phần với các vị.”
“Ha ha…”, Lưu Nhất Minh cười to. “Không biết ai sẽ chiếm được tiện nghi đây, sư tỷ không thể tham dự được.”
Với thực lực của Bạch Tiểu nhu, nàng ra tay thì mọi người ở đây sao còn có phần.
“Đương nhiên.” Bạch Tiểu Nhu gật đầu, đồng thời đưa tay nhấn xuống một cái. “Đầu tiên phải đem bọn chúng bức ra đã rồi mới nói được.”
Dứt lời, nàng hướng tay xuống phía dưới, chớp mắt dẫn động toàn bộ hạp cốc cũng chấn động theo. Cả hạp cốc như địa long xoay chuyển, thuỷ tuyền tuôn ra, ngũ hành chi lực ngay lập tức mất cân bằng. Một đám Độc Giác Đằng Xà ở phía dưới theo nhau gào thết như gặp phải kích thích điên cuồng thoát ra khỏi mặt nước, hướng về phía trên. Thân thể bọn chúng to lớn kéo theo cuồng phong vần vũ, miệng lớn chữa đầy răng nanh bổ nhào về những thân ảnh bé nhỏ.
“Xuất thủ.”
Lưu Nhất Minh hét lớn tay áo dài vung lên, một chuỗi trường tiên tràn đầy linh đang lập tức xuất hiện. Trường tiên đón gió vặn vẹo giữa trời như một con rắn dài, trong nháy mắt đột kích trói buộc ba con Độc Giác Đằng Xà lại.
Độc Giác Đằng Xà mang lực lượng lớn có thể ngạnh kháng pháp khí, chúng lập tức giãy giụa nhưng không trốn thoát được. Những người khác không ngờ chúng có lực lượng mạnh như thế, nhao nhao tránh ra bốn phía, chỉ có Bạch Tiểu Nhu vẫn đứng đó, tiện tay đánh bay ra ngoài.
Độc Giác Đằng Xà to lớn như vậy nhưng ở trước mặt nàng lại chẳng khác nào mấy thứ đồ chơi, không chịu nổi một kích. Lúc đó những người còn lại mới theo nhau xuất thủ.
Phi kiếm, vòng ngọc, dải lụa, bảo châu các loại xuất hiện,. Chỉ một thoáng hạp cốc rợp trời linh quang, tính nổ liên tiếp vang lên không dứt, phương viên hơn mười dặm đều bị ảnh hưởng theo.
Luận về thực lực, một đám tu sĩ như bọn họ tất nhiên mạnh hơn đám Độc Giác Đằng Xà, nhưng phải đều phòng bọn chúng liều mạng trốn đi nên không ai dám buông lỏng, tất cả đều dùng toàn lực ứng phó.
“Mạc sư huynh.” Tang Thanh Hàn bay lại gần. “Ngươi không ra tay sao?”
La Khỉ cũng mỉm cười thản nhiên mà đến. “Sư huynh để ý đầu kia, ta tới giúp ngươi.”
Nam đó nàng hộ tống Vương Thiền gặp tập kích, nhờ Mạc Cầu xuất thủ tương trợ mới thoát được một kiếp, từ đó mà trong lòng sinh ra cảm mến.
“Đa tạ hai vị sư muối có lòng.” Lúc này Mạc Cầu mới đáp. “Ta có mục tiêu của ta, các ngươi không cần bận tâm, mau ra tay đi không sẽ chậm mất.”
Nói xong hắn liền tế phi kiếm hướng về một đầu Độc Giác Đằng Xà cớ trung. Nơi này có chưng hơn mười con dị thú nhưng lại có hơn hai mươi tu sĩ. Nếu chia đều tất nhiên là không đủ, nhưng tu sĩ Đạo cơ không phải ai cũng nắm chắc có thể bắt được một con nên phần lớn là mấy người cùng nhau vây bắt một con. Người có thể đơn độc như Lưu Nhất Minh không nhiều. Dù có thực lực bắt được mấy con dị thú thì cũng sẽ nể mặt muĩ người khác mà nhường lại cho.
“Tốt lắm.”
Hai nữ nhân liếc nhìn nhau rồi cùng gật đầu, đồng thời tế ra dải lụa và phi kiếm liên thủ hướng đến một con. Phi kiếm trong tay Mạc Cầu sắc bén nhưng hắn không muốn hỏi hoại thân thể dị thú, cho nên mới tìm cách vây khốn. Tay áo dài của hắn khẽ vung lên.
“Hô…”
Trong hư không, hoả hành chi lực yên lặng tụ hội. ba mươi sáu đạo hoả kiếm sát xuất hiện từ hư không, đan xen nhau như một tấm lưới quấn lấy Độc Giác Đằng Xà.
Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm.
Cửu Thiên Lôi Hoả Trận!
Kiếm võng vừa rơi xuống đã kiềm chế dị thú, dù cho Độc Giác Đằng Xà điên cuồng giãy giụa thế nào cũng bất lực. Từ xa nhìn lại, Bạch Tiểu Nhu khẽ chau mày, ánh mắt không khỏi kinh ngạc.
Tu sĩ ngự sử phi kiếm đa phần đều dùng một kiếm, nhưng sử dụng song kiếm, thất kiếm, cửu kiếm thậm chí nhiều hơn không phải không có. Mượn nhờ trận pháp để xuất ra vạn kiếm cũng là việc rất bình thường. Nhưng phi kiếm càng nhiều thì càng khó khống chế một cách tinh tế. Nếu muốn phát huy ra uy năng nhất định phải mượn nhờ lực lượng của kiếm trận, một khi phạm sai lầm thì uy lực sẽ giảm rất nhiều.
Hiện giờ ba mươi sáu đạo kiếm khí hoả diễm của Mạc Cầu mặc dù cũng là kiếm trận nhưng lại có sự khác biệt. Mỗi chuôi kiếm đều được khống chế một cách tinh tế, tài tình. Việc này không chỉ yêu cầu khả năng khống chế hay trình độ kiếm pháp mà còn cần có đầy đủ lực lượng thần hồn. Sự thực là thế thì thần hồn đối phương có thể còn vượt xa cảnh giới Đạo cơ sơ kỳ.
Bạch Tiểu Nhu trầm tư. Thần hồn chi lực của nàng tất nhiên có thể giúp nàng khống chế rất nhiều phi kiếm, nhưng luânh về độ tinh tế thì sợ là vẫn không bằng Mạc Cầu được.
Ý niệm vừa động, không chờ nàng làm ra động tĩnh gì Mạc Cầu đã hoàn toàn áp chế được con Độc Giác Đằng Xà kia. Chỉ đợi kiếm quang tiêu mất là có thể đánh nó ngất xỉu.
Đúng lúc ấy…
Bạch Tiểu Nhu và Mạc Cầu đồng thời biến sắc.
“Cẩn thận!”
Bạch Tiểu Nhu vội quát lên, thân thể đồng thời chấn động mãnh liệt, ngàn vạn sợi tóc xanh mở rộng ra bốn phương tám hướng, tốc độ rất nhanh giống như thiểm điện, lực đạo mạnh mẽ đến lân giáp Đằng Xà cũng không thể cản.
Hai mắt Mạc Cầu thì co rút lại, Huyền Âm Trảm Hồn kiếm hiện ra trong chớp mắt, trảm diệt sinh cơ Độc Giác Đằng Xà, đồng thời giúp đỡ hai nữ nhân bên cạnh giải quyết thêm một con.
“Đi.”
Hắn quát lên một tiếng, kiếm quang chớp loé mang thi thể Đằng Xà và hai nữ nhân bay ngược về phía sau. Hai người còn chưa hoàn hồn đã thấy một đạo kiếm khí vô hình nổ tung ở phía trước.
“Oanh…”
Kiếm khí như bảo táp tản ra bao trùm hư không, mấy vị tu sĩ Đạo cơ của Thái Ất Tông bị kiếm khí bất ngờ tiễu sát tại chỗ, hài cốt cũng không còn.
“Phốc!”
Huyết vụ tràn ngập, những người may mắn sống sót đều biến sắc, gương mặt trắng bệch điên cuồng lui về phía sau.
“Tiêu Tình!” Trong hỗn loạn, Bạch Tiểu Nhu gầm lên. “Ngươi muốn chết!”
Quang mang Ất mộc nở rộng như một viên cầu xanh biếc điên cuồng thôn phệ kiếm khí xung quanh.
Ất Mộc Định Hồn Chú!
Dải tóc xanh tụ tán cấp tốc, biến hoá tuỳ tâm, uy lực cực kỳ khủng bố khiến một vị nam tử áo trắng không thể lui lại gần một dặm. Mặc dù đang lùi về sau, sắc mặt người này không đổi, tiếng nói truyền tới rất rõ ràng.
“Bạch Tiểu Nhu, mấy năm không gặp, thấy tu vi của ngươi lại có tiến bộ rồi, thật không hổ là người ta nhìn trúng.”
“Tiêu Tình, Phá Thiên Kiếm Tử!”
Hai mắt Mạc Cầu chau lại. Trong Thiên Tà Minh có một vị lão quái Nguyên Anh xưng là Phá Thiên Kiếm Ma, chính là cao thủ kiếm đạo đứng đầu thiên hạ. Người nhận được truyền thừa của lão chính là Phá Thiên Kiếm Tử này.
Người này cùng với Vương Thiên đều là một dạng Đạo thể hiếm thấy, nghe nói tu hành đến nay mới chừng bốn mươi năm, tu vi đã đạt tới Đạo cơ viên mãn rồi. Thậm chí có người còn nói nếu không vì muốn mài sắc kiếm ý, hắn đã sớm tấn thăng Kim Đan.
Tất nhiên, cũng có người nói kẻ này tham luyến sắc đẹp, từng bị một vị nữ tử Hợp Hoan Tông nào đó câu dẫn, nguyên dương đại tiết dẫn đến căn cơ bị hao tổn nên mới chưa chứng được Kim Đan. Sự tình thật giả thế nào không biết, nhưng tu vi và thực lực người này không ai có thể nghi ngờ.
“Muốn chết.” Bạch Tiểu Nhu vốn mạnh mẽ, lúc này đã giận đến lông mày trợn ngược, huyết luyện chi bảo Thần Mộc Kiếm đã chém ra.
Luận về kiếm pháp, nàng tất nhiên không bằng Mạc Cầu, nhưng Thần Mộc Kiếm lấy rễ cây linh thụ trong thiên địa luyện chế mà thành, vừa hợp với truyền thừa Ất Mộc Cung. Kiếm xuất, trong nháy mắt chân trời trở nên ám trầm, sinh cơ vạn vật tan biến.
Ất Mộc Pháp chú có thể sinh sôi không ngừng, lặp đi lặp lại không dứt nhưng cũng có thể ngang ngược bá đạo cướp đoạt sinh cơ vạn vật cho bản thân mình.
Bạch Tiểu Nhu tất nhiên là đang áp dụng vế sau. Dù cách xa nhau, Mạc Cầu vẫn cảm thấy khí tức tự thân dị động, nếu đối mặt trực diện, sợ là tinh huyết sẽ ly thể trong nháy mắt để tìm tới Thần Mộc Kiếm kia.
Càng nghĩ, trừ phi hắn tế ra Thiên Lôi Kiếm hoặc Diêm La Phiên, nếu không khó có cách nào để đối phó. Cao thủ Đạo cơ đỉnh phong đều kinh khủng như thế hay sao?
Phá Thiên Kiếm Tử tướng mạo tuấn mỹ, thân thể thon dài, toàn thân mặc áo trắng đón gió tung bay, thấy kiếm đối phương chém ra thì không chút hoang mang.
“Không tệ.”
Chưa dứt lời, một đạo kiếm quang vô hình hiện ra như sóng nước lặng yên xuất hiện trước Thần Mộc Kiếm.
Kiếm xuất mang theo tiếng sấm rền vang.
Kiếm Khí Lôi Âm!
“Đương !”
Thần Mộc Kiếm bị trì trệ, trong hư không, kiếm quang vô hình lại một lần nữa rung lên. Kiếm quang phân một thành hai hung hăng cắt về phía Thần Mộc Kiếm.
Kiếm Quang Phân Hoá!
Hai mắt Bạch Tiểu Nhu co rút lại, nàng há miệng quát khẽ. “Phá!”
Kiếm quang xung quanh Thần Mộc Kiếm đại thịnh, mày xanh lan toả giữa trời, khí lãng vọt ra xung quanh đến hơn mười dặm.
“Tiêu Tình.” Từ chân trời xa xa chợt vang lên một tiếng quát. “Ngươi cho rằng có sư phó ngươi thì chúng ta không dám giết ngươi? Dám tới đây gây sự ư.”
“Đại sư huynh.”
Mạc Cầu chớp mắt, vội quay đầu nhìn ra.
“Tạ Lưu Vân.”
Nghe tiếng thét, sắc mặt Tiêu Tình trầm xuống, tựa như có chút kiêng kỵ với vị đại sư huynh này nhưng cái miệng lại không chịu thua kém.
“Là do các ngươi động thủ cướp đoạt Linh xà ta nuôi dưỡng, đừng trách Tiêu mỗ ra tay độc ác.”
“Hừ!”
Hắn hừ nhẹ một tiếng, vẻ khinh thường. “Vừa rồi Tiêu mỗ giết người đó, các ngươi có thể làm gì?”
“Muốn chết!”
Tạ Lưu Vân quát lên một tiếng, ở phía xa lại có một vệt kim quang hiện ra, bay thẳng tới nơi này.
Thái Ất Kim Quang Độn!
“Hì hì…”
Chân trời như pha le nứt vỡ, vô số mảnh vỡ bao trùm một phương.
“Tạ ơn đại ca, đối thủ của ngươi là ta đây.”
“Thiên Ma Vô Ảnh Độn, ma nữ Trúc Niệm Nô.” Gương mặt xinh đẹp của Tang Thanh Hàn trở nên trắng bệch. “Nàng ta cũng tới đây sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận