Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 358: Trên đường gặp (1)

Trong lúc phủ Vân Lan chìm trong tuyết lớn thì phủ Thiên Uyên lại rải đầy nắng vàng. Trên đường núi, hai người hai ngựa đang chạy chầm chậm.
“Có câu: mười dặm nhất phong tục, trăm dặm nhất sơn thuỷ, thành ta quả thật khó mà so sánh được.” Lôi Thiên Quân cầm roi ngựa trong tay nhẹ nhàng vung vẩy, vẻ mặt hài lòng thưởng thức phong cảnh xung quanh.
“Phong cảnh phủ Thiên Uyên hoàn toàn khác so với ở Lôi gia, chịu khó ra ngoài một chút đúng là sẽ có nhiều thu hoạch.”
Vị gia chủ Lôi gia này đúng là đã không quản ngại đường xa ngàn dặm, quyết tự mình đến tham gia giao dịch tiên phường. Trên người hắn cũng có nhiều năm tích lũy của Lôi gia, xem như là kẻ tài cao gan lớn, nhưng xét cho cùng hắn cũng không có nhiều lựa chọn khác.
Cao thủ đời trước của Lôi gia thay nhau bị hại, pháp khí tuỳ thân cũng biệt tăm tích, ngay cả Thiên Lôi Kiếm là trấn tộc chi bảo cũng biến mất không thấy đâu. Thực lực hiện giờ của Lôi gia đã xuống đến tận đáy, nhu cầu cấp bách cần có pháp khí để gia tăng thực lực. Chuyến đi này vừa hay có thể khảo nghiệm can đảm của tân gia chủ, Lôi Thiên Quân không thể không đi.
“Không sai.” Mạc Cầu cũng đồng tình. “Tiên sư tại đây phần lớn đều tiêu sái tự tại, tiêu dao tại thế.”
“Nếu thật có thể như thế thì quả không uổng phí một đời này. Đáng tiếc!” Lôi Thiên Quân than thở. “Kỳ thực người tu hành chúng ta lúc nào cũng phải cảnh giác đề phòng, không dễ mà có thể ăn ngon ngủ yên, tiêu dao tự tại.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, rồi hai hàng mi lập tức chau lên.
“Rầm rầm…”
Bên cánh rừng gần đó cây cối chợt lắc lư, một vị lão giả tóc trắng phau từ trong đó lao vút ra.
“Hai vị… đạo hữu?” Lão cẩn thận quan sát hai người rồi chắp tay vẻ miễn cưỡng. “Tiểu lão nhân Đan Bất Quy có lễ.”
“A…”, Loi Thiên Quân quét mắt nhìn lão. “Luyện khí tầng năm. Các hạ ngăn cản đường đi của chúng ta là có ý gì?”
Tu vi mức này không tạo ra uy hiếp đối với hai người bọn họ được, nhưng hắn vẫn giữ sự cảnh giác.
“Là như thế này.” Bị người ta nhìn ra tu vi, Đan Bất Quy hơi xấu hổ, lão ôm quyền. “Xin hỏi hai vị đạo hữu có phải là đi phường thị tiên gia không?”
“Đúng.” Lôi Thiên Quân gật đầu. “Ngươi cũng muốn đi tiên phường?”
“Đúng đúng.” Đan Bất Quy gật đầu liên tục, vẻ mặt tươi tỉnh. “Thực không giấu giếm, tiểu lão nhân nghe nói lần phường thị này là tiên phường vài chục năm mới có cho nên định tới để mở mang tầm mắt. Có điều…”
Nói đến đây nét mặt lão trở nên không được tự nhiên, cả người uốn éo rồi mới lên tiếng. “Tiểu lão nhân không biết vị trí cụ thể của tiên phường, không biết hai vị có thể hỗ trợ giúp đỡ hay không?”
Lôi Thiên Quan hiểu ra. “Ngươi muốn đi cùng chúng ta?”
“Nếu được như thế thì còn gì bằng.” Đan Bất Quy ngượng ngùng gật đầu. Lão giả này tuy cũng là tiên giả nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác lão giống với phàm nhân nhiều hơn. Lão không có cảm giác thoải mái hay ngạo mạn của tu tiên giả, thay vào đó là vẻ khúm núm của một thư sinh mềm yếu.
Lôi Thiên Quân nghiêng đầu nhìn Mạc Cầu. “Mạc huynh thấy sao?”
“Đã muốn cùng đi thì sao không bảo người ở trong đó cùng đi ra luôn.” Mạc Cầu nhìn về mé rừng rậm.
Nghe hắn nói vậy Lôi Thiên Quân sa sầm nét mặt.
“Hai vị đừng hiểu lầm, chúng ta không có ác ý.” Thấy vậy Đan Bất Quy cũng biến sắc, lão vội nói. “Tiểu lão nhân vô ý lừa gạt hai vị, chỉ là… không thể không làm một chút phòng bị.”
Nói xong lão hướng về rừng rậm phất tay.
“Bao công tử, Tuyết Nhi mau ra đây gặp hai vị tiền bối.”
“Rầm rầm…”
Cây rừng lắc lư, một nam một nữ từ trong đó đi ra. Nam tử chừng hai mươi tuổi, toàn thân mặc đồ trắng, lưng đeo trường kiếm như một hiệp sĩ giang hồ, người này có tu vi Luyện khí tầng năm. Nữ hài chừng mười ba mười bốn tuổi, cũng là tu sĩ Luyện khí tầng ba, đôi mắt nhanh nhẹn nhìn hai người bằng ánh mắt hiếu kỳ.
“Các ngươi…”, Lôi Thiên Quân nhìn ba người rồi không nhịn được che trán. “Có chút tu vi này mà cũng đi ra hành tẩu thiên hạ, người nhà các ngươi cứ để mặc như vậy hay sao?”
“Bẩm tiền bối.” Bao công tử chắp tay. “Người nhà vãn bối chỉ là phàm nhân, gia phụ chính là quan văn không biết đến việc tu hành giới sự. Vãn bối nhờ có duyên xảo hợp tìm được một môn bí tịch trong tàng thư mới may mắn tu thành pháp lực.”
“Tiểu lão nhân chỉ là một tán tu.” Đan Bất Quy khom người nói. “Trước kia ta dậy học ở huyện thành, sau này có tuổi mới biết mình cũng có thiên phú tu hành, miễn cưỡng tu được nhập môn. Tuyết Nhi là đồ đệ của ta, những năm qua vẫn mang nó hành tẩu thiên hạ may mà vẫn bình an vô sự. Trước đây không lâu chúng ta ngẫu nhiên gặp được Bao công tử, lần này đến phường thị là để xem có thu hoạch được gì hay không.”
“A,,,”, Lôi Thiên Quan thở ra. “Vận khí của các ngươi không tệ.”
“Vâng.” Đan Bất Quy vội vã gật đầu rồi cười lấy lòng. “Cũng may hôm nay gặp được hai vị quý nhân, nếu không chúng ta chẳng khác nào mấy con ruồi cứ đâm đầu chạy loạn.”
“Vận khí tốt là nhất thời, không thể cứ gặp vận khí tốt cả đời được.” Lôi Thiên Quân lắc đầu. “Cùng đi đi.”
Mạc Cầu thì không nhiều lời, hắn chỉ đảo mắt qua ba người rồi hơi dừng lại trên người nữ hài tử một chút. Trong ba người này cô bé chính là người có thiên phú tốt nhất, tiềm lực cao nhất. Hắn trước giờ thêm chuyện không bằng bớt chuyện, việc lần này cũng là như thế. Ở phía trước không xa cũng là vị trí của tiên phường rồi, mang bọn họ theo cũng không sao cả.
“Nơi này chính là vị trí của tiên phường sao?” Đưa mắt nhìn quanh tiểu trấn được dãy núi bao bọc, Đan Bất Quy mở lớn hai mắt, vẻ mặt khó tin. “Nơi này chẳng phải là một toà thành của phàm nhân sao?”
Bọn họ mới qua đêm tại thị trấn đó hôm qua nhưng không phát hiện thấy có điều gì bất thường cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận